Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 327: Tình ca Tinh Tế: Công lược thượng tướng ngạo kiều (7)




《Chương 327》

TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (7)

Editor: Dương Gia Uy Vũ

“Tốt nhất là như vậy, nếu không bà đây sẽ không tha cho anh!”

Chân Tô Mạn Mạn giẫm lên bàn, hoàn toàn là diễn xuất dáng vẻ lưu manh: “Hy vọng anh thành công trong một lần, không có gì sơ sót.”

“Đương nhiên.” Bull nghe vậy, trong mắt rất nhanh hiện lên vẻ bất mãn, nhưng nghĩ đến thù lao của đối phương, lại đè ép xuống: “Tô tiểu thư, sau khi đắc thủ, nhớ thanh toán số còn lại…”

“Được được!” Tô Mạn Mạn xua xua tay: “Đàn ông gì mà dong dong dài dài! Nhớ rõ, lúc liên lạc lại, mang đầu tới gặp!”

Nói xong, cô ta ngắt liên lạc, hậm hực ngồi xuống, xoay mặt nói với người đàn ông bên cạnh.

“Đây là cách giải quyết mà anh tìm? Sát thủ tinh tế, nghe thì lợi hại, nhưng hắn chỉ hành động có một mình, thật sự có thể đáng tin cậy à?” Ngữ khí tràn đầy hoài nghi.

Nhiếp Cảnh Vân bị chất vấn lại chỉ dung túng cười cười: “Đương nhiên, Bull hắn…”

Nhưng, hắn ta còn chưa nói xong, Tô Mạn Mạn lại ồn ào lên.

“Được rồi! Bà không muốn nhắc đến kẻ thô lỗ nịnh hót kia nữa! Theo em thấy, anh cứ trực tiếp phái thuộc hạ đi không phải là xong hết mọi chuyện rồi sao? Nhiếp Cảnh Vân, không phải anh vẫn còn nghĩ đến **** Tô Vân Khuynh kia, cố ý thủ hạ lưu tình đấy chứ…”

Cô ta nói, càng nói càng cảm thấy đúng là như vậy, sắc mặt càng thêm khó coi.

May mà túi da hiện tại không tồi, tuy là tức giận, cũng miễn cưỡng xem như có phong vị khác biệt.

Nhưng mà, dáng vẻ la la hét hét này thật sự cũng không hay ho gì.

Nhưng trong mắt Nhiếp Cảnh Vân lại chỉ cảm thấy tươi mới linh động, một phen ôm lấy người.

“Mạn Mạn, sao thế được chứ?” Hắn ta ôn nhu nói: “Kể từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, trong mắt anh liền không chứa nổi người khác, huống chi là Tô Vân Khuynh bên ngoài cứng nhắc bên trong tính kế! Nếu em có việc gì cần, anh hận không thể điều động tất cả quân đội, vì em hộ tống!”

Nhiếp Cảnh Vân thề son sắt, hoàn toàn không ý thức được lời thổ lộ này lại trái với chức trách của một quân nhân, chỉ toàn tâm dỗ dành Tô Mạn Mạn.

“Chỉ là lần này, Tô Vân Khuynh đã liên hệ cứu viện! Nếu phái nhân thủ của hai chúng ta, cho dù giết chết được cô ta cũng sẽ rất dễ bị thuộc hạ của cô ta tìm hiểu nguồn gốc điều tra ra! Chỉ có sát thủ tinh tế độc lai độc vãng, giải quyết người không để lại dấu vết, cho dù thủ hạ của Tô Vân Khuynh có nghi ngờ, cũng không tìm thấy chứng cứ…”

Hắn ta kiên nhẫn giải thích, Tô Mạn Mạn mới lộ ra ý cười: “Lần này cho anh qua ải… Đúng rồi, hôm nay anh không phải đến quân doanh sao?”

“Anh xin nghỉ.” Nhiếp Cảnh Vân tùy ý nói, đột nhiên đè cô ta xuống: “Có Mạn Mạn ở đây, sao anh có thể bỏ đi được?”



Trong biệt thự, một đôi nam nữ vừa tìm được sát thủ giỏi cho kẻ thù, lại tiếp tục “Ân ái”.

*

Hai ngày sau.

48 giờ này, Vân Khuynh hầu như không nhắm mắt.

Nàng cải tạo phi thuyền thành xe tăng loại nhỏ, làm xong máy thăm dò, ngày đêm chuẩn bị chiến đấu ——

Bên hạm đội cứu viện đã sớm liên lạc lại, nhưng cho dù dùng tốc độ nhanh nhất, chỉ sợ cũng phải đến sáng sớm ngày thứ ba mới có thể đuổi tới.

Vân Khuynh cũng sẽ không đem hy vọng hoàn toàn đặt lên người khác.

Vì thế, nàng chỉ yên lặng chuẩn bị, chờ đợi kẻ địch không biết tên kia.

Cho dù —— không biết sức chiến đấu của đối phương như thế nào, không biết có thể chống đỡ đến lúc cứu viện đến hay không

Nhưng, đánh thì đánh!

Thời điểm cần thiết, cái loại liều mạng tàn nhẫn này Vân Khuynh chưa bao giờ thiếu!



“Nơi này… Hình như phải thêm một linh kiện?”

Bên cạnh xe tăng, một cô gái mặc quân trang bày ra bản thiết kế đã vẽ xong, đang hoàn thiện một khối cơ giáp cồng kềnh.

Chính là Vân Khuynh.

Nàng chuyên chú nhìn thành phẩm dưới tay, mắt phượng sáng quắc, không hề nhìn ra dấu vết mỏi mệt.

Chỉ có nơi đáy mắt có dấu quầng thâm nhỏ mới để lộ ra sự thật đã lâu chưa nghỉ ngơi.

