Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
Nhưng mà, hệ thống đương nhiên không thể hiểu nổi tâm tình của nàng.
Chỉ nghe thấy âm thanh điện tử không cảm xúc lần nữa vang lên: “Phán định công lược có hiệu quả. Mục tiêu là nhân vật thế giới cấp F, tương ứng được 100 điểm giá trị khí vận.”
“Mời ký chủ phân phối điểm khen thưởng và 800 điểm tích lũy.”
Vân Khuynh hít nhẹ một hơi, nỗ lực khống chế cảm xúc, để mình không nhớ đến hắn nữa.
Suy tư một lát, mới nói: “Thêm điểm tinh thần lực.”
Kỳ thật, hạng mục tinh thần lực này thoạt nhìn không có gì thu hút, nhưng không biết vì sao, Vân Khuynh ẩn ẩn cảm giác được, thuộc tính này, không đơn giản.
Mà về tích phân, nàng không có manh mối lớn nào: “Ta có kỹ năng gì để đổi?”
Hệ thống dừng một chút, trong không gian, xuất hiện một quyển sách mới.
“Vì ký chủ mới chỉ hoàn thành một nhiệm vụ, cấp bậc quá thấp, hiện giờ không thể đổi đạo cụ.”
Là hai giao diện trông như kệ để hàng, các khung bày ra chỉnh tề, không ngừng biến ảo.
Trong đó, kệ bên trái là đủ loại đạo cụ đa dạng, chỉ là màu xám, chưa thể đổi.
Kệ bên phải là kỹ năng làm người ta hoa cả mắt. Phía dưới mỗi kỹ năng có viết giới thiệu và số điểm tích lũy để đổi.
Nhưng mà, dù có không ít kỹ năng mê người, 800 điểm tích lũy, căn bản không đủ.
Vân Khuynh nhanh chóng lướt nhanh một lần, đột nhiên điểm một cái.
“Súng ống toàn năng, 500 điểm.”
Kỹ năng này, một khi đổi, súng ống các loại, liền có thể tinh thông toàn bộ.
Đối với người điểm vũ lực quá thấp như nàng, không thể nghi ngờ là sự bổ sung hoàn hảo.
Hơn nữa……
Tâm Vân Khuynh vừa động, trong hoảng hốt, bên tai dường như vang lên giọng nói của Bùi Quân Mịch.
“Dạy em bao nhiêu lần, tư thế cầm vẫn không sửa được…”
“Đổi cái này đi, súng ống toàn năng.”
Nàng lấy lại bình tĩnh, không dám nghĩ đến hắn nữa.
Về sau, cho dù em có trở thành cao thủ dùng súng đi chăng nữa, thì người từng cầm tay chỉ dạy, chung quy cũng không còn nữa.
Nhưng, hãy để em giữ lại kỹ năng này.
Như vậy, mỗi lần sử dụng, đều sẽ không quên anh…
Vân Khuynh nhắm mắt, hệ thống lại nói: “Đổi xong. Còn thừa 300 điểm, hãy tiếp tục đổi.”
Nàng nâng mắt, qua loa quét qua các mục còn lại, quyết định rất nhanh: “Vậy đổi ‘Âm thanh của tự nhiên’ đi.” Vừa vặn 300 điểm.
Tuy rằng có thể tích điểm, nhưng phần lớn thuộc tính của nàng không cao, đổi nhiều kỹ năng một chút, cũng là lo trước tránh tai họa.
“Đổi xong. Thuộc tính sau khi đổi như sau.”
Tiếp theo, quầng sáng chợt lóe.
Tên họ: Vân Khuynh
Chủng tộc: Nhân tộc
Dung mạo: 89 ( tối đa 100)
Vũ lực: 10 ( tối đa 100)
Trí tuệ: 70 ( tối đa 100)
Linh hồn lực / tinh thần lực: 14 ( tối đa 100)
Kỹ năng: Súng ống toàn năng, âm thanh của tự nhiên
Đạo cụ: Không có
Giá trị khí vận: -99900
Vân Khuynh đạm mạc quét mắt: “Cần lập tức tiến vào thế giới tiếp theo không?”
