《Chương 347》
TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (27)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Nghe vậy, Vân Khuynh hơi nhướng mày, ý vị không rõ liếc mắt nhìn vị “Khí vận chi nữ” này một cái, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng thật ra Nghiêm Nhã bên cạnh nàng lại đột nhiên đỏ mặt lên.
Tô Mạn Mạn vẫn chưa phát hiện ra điểm này, “Thừa thắng xông lên” muốn đả kích Vân Khuynh lần nữa: “Chỉ có như thế mà còn muốn vào hệ cơ giáp…”
“Đủ rồi!” Nhưng mà lần này cô ta còn chưa dứt lời đã bị hung hăng đánh gãy.
Tô Mạn Mạn ngạc nhiên theo tiếng nói nhìn lại, thấy sắc mặt Nghiêm Nhã khó coi, quát lại cô ta: “Bạn học này, cô có ý gì hả? Tuy tôi học nghệ không tinh nhưng thua tâm phục khẩu phục. Còn cô cứ trào phúng bạn học Tô như vậy là đang muốn châm chọc tôi không chịu nổi thất bại đấy à?”
!!!
Lời này vừa ra, toàn trường chấn kinh!
“…Cái, cái gì?” Tô Mạn Mạn đột nhiên không kịp phòng ngừa trừng lớn mắt, lắp bắp nói: “Tôi không phải nói cô. Không đúng… Cô, cô thua!?”
Kết luận vừa ra khỏi miệng, cô ta càng không thể tin nổi lắc đầu, quét mắt nhìn Vân Khuynh đang đứng một bên, chỉ cảm thấy mình đang xem một vở kịch hoang đường.
“Vậy mà là Nghiêm Nhã thua!?”
“Trời! Mấu chốt là mới có 3 phút thôi…”
“Ha ha, tôi đã nói nữ thần của tôi rất cừ mà a, a a a!”
…Quần chúng vây xem khắp nơi cũng nhao nhao ồ lên.
Mà bởi vì kết quả lần này, ánh mắt của rất nhiều người nhìn về phía Vân Khuynh cũng đã biến đổi.
Trong đám người, bốn vị vẫn chưa xuất chiến sắc mặt cũng bắt đầu ngưng trọng lên.
“Chả trách cô ta dám tiếp nhận khiêu chiến, xem ra quả thật có chút ít bản lĩnh.” Trong đó một người nam sinh tên “Chiến Hổ” nói.
“Ừm.” “Trang Kỳ Toàn” năm hai cũng gật gật đầu: “Tuy Nghiêm Nhã mới năm nhất, nhưng thực lực đều được chúng ta thừa nhận. 3 phút…”
“Có ý tứ.” Simon có chiến lực mạnh nhất trong năm người cũng sờ sờ cằm.
Rất rõ ràng, dựa vào trận đầu thắng lợi, Vân Khuynh đã đạt được sự coi trọng của quần chúng và đối thủ.
Nhưng cố tình lại có người tự cho mình là đúng, thích tự mình bổ não.
“…Không, sao có thể!?”
Ngay lúc người người đang nhiệt liệt thảo luận và mong đợi trận tiếp theo, Tô Mạn Mạn đột nhiên kêu to một tiếng, chỉ thẳng vào Nghiêm Nhã.
“Không! Cô, sao cô có thể thua? Không phải cô là vương bài năm nhất của hệ cơ giáp hay sao?! Không phải cô cố ý đấy chứ?”
“Cô!” Liên tiếp bị nói ra sự thật thảm bại, Nghiêm Nhã hoàn toàn đen mặt: “Cô nói đủ chưa hả! Thua chính là thua! Nghiêm Nhã tôi không phải là loại người thua không dám nhận!”
Tô Mạn Mạn bị cô nàng hung hăng mắng nhưng vẫn còn chưa từ bỏ ý định, muốn nói gì đó ——
“Mạn Mạn!” Ryan thấy tình thế không ổn vội vàng kéo cô ta một phen: “Đừng xúc động!"