“Meow ——"

Vân Khuynh ấn lại một linh kiện, đột nhiên nghe thấy một tiếng mèo kêu.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

“Tu, làm sao vậy?” Nàng vừa ngẩng đầu, thấy mèo trắng nhỏ đang ngồi xổm phía trước.

Chợt thấy khối lông xù xù này nhảy lên, nhảy vào trong lòng ngực, một chân vỗ vào mí mắt nàng.

Có điều, sức lực thật ra lại mềm như bông.

Tiểu ngu ngốc!

Mau đi nghỉ ngơi, có tôi đây!

Mộ Thiệu Tu nhăn mặt mèo, trong lòng quở mắng.

“Cậu nói như vậy có ích lợi gì chứ?” Trong ý thức, Hughes hô lên: “Không thì cậu khôi phục hình người trước đi…”

Câm miệng!

Nó lải nhải, lại bị chủ nhân không kiên nhẫn lần nữa chặt đứt liên hệ.

“…Mi lo lắng cho ta à?” Vân Khuynh lại hiểu được ý tứ của hắn: “Ta có thể.”

Nàng vừa bảo đảm với nắm lông, vừa giơ đệm thịt của hắn lên: “Tin tưởng ta, nhé?”

Người đàn ông trong hình dạng mèo trắng nhỏ hiếm khi an tĩnh, phối hợp với sự chơi đùa của Vân Khuynh, nhìn sắc mặt nàng, chuyển mắt qua.

Trên thực tế, hắn đương nhiên biết, nếu biến trở về hình người nói rõ tình huống là có thể giải quyết nguy cơ của nàng.

Nhưng theo bản năng, Mộ Thiệu Tu lại không làm như vậy.

Bởi vì —— tiểu nha đầu hiếu thắng này, sẽ không thích đâu.

Mấy ngày nay, nàng ưu tú, liều mạng, hắn đều thấy ở trong mắt.

Cho dù đối mặt với sát thủ tinh tế ác danh lan xa cũng chưa từng sợ hãi.

Nàng hao tâm tổn trí chuẩn bị cuộc chiến như vậy, nếu có người dễ dàng xuất hiện, trực tiếp che chắn phía trước, mạt sát toàn bộ nỗ lực của nàng, tính thế nào đây?

Dù sao vẫn là người trẻ tuổi đang trưởng thành…

Vẻ mặt trẻ con của mèo con lại tang thương mà thở dài, mũi chân thân mật giẫm lên mặt Vân Khuynh.

Cho nên, cứ đi thôi.

Dù thế nào, còn có tôi đây.

Mộ thượng tướng mạnh miệng mềm lòng, mượn vỏ bọc mèo con, lần đầu tiên trở nên dịu dàng.

Mà Vân Khuynh vinh hạnh được đối đãi cũng nở nụ cười.

“Ngoan…”

Nàng nhẹ giọng dụ dỗ, còn muốn nói gì đó.

Chợt nghe máy thăm dò vang lên: “Tích, tích, tích…”

Phảng phất như âm thanh đòi mạng.

Lúc này, sắc mặt Vân Khuynh khẽ biến, đột nhiên ngồi dậy, cẩn thận quan sát ——

Có chiến hạm tiến vào vũ trụ phụ cận, dự tính còn khoảng mười phút nữa sẽ tiến vào tầng khí quyển của tinh cầu này…

Vội vàng quét mắt nhìn thông tin, nàng nhếch môi, trước hết ôm lông xù xù trong lòng ngực lên, vọt về phía núi kim loại đã cư ngụ mấy tháng nay.

“Ngoan ngoãn ở đây, vô luận có nghe thấy động tĩnh gì cũng không được đi ra… Biết chưa?”

Đến "nhà", Vân Khuynh đặt mèo trắng nhỏ vào trong một cái rổ được đan bằng dây leo đã lót vải mếm, xoa xoa lông sau gáy nó, cười tươi sáng: “Chờ ta.”

Mộ Thiệu Tu nâng hai tròng mắt dị sắc, lẳng lặng nhìn nàng, không có động tác.

Trong lòng Vân Khuynh bỗng nhiên khẽ động.

Giây tiếp theo, nàng lại lần nữa bế nó lên, cuối cùng, đặt lên một nụ hôn nhẹ nhàng.

Sau đó không hề lưu luyến, xoay người rời đi, còn thuận thế đóng cửa bằng dây leo lại.



*

Nháy mắt khi chiến hạm đột phá tầng khí quyển của tinh cầu hoang phế, Bull ra lệnh cho trí năng của chiến hạm: “Tìm kiếm dấu hiệu của sự sống.”

“Vâng.” Thanh âm cứng nhắc vang lên, giây lát sau liền có đáp án: “1349 mét về phía đông, kiểm tra đo lường phát hiện dấu hiệu sự sống.”

Vừa nói, trên màn hình còn hiển thị điểm đỏ.

“Tốt!” Bull kêu một tiếng: “Pháo Laser nhắm trúng, nhanh chóng giải quyết trong một lần!”

“Vâng. Pháo Laser đã chuẩn bị xong, khóa chặt mục tiêu, chuẩn bị xạ kích, 10, 9, 8…”

Trong tiếng trí năng đếm ngược, Bull tự nghĩ nắm chắc thắng lợi, thậm chí còn thanh thản ngồi xuống.

Hừ!

Để một sát thủ tinh tế đại danh đỉnh đỉnh như gã đi đối phó một con nha đầu thúi, quả thực là đại tài tiểu dụng!

Nếu không phải tiền thưởng nhiều, gã còn ngại rớt tên tuổi đấy…

Rất nhanh, lúc vị vừa lên chức No.1 trong giới đang không ngừng hậm hực, pháo laser bắn ra!

“—— Ầm!”