Âm thanh điện tử máy móc lại nói: “Mời ký chủ ghi lại số liệu để tạo Phục Chế Thể.”
Mắt Vân Khuynh co rụt lại, cả kinh nói: “Có ý gì?”
“Phục Chế Thể dùng để khắc lên ký ức của ký chủ cho đến lúc trước khi chết, nó sẽ thay ký chủ tiếp tục sống.”
Vân Khuynh rũ mắt, nội tâm cuộn lên: “Ta phải trả cái giá gì?”
“Ký chủ không trả giá lớn, chỉ còn loại bỏ ký ức này đi.”
“Loại bỏ ký ức, có thể cùng lúc loại bỏ giá trị cảm tình, về sau dùng lý trí thực hiện nhiệm vụ, có trợ giúp rất lớn.”
Nói chuyện, miêu tả như đây là phúc lợi cực lớn của hệ thống.
Nhưng, Vân Khuynh lại rũ mắt, âm thanh lạnh lùng nói: “Không có Phục Chế Thể, thì sao?”
Hệ thống dừng lại, trình tự thiếu chút nữa lại loạn, biểu hiện của ký chủ này, không hề giống như trong lập trình.
Nhưng, có vẫn đáp lại lạnh như băng.
“Nếu không có Phục Chế Thể, ký chủ không có ảnh hưởng gì cả. Nhưng thế giới nhỏ vừa công lược, sau khi ký chủ rời khỏi, sẽ tự động xóa số liệu của ký chủ.”
Vân Khuynh có chút ngẩn ra, đột nhiên cười khẽ.
“Ý là, tất cả mọi người ở đó, đều sẽ quên ta, đúng không?”
“Phải.”
Tiếng máy móc điện tử khẳng định, ý cười bên môi Vân Khuynh, càng thêm sáng lạn.
“Ta không tạo Phục Chế Thể, không cần.”
Nàng thanh lãnh nói, cười to ra tiếng.
Nhưng nửa bên mặt Tu La hư ảo kia, trượt xuống hàng nước mắt.
Bùi Quân Mịch.
Từng có được tình yêu của chàng.
Vân Khuynh, không muốn quên đi chàng.
Cũng không muốn, tạo cái gì mà Phục Chế Thể, làm bạn bên cạnh chàng.
Nếu, Vân Khuynh không thể tự mình cho chàng hạnh phúc.
Vậy, hãy để chàng quên ta đi.
Chỉ cần một mình ta nhớ rõ, vĩnh viễn, vĩnh viễn nhớ rõ.
Những rung động chàng từng cho ta, chỉ một chút nữa thôi, đã có thể làm tan chảy băng tuyết trong lòng ta.
Đáng tiếc, thời gian quá ngắn, chung quy đã bỏ lỡ.
Thiếp không dám quên, lại không mong quân nhớ.
“Đến thế giới sau đi.”
Rốt cuộc, Vân Khuynh nhắm mắt, giọng điệu lạnh lùng.
Giây tiếp theo.
Tiếng máy móc lạnh như băng của hệ thống vang lên.
“Ký chủ đã tiếp nhận nhiệm vụ. Định vị vị diện tiếp theo, thế giới cấp E ‘tinh quang mật ái’, bắt đầu truyền tống.”
Giây tiếp theo, không gian vặn vẹo trong nháy mắt. Một phương trời đất hỗn độn, lần nữa chìm vào yên lặng.
Dòng khí màu xám chấn động, trong ánh sáng bí ẩn, nháy mắt rơi xuống vũ trụ vô ngần.
Trong một thế giới nhỏ xa xôi nào đó.
Đế Đô. Giáo đường Ức Lai Đức.
Người đàn ông tuấn mỹ tuyệt luân, lại một lần nữa bước vào nơi này.