“Em…” Tô Mạn Mạn thấy toàn trường đều đang giận dữ trừng mình cũng cả kinh, lập tức uể oải lui lại vài bước.
Nhưng sau khi tầm mắt chán ghét của mọi người dời đi, cô ta túm lấy tay áo Ryan, rồi lại oán hận nói.
“Ryan, là anh em tốt thì phải tin em! Chuyện này rõ ràng có trá, bà đây nhất định có thể nhìn thấu bản chất của ả lục trà kỷ nữ kia! Loại mặt hàng như Tô Vân Khuynh sao có thể lợi hại như vậy…”
Tô Mạn Mạn lải nhải, Ryan hiếm khi không nói lời nào, mắt lạnh quét nhìn Nghiêm Nhã một cái, lại đưa ánh mắt cảnh cáo liếc bốn người vẫn chưa đối chiến còn lại.
Năm người bị “ra lệnh” chạm phải tầm mắt y, trong lòng đều cảm thấy nghẹn khuất, trên mặt cũng hơi mất tự nhiên.
Nhưng chỉ sợ bọn họ cũng không dự đoán được, “Động tác” bí ẩn này đều bị Vân Khuynh thu vào trong mắt.
Lúc này nàng không khỏi nhếch môi, vừa chuyển mắt cùng đại gia mèo đang ưu nhã nằm trên ghế mềm nhìn nhau, ăn ý không cần phải nói.
Chậc.
Mộ Thiệu Tu nhìn tiểu hồ ly nhà mình, lại quét mắt nhìn cái gọi là năm tinh anh của hệ cơ giáp.
Hiện tại mới chỉ là học sinh của trường quân đội mà đã có tâm tính như thế, thực lực này… Nếu chờ đến khi vào quân đội cũng rất khó trọng dụng.
So với người của hắn, quả thật là… Kém xa.
Mộ thượng tướng mang thân mèo nghĩ, tai mèo run lên, cái đuôi cũng không tự giác quơ vài cái.
Mắt phượng của Vân Khuynh sáng quắc nhìn chằm chằm hắn, rất muốn tiến lên vuốt lông.
Không thể không nói, người yêu sau khi biến thân rất khó che giấu cảm xúc, quả thực đáng yêu đến phạm quy mà.
Nhưng không đợi nàng thật sự có động tác, Mộ Thiệu Tu suýt nữa đã bị ánh mắt thiêu đốt vừa chuyển tầm mắt, hai con ngươi mỹ lệ dị sắc liền híp lại.
Tiểu nha đầu, còn không mau đi so tài?!
Tầm mắt giao nhau trong không trung, Vân Khuynh lập tức ngầm hiểu.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Được, boss, em đi liền.
Nàng câu môi, ý cười trong mắt càng sâu, giây tiếp theo lại vô cùng đứng đắn trở về “Chiến trường”.
“Không biết tiếp theo là ai muốn chỉ giáo?” Vân Khuynh chuyển hướng về phía bốn người đang xoa tay hầm hè, chủ động hỏi.
Liền thấy một nam sinh nhỏ gầy tiến lên một bước: “Năm hai hệ cơ giáp, Tiền Cường Phong.”
Vân Khuynh nhướng mày cười, toàn bộ khí tràng khai hỏa: “Học trưởng, mời.”
Giây lát sau, trước mắt bao người, hai người lần lượt bước vào phòng khiêu chiến.
Nhưng, khiến người ta kinh ngạc chính là ——
3 phút, lại là 3 phút, trận chiến lại lần nữa kết thúc!
Tiền Cường Phong bước ra khỏi phòng khiêu chiến trước một bước, cười khổ, hướng về phía mọi người nói: “Là tôi thua.”
Vân Khuynh gật đầu một cái: “Học trưởng, cảm ơn.”
“Không, đúng thật… Tôi không bằng Tô học muội.” Tiền Cường Phong chỉ lắc lắc đầu, sa sút thối lui qua một bên.
