《Chương 401》
NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (37)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Mày lại không có vận thế!? Sao có thể…”
Tiêu Thiên Long gào thét, thanh âm yếu ớt.
Rốt cuộc, hắn ta “Rầm ——” một tiếng ngã xuống mặt đất, đã đứt hơi, hai mắt vẫn không thể tin nổi mở to.
Vị “Khí vận chi tử” này, tránh thoát khỏi oanh tạc, giãy giụa trên đảo hoang sáu ngày… Nhưng vẫn không thể không kết thúc một đời chí lớn chưa thực hiện của hắn ta.
Nhưng mà, Vân Khuynh rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ báo thù, nháy mắt khi nghe câu di ngôn trước khi lâm chung của hắn ta kia, lại không khỏi nhíu mày.
*
Gió biển phiêu tán.
Vân Khuynh tựa trên boong tàu, nghĩ đến câu nói kia của Tiêu Thiên Long, ánh mắt u ảm.
Không nhìn thấy vận thế của nàng!?
Là hệ thống khóa rồi? Hay là…
Vân Khuynh nhất thời suy tư, chỉ cảm thấy điểm đáng ngờ của hệ thống càng ngày càng nhiều.
“Sao vậy em?” Mạc Sâm ở một bên thấy tiểu hỗn đản hiếm khi lại buồn rầu, giơ tay, xoa gò má của nàng.
Nháy mắt khi cảm nhận được đầu ngón tay hơi lạnh của người đàn ông, Vân Khuynh thoáng chốc hồi thần lại: “Không có gì…”
Nàng câu môi cười, nhẹ nhàng nắm lại cổ tay hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Có hơi thở ái muội lưu chuyển giữa hai người.
Trong mắt phượng của Vân Khuynh, đột nhiên xẹt qua ý cười.
Sau đó, một tay nàng đặt lên vai người đàn ông, một tay túm lấy cổ áo hắn.
Giây tiếp theo.
Vân Khuynh đột nhiên kéo người xuống, đang muốn hung hăng hôn lên ——
Ngay lúc này, thân thuyền lại chấn động kịch liệt.
Nàng suýt chút nữa bị trượt đến trên boong tàu, được Mạc Sâm ôm lấy eo một phen.
Không đúng.
Vân Khuynh được hắn nâng lên, không có tâm tư kiều diễm nữa.
Bởi vì —— lúc này, nàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy chân trời mơ hồ hiện ra mây đen âm u.
Cùng thời khắc đó, đột nhiên có một trận gió lớn đánh úp lại, mặt biển vốn dĩ phẳng lặng như gương cũng dần dần vỡ vụn, rung chuyển.
Giữa không gian vốn mang một màu biển trời, dường như có mưa gió sắp đến, sóng ngầm đang phun trào.
Sắc mặt Vân Khuynh thoáng chốc khẽ biến, chuyển hướng về phía người đàn ông bên cạnh.
“Về phòng điều khiển.” Ánh mắt Mạc Sâm cũng trầm xuống, hai người nhìn nhau, vội vàng trở về.
“Lão đại!”
Vừa đến phòng điều khiển, Mạc Nhất liền tiến lên, vội vàng nói: “Mới vừa kiểm tra được, không lâu nữa vùng biển này chỉ sợ sẽ có một trận sóng thần đột phát!”
Sắc mặt Vân Khuynh biến đổi.
Đã làm nhiều bố trí như vậy, thế nhưng… Vẫn gặp phải…
Nàng mím môi, lại nghĩ tới lúc đến ——
Vốn dĩ, bọn họ ngồi chính là phi cơ, nhưng giữa đường lại đúng lúc gặp phải Âu quốc đang thao luyện quân sự, phong tỏa đường đi, lúc này mới giữa đường thay đổi thuyền…
Chẳng lẽ… Chuyện ngoài ý muốn này là chú định trong số mệnh của người nào đó ở kiếp này, không thể trốn thoát sao?!
