*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Lột da xong, cô gái nhanh chóng chia gà thành mấy phần.
Chân gà để kho, bỏ cánh gà vào nồi đất, còn có phần luộc và ức gà thì bỏ lên bếp nấu…
Những điều này vốn dĩ không có gì đáng nói.
Chỉ là trong quá trình nấu ăn bận bịu tay chân, cô gái không chỉ làm đâu vào đấy, càng giống máy móc tinh vi tốc độ cao, thay phiên xử lý năm món ăn, tạo nên hiệu quả nhanh chóng trôi chảy.
Chẳng lẽ đây chính là công phu thường ngày vẫn nói đến đơn giản, hàng ngày vẫn thấy?
Chu Điềm đã hoàn toàn bị hấp dẫn, an phận ngồi trên giường xem.
“…Trong lúc chờ đợi, chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị sợi gà.” Tiếng nói réo rắt vang lên, cô gái xoay người, lấy ra một khối đậu hủ non, ngâm vào một vật chứa trong suốt đầy nước.
“Trước hết sẽ cắt đậu hủ, mọi người có thể đếm thử xem tôi cắt được bao nhiêu lần.” Trạng thái của cô gái rất nhẹ nhàng, thậm chí còn đưa ra khiêu chiến nhỏ với người xem.
Sau đó, chỉ thấy nàng đã thay đổi một con dao nhỏ hơn, thế mà trực tiếp hoàn toàn đưa vào trong nước, bắt đầu cắt.
Lại là một mảnh hàn mang chớp nhoáng.
Nhanh!
Nhanh quá!
Chu Điềm căn bản không thấy rõ được động tác của cô gái, chỉ cảm thấy bàn tay mềm trắng nõn kia tự mang hiệu ứng tàn ảnh.
Lúc bắt đầu, cô còn hứng khởi muốn đếm xem rốt cuộc cô gái hạ mấy đao.
Nhưng lúc Chu Điềm phát hiện, trong một giây có thể cắt đến ba lần, cô lập tức từ bỏ ý tưởng không biết lượng sức này, đổi thành xem tổng thời gian.
Sau đó, gần một phút sau, Chu Điềm phát hiện, đối phương đã làm xong.
Trong chớp mắt, cô gái thối lui một bước, cười nhạt lấy đậu hủ trong nước ra ——
Chợt thấy khối đậu hủ vốn dĩ hoàn chỉnh đã biến thành những sợi mỏng như tóc, lơ lửng trong nước, từng sợi rõ ràng, đều đều như một đóa hoa đậu hủ, cảnh đẹp ý vui cực kỳ.
Chu Điềm: “…”
Má, má ơi!
Đây là bao nhiêu sợi vậy!?
Cô chỉ cảm thấy chính mình sắp bùng cháy.
Cô gái trong video vẫn là dáng vẻ khí định thần nhàn.
“Được rồi, phần luộc và ức gà đã được rồi, phần luộc cứ tiếp tục lật qua lật lại, nấu trong chốc lát, vớt ức gà ra trước…”
Lại là một trận xử lý gần như không khoa học.
3 phút sau, ức gà lại được đặt trên bàn: “Ừm, xử lý giống như cắt đậu hủ vừa rồi vậy.”
Cô gái nhẹ nhàng nói, Chu Điềm lại sắp đơ người, lại, lại lần nữa?
Song, giây tiếp theo.
Càng làm cho cô muốn nổ tung chính là ——
Màn ảnh nhoáng lên, lại chuyển qua phía trên, nhưng, vẫn không thấy rõ dung mạo của đối phương.
Bởi vì, cô gái mang một cái khẩu trang, hơn nữa còn… Bịt kín đôi mắt?!
“Trời ạ!” Chu Điềm lại nhịn không được, kêu lớn lên.
Tức khắc đưa tới tiếng mắng của bạn cùng phòng.
“Mới sáng sớm, cậu làm gì vậy?” “Mình còn đang ngủ mà!”
Tiếng oán giận truyền đến, Chu Điềm lại khoát tay: “Đừng để ý đừng để ý!”