Khắp nơi thoáng chốc lại chấn động kinh hô.
“Trời!"
“Tiền Cường Phong còn lợi hại hơn so với Nghiêm Nhã đó, vậy mà… Lại thắng!? Hơn nữa vẫn là 3 phút?”
“Chẳng lẽ vừa rồi cô ấy vẫn chưa xuất toàn lực với Nghiêm Nhã?!”
“Nữ thần tạm nghỉ học một học kỳ, kỳ thật là đi đặc huấn bí mật phải không?”
…Tiếng nghị luận ồn ào huyên náo.
Ba người vẫn chưa lên sân khấu vẻ mặt càng thêm ngưng trọng.
Trong góc, Tô Mạn Mạn gắt gao lôi kéo Ryan, lại lần nữa nguyền rủa không ngừng.
Nhưng những hỗn loạn này hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến Vân Khuynh nửa phần.
Nàng đứng yên, chỉ nhìn mèo yêu nhà mình, không tiếng động nói với hắn ba chữ: “Người thứ hai.”
Chợt thấy người nào đó mang thân mèo nheo mắt lại, móng vuốt vung lên.
Tiếp tục!
“Mời học trưởng học tỷ tiếp tục chỉ giáo.” Nhận được “Mệnh lệnh” của boss, Vân Khuynh lập tức mở miệng, lại lần nữa hạ chiến thư.
“Tôi lên.” Lần này Chiến Hổ cất bước ra: “Năm hai hệ cơ giáp, Chiến Hổ.”
“Học trưởng, mời.”
Vân Khuynh cười, vẫn như cũ là câu này.
Hai người tiến vào phòng khiêu chiến, nàng nghiêng người nhìn Mộ Thiệu Tu một cái, mắt phượng tươi sáng.
Sau đó…
Lịch sử lại lần nữa tái diễn!
Sau 3 phút, cửa phòng khiêu chiến lại mở ra, Chiến Hổ cúi đầu: “Tôi thua.”
“Người thứ ba.” Vân Khuynh không tiếng động nói với người nào đó.
Mọi người đã cảm thấy choáng váng.
Có lẽ hôm nay chính là ngày chứng kiến một truyền kỳ mới?!
Tình tiết phát triển tiếp theo cũng đúng là như thế ——
“Trang Kỳ Toàn, năm ba hệ cơ giáp.”
“Học tỷ, mời.”
3 phút sau, Trang Kỳ Toàn chiến bại bước ra.
“Simon, năm ba hệ cơ giáp.”
“Học trưởng, mời.”
3 phút, kẻ mạnh nhất trong năm người là Simon, vẫn bại trận như cũ!
…Vì thế, trận “Xa luân chiến” một chọi năm này đã hoàn toàn hạ màn.
Nhưng kết quả lại hoàn toàn tương phản với dự đoán của mọi người.
Trong lúc nhất thời, mọi người nhìn cô gái mỹ lệ mảnh khảnh kia, đều cảm thấy một trận hoảng hốt.
“Mộ thượng tướng,” Vân Khuynh hoàn toàn không để ý, chỉ ôm lấy mèo trắng nhỏ nhà mình, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói: “Biểu hiện của em thế nào?”
…Cũng tạm được.
Hai con ngươi mỹ lệ dị sắc hiện lên ý cười, mèo thượng tướng nâng móng vuốt lên vỗ vỗ khóe môi Vân Khuynh.
Tiểu nha đầu, đừng quá đắc ý, vẫn còn kém xa tôi.
Nàng lại tự động lọc những lời ngạo kiều đó lại, đọc ra ý nghĩ thật sự: “Nếu đã không tồi, phần thưởng trước đó anh đồng ý với em… Có thể thực hiện rồi phải không?”
Dứt lời, Vân Khuynh nhạy bén cảm giác được nắm lông trong tay cứng đờ, ý cười bên môi càng sâu.
Không sai.
Trước đó nàng đồng ý so tài, kỳ thật là cầu phần thưởng từ mèo đại nhân, chính là…