Không khí nhất thời tĩnh lặng trong nháy mắt.
Cho đến khi Mạc Sâm nhàn nhạt nói: “Dự đoán còn khoản bao lâu?”
“Dự đoán, nhiều nhất là nửa tiếng, ít nhất chỉ có… Mười phút!” Mạc Nhất đáp, trong thanh tuyến luôn luôn trầm ổn lại có tia run rẩy.
Nghe vậy, trong mắt Mạc Sâm xẹt qua một tia sắc bén, “Vậy là đủ rồi.”
“Phát tín hiệu trước, liên lạc với bổn gia. Rà quét đảo nhỏ xung quanh đây…”
“Dạ!” Đám người Mạc Nhất lên tiếng, lập tức xoay người làm việc.
Người “Hắc Hồ” nhìn về phía Vân Khuynh, sau khi được ra lệnh, cũng vội theo lên.
Tại chỗ, Vân Khuynh tạm thời chỉ thị cho thủ hạ xong vẫn an tĩnh đứng, nhất thời lại có chút hoảng hốt.
Mạc Sâm ngoài ý muốn nhíu mày, vài bước đã tới gần, nâng cằm nàng lên: “Sao vậy, sợ hãi?”
“Sao có thể chứ?” Vân Khuynh thoáng chốc bừng tỉnh, nhướng mày, nắm ngược lại tay của hắn.
“Cho dù là chết, không phải cũng chết cùng nhau sao?”
*
Trong phòng điều khiển vô cùng bận rộn.
Từ cửa sổ nhìn ra, trên vùng biển, sắc trời đã dần dần ảm đạm xuống, trên không trung bắt đầu có mưa bụi bay xuống, cuồng phong gào thét, thậm chí có thể nhìn thấy những cơn sóng to trên mặt nước.
Song, trước bảng điều khiển, người Mạc gia và “Hắc Hồ” đều đang nỗ lực.
“Tăng tốc, đến đường hàng không gần nhất.”
“Điều động thuyền cứu nạn.”
…
Lần đầu tiên hai bên chính thức hợp tác, dựa theo Mạc Sâm và Vân Khuynh hạ xuống từng mệnh lệnh, hết thảy đều hành động đâu vào đấy.
Thời gian dần dần trôi qua.
Mặt biển càng trở nên tối tăm mà âm trầm, cơn sóng quay cuồng càng lúc càng lớn, tiếng gió lốc rít gào quanh quẩn ở bên tai, dần dần trở nên rõ ràng.
Giờ phút này, giữa biển rộng đen tối áp lực, tựa như chỉ còn lại một con tàu chiến này, giữa sấm sét ầm ầm, gian nan đi tới.
Một cơn sóng to đánh úp lại, thân thuyền kịch liệt lay động, không ít người lảo đảo bước, suýt nữa té ngã, lại được đồng bạn bên cạnh đỡ lấy, đứng lên.
Chẳng hạn như Mạc Nhất ôm lấy Ngũ Vi một phen…
Nguy cơ trước mắt, Vân Khuynh quét mắt toàn trường, trong lòng lại không khỏi có chút buồn cười.
Giây tiếp theo.
Nàng nghiêng mắt, bắt giữ được vẻ mặt của người đàn ông bên cạnh, không khỏi hơi nhíu mày…
Cho đến khi, Mạc Sâm đang chỉ huy.
Bỗng chốc, một lực đạo đánh úp lại.
Chờ hắn kịp phản ứng lại, nâng mắt lên, lại phát hiện đã bị Vân Khuynh gắt gao ôm vào trong lòng ngực.
Mạc Sâm: “…”
Vân Khuynh khẽ cong môi, đột nhiên ôm lấy người đàn ông từ phía sau: “Đừng sợ…”
Nàng nói, ngón tay dài nhẹ ấn lên huyệt Thái Dương của hắn: “Có phải anh hơi… Say tàu không?”