Lúc này trong video, cô gái cũng bắt đầu cử động.
Chợt thấy ánh đao tung bay, giống vừa rồi như đúc, không, thậm chí là càng nhanh hơn!
Dù sao thì thịt gà có tính dai, có thể khó cắt hơn đậu hủ không ít!
Lại là 1 phút, từng sợi thịt gà nhỏ như tóc chồng chất trên thớt, còn bốc hơi nóng, mỗi một sợi đều tựa như cào vào lòng người.
Như trước, cô gái bắt đầu giải thích.
Đợi lát nữa thêm đậu hủ hoa vào, lại dùng canh gà trong nồi đất chưng lên, sự thơm ngon đó…
“Ừng ực.” Chu Điềm nhịn không được nuốt nước miếng.
Cô gái vừa làm người xem chải nước miếng lại tiếp tục nấu.
Vớt gà luộc ra, ngâm vào nước đá bắt đầu pha nước chấm gừng.
Tiếp theo, gà sợi và đậu hủ dùng lửa nhỏ để hầm.
Bắt đầu kho đủ vị mề gà chân gà, hồi hương, vỏ quế… Các loại gia vị, xối dầu nóng lên, mùi hương kia quả thực muốn tràn ra khỏi màn hình.
Sau đó…
Lần này đối phương rất nhanh đã làm đến công đoạn cuối, dù sao thì canh gà có thời gian nấu tương đối lâu.
Tiếp đó, màn ảnh lung lay vài cái, nắp nồi được mở ra.
Đương quy đảng sâm, táo đỏ cẩu kỷ… Một đám dược liệu nổi trên nước mỳ trong suốt ánh dầu, mang chút màu vàng óng ánh, làm người xem thèm nhỏ dãi cực kỳ.
Nếu có thể nếm một ngụm, chắc là là sẽ chứa đựng hương vị dược liệu ngọt lành.
A a a!
Chu Điềm sắp điên rồi.
Cô gái trong màn hình lại cười: “Được rồi, cuối cùng là tới món mỳ gà, sau đó toàn bộ có thể dọn lên bàn rồi.”
Nói xong, nàng xoay người, lấy ra một khối bột đã sớm chuẩn bị sẵn, mỗi tay cầm một đầu, có vẻ không chút để ý kéo ra…
Một sợi mỳ mảnh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
Cô gái đột nhiên buông tay trái ra, tay phải lại run lên, quăng sợi mỳ lên không.
Giữa không trung, sợi mì lập tức trở nên càng thêm thon dài!
Nàng hoàn toàn buông tay ta, mặc cho nó rơi xuống, trong chớp nhoáng, không biết từ nơi nào lấy ra một cái chén lớn, vững vàng tiếp được.
Lại lật ngược lại, lập tức ném sợi mỳ vào trong nồi nước.
“Chờ nấu mỳ xong, tưới canh gà lên, là đại công cáo thành.” Cô gái cười khẽ.
Chu Điềm thật sự đã hoàn toàn quỳ xuống.
3 phút sau, tất cả món ăn lên bàn ——
Món kho khô vàng tỏa sáng, gà luộc bóng loáng đàn hồi, gà sợi đậu hủ trong suốt vui mắt; màu canh gà say lòng người; mì nước nóng hổi dụ hoặc.
Chân gà kho:
Gà luộc:
Gà sợi đậu hủ:
Canh gà:
Mỳ gà:
Chu Điềm: “…”
A a a!!!
Muốn ăn, ăn, ăn…
Cô không cam lòng nhìn chằm chằm video, oán niệm quả thực có thể xuyên thấu khỏi màn hình di động.
Lại thấy cô gái mở miệng: “Được rồi! Năm món ăn đã hoàn thành, các bạn đang xem có thể chia sẻ, có rút thăm trúng thưởng. 2 tiếng sau tôi sẽ thuê người đưa đến nhà các bạn…”
“Rút, rút thăm trúng thưởng!”
Chu Điềm lại lần nữa kêu lớn lên.
“Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy!?” Mấy bạn cùng phòng đã giết đến trước giường.
“Mình là người cùng thành phố!"
Chu Điềm đã nói năng lộn xộn, giơ di động lên: “Các cậu xem video này này!”
“Điềm Điềm.” Các bạn cùng phòng lại ngây người: “Cậu dùng lưu lượng* để xem một cái video?”
* Lưu lượng: đây là số bytes hao tổn khi lên internet.
Chu Điềm: “…”
Đúng vậy, có hơi đau lòng.
Không đúng, đau lòng cái gì chứ?!
“Mau rút thăm trúng thưởng!” Cô hét lớn một tiếng, không quan tâm xuống giường, mở máy tính.
Các bạn cùng phòng tò mò đi theo bị kích thích xem lại video.
3 phút sau, bốn nữ sinh đều điên cuồng.
“Nhanh, Ngụy Nguyệt, cậu cũng rút đi!”
“Ừ ừ, Lệ Lệ, cậu chia sẻ chưa?”
…
“A ——” đột nhiên, Chu Điềm lại la lên.
“Sao vậy? Mở thưởng rồi?” Bạn cùng phòng vội nói.
Chu Điềm vẻ mặt bi phẫn: “Không phải!”
Cô oán giận nói: “Lục Đình Quân cũng rút, anh ấy vậy mà muốn giành ăn với fans!”
“Không ngờ anh ấy lại là loại nam thần này!”
…
2 tiếng sau, ngoài ngàn dặm.
Lục ảnh đế không biết chính mình đã bị fans chửi thầm, rốt cuộc cũng kết thúc quay phim hai ngày hai đêm.
Hắn vừa ra khỏi phim trường đã thấy Triệu Nghị mang vẻ mặt trầm trọng: “Lục ca, em giúp anh giành rồi. Nhưng mà… Không trúng.”
Lục Đình Quân: “…”
Càng nhiều fans càng dễ trúng như đã nói đâu?
Hắn nhíu mày, móc di động của mình ra, vừa mở Weibo, giao diện tin nhắn của tài khoản phụ liền nhảy ra.
[ Được rồi, vậy cùng ngày tôi sẽ làm riêng cho bạn một phần, sau đó đưa qua, thế nào? ]
Đây là tin nhắn ngày đó.
[… F đại, bạn làm sao vậy? Sao mãi không trả lời, có phải bận gì hay không? Tuy bây giờ tôi vẫn không làm thêm một phần như cũ, nhưng 3 chiều đúng lúc đi ngang qua nhà bạn, có muốn diện cơ* hay không? ]
Diện cơ (面基): chỉ hai người bạn gái quen nhau trên mạng rồi gặp nhau ngoài đời thực. (Theo Baike)
Đây là hôm nay, nửa tiếng trước.
“Mấy giờ rồi?” Lục Đình Quân thoáng chốc sắc mặt khẽ biến.
“1 giờ.” Triệu Nghị đáp.
Giây tiếp theo.
Chợt thấy hắn cất bước, cấp xông ra ngoài: “Tôi lái xe về nhà trước!”
Triệu Nghị ngạc nhiên: “Lục ca, Điện Ảnh thành cách nhà anh rất xa đó, anh cẩn thận một chút!”
…Khoảng hai tiếng sau.
Vân Khuynh đứng trước khu biệt thự Tinh Hà Loan, bởi vì không có ai dẫn vào, đành đứng dưới bóng cây trước tiểu khu.
Nhìn di động vài lần, thấy đã qua 3 giờ, đối phương vẫn không có đáp lại.
Nàng bất đắc dĩ cười, rốt cuộc cũng hết hy vọng, xoay người.
________
Dương: thật ra mấy món ăn trên ta search ở baidu, vì mù tiếng Trung nên không biết có chính xác không nữa, ta chỉ chọn hình ta thấy ngon nhất thôi. Đói không?
P/S: Mọi người thích ta để hình minh họa giữa chương như chương này hay là để ở cuối chương hơn?