Hắn giật mình đi tới trước đài tuyên thệ, đôi mắt đào hoa bỗng nhiên trầm xuống dưới.
Quá kỳ quái.
Vì cái gì? Luôn không tự giác đi vào chỗ này?
Bản thân mình hiện tại, hẳn là không có cô gái nào vừa ý đi.
Người như hắn, còn biết yêu sao?
Bùi Quân Mịch hạ mắt, nở nụ cười tự giễu.
Chớp nhoáng, đầu lại thấy tê rần.
Hình như, từng có cô gái xinh đẹp giảo hoạt cười nhạt, chấp nhất cuộn tròn bức tranh, một chút, niệm thơ cho hắn nghe; cười cười đứng ở phòng bếp, mỗi ngày nấu cơm cho hắn ăn.
Trong hoảng hốt, nàng mặc bộ áo cưới trắng tinh, tươi cười e lệ, vươn tay đặt vào tay hắn.
Là ai?
Tên, tên của nàng….
Là gì vậy?
Đột nhiên. Người đàn ông nhẹ nhàng lẩm bẩm ra tiếng.
“Vân…… Khuynh?”
Giáo đường trống rỗng.
Không có người trả lời.
*
Bùi Quân Mịch nhăn mày, trong mắt như có ánh sáng lợi hại hiện lên.
Giây tiếp theo.
Không gian trước mặt hắn, đột nhiên tán loạn thành vô số mảnh nhỏ.
Hết thảy, yên lặng trôi đi.
Mà sau khi hết thảy khôi phục bình thường, bóng dáng người đàn ông đứng trong giáo đường đã đột ngột biến mất.
Vô thanh vô tức.
Phảng phất người này, chưa từng tồn tại trên thế gian.
*
Tựa hồ là một hội trường cao cấp.
Trong phòng yến hội hoa lệ, ánh đèn mờ nhạt mà ái muội. Mùi hương thơm ngát, ăn uống linh đình, lại tựa tuôn chảy một dòng nước ngầm hỗn loạn.
Rất nhiều cô gái xinh đẹp ăn mặc mát mẻ, trang điểm quyến rũ, không chút bủn xỉn lộ ra cánh tay cùng bắp đùi trắng như tuyết, mềm mại không xương dựa vào lòng mấy người đàn ông.
Mà, dưới tấm màn che dày thấp thoáng, sau cây cột to lớn, nơi chốn có thể thấy được, cả nam lẫn nữ đang giao triền phập phồng. Trong không khí cũng ngập tràn hơi thở sa đọa.
Một góc đại sảnh.
Một hồi đánh cuộc “thú vị”, đang tiến hành đến phần kết thúc.
“Tốt! Chai cuối cùng!”
“Ha ha, không nghĩ tới con nhóc này lại có tửu lượng cao đến thế!”
“Anh Tôn, xem ra hôm nay thằng em này thắng cuộc rồi!”
“Lăn qua một bên! Lấy cho anh chai Whiskey 90 độ, xem cô ta còn uống được nữa không!”
“Hắc……”
Trong tiếng vui đùa táo tợn, cô gái mặc áo thun cao bồi, cùng lớp trang điểm chẳng hợp nhau tí nào, đột nhiên đoạt lấy chai Whiskey từ tay người phục vụ, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.
“Có thể đi?”
Trong cái trợn mắt há hốc mồm của đám người, cô nặng nề đặt bình rượu xuống bàn. Mái tóc thật dài che khuất khuôn mặt, có thể tối tăm đen tối.
Mà âm thanh phát ra, thật thô lệ khó nghe, như giấy ráp miết trên mặt kính bóng loáng, khiến người nghe không nhịn được nhíu mày.
Càng đáng sợ đó là, trên cổ tay trái cô lúc này, có một vết thương bị rách miệng, máu tươi đỏ chót chảy ròng ròng, nhỏ giọt trên mặt đất.
“Cố Vân Khuynh đúng không. Được rồi. Cút đi!”