Cho dù Vân Khuynh cũng rất kinh ngạc về điểm này, nhưng đối phương quả thật rất ít khi ngồi thuyền, còn có… Lúc này, sắc mặt trở nên hơi trắng kia của hắn, càng không thể nghi ngờ.
Dứt lời, thân mình Mạc Sâm thân không dấu vết cứng đờ.
Nhận thấy được, nàng không khỏi cong môi cười, cánh tay mềm dùng lực, gắt gao ngăn chặn hắn: “An phận chút.”
Quả thực là bạn gái lực max.
Mạc Sâm: “…”
Giây tiếp theo, môi mỏng hắn hơi câu lên, thế nhưng thật sự dựa vào bờ vai mảnh khảnh của nàng.
…Lúc này, trời đất đã hoàn toàn âm u, mưa gió gào thét.
Trong sóng biển lay động, hai người gắn bó như thế, lại có loại yên bình năm tháng tĩnh lặng.
Cho dù đối mặt với thiên tai của tự nhiên thì đã sao chứ?
Dần dần, từng phút từng giây trôi qua, gió lốc càng ngày càng gần.
Vân Khuynh gắt gao níu chặt Mạc Sâm, năm giác quan nâng đến cực hạn, chờ đến thời khắc bỏ thuyền kia.
Rốt cuộc, sau một trận rung chuyển khuynh đảo nữa, mưa gió gào thét đánh úp lại. Nháy mắt, đã gần ngay trước mắt!
Hai người hầu như đồng thời đứng lên, không hẹn mà cùng lạnh lùng nói.
“Chuẩn bị bỏ thuyền!” “Thay áo cứu sinh!”
…Sau vài giây ngắn ngủi, hai bên đã thay đồ xong, dưới sự dẫn dắt của Vân Khuynh và Mạc Sâm, khó khăn từ trong xóc nảy chạy tới boong tàu.
Lúc này, sắc trời là đã cực kỳ âm trầm, mưa rền gió dữ, sóng lớn quay cuồng, đã gần ngay trước mắt.
Mạc Sâm quyết đoán nói: “Thả thuyền cứu nạn!”
Dứt lời, hắn lung lay một cái, trên khuôn mặt tuấn tú lại trắng thêm vài phần, được Vân Khuynh đỡ lấy.
Song, giữa sóng biển cuồn cuộn, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn của hắn xuyên thấu mưa gió, những người xung quanh lập tức y lệnh hành động.
“Đi, được rồi!”
“Đừng nóng vội, thả nhóm đầu tiên trước!”
“Mau, mau lên đi!”
“Lão đại!”
…
Sinh tử trước mắt, tiềm lực của con người đều sẽ được kích phát vô hạn, càng miễn bàn mọi người đều tinh anh trong giới, hiệu suất càng phát huy tới cực hạn.
Chỉ trong mấy chục giây, tất cả thuyền cứu nạn đều đã hạ xong.
Lúc này, trên mặt biển cuộn trào đang trôi nổi từng chiếc thuyền bé, lại gánh lấy toàn bộ hy vọng sống.
Nhưng, ngay lúc này.
Vân Khuynh đảo qua đám thuyền cứu nạn, ánh mắt ngưng trọng.
“Mạc Sâm…” Nàng đột nhiên gọi người đàn ông bên cạnh một tiếng, chuyển tầm mắt qua.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hai người đồng thời thấy được sự ăn ý trong mắt nhau.
“Dựa theo danh hiệu, chia thành hai nhóm, lập tức lên thuyền!” Giây tiếp theo, Vân Khuynh cong khóe môi lên, nắm lấy tay Mạc Sâm bên cạnh, hạ lệnh nói.
Nhưng, không ai có động tác.
Bởi vì —— bọn họ đều nhận ra được, những thuyền cứu nạn, không đủ số lượng!