《Chương 296》
TÌNH THÙ LẠC LỐI: CÔNG LƯỢC TỔNG TÀI TỐI TĂM (13)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🦉🦉🦉🦉🦉🦉🦉🦉🦉🦉🦉🦉🦉
Quan Vũ Phỉ V: Rất nhiều bảo bảo hỏi vũ đạo trong video của tôi do ai sáng tác, thật ra...... Đó là tự tôi biên đạo. Thế nào, tôi đúng là thiên tài nhỉ? [ gương mặt tươi cười ][ đáng yêu ][ hôn hôn ]
Weibo này mới tuyên bố nửa giờ, bình luận và chia sẻ đã vượt mấy ngàn.
Dưới bài viết, càng tràn đầy những lời khen ngợi và kinh ngạc cảm thán.
Không khó tưởng tượng, truyền thông bên kia nhận được tin tức sẽ càng nắm chặt cơ hội lăng xê như thế nào......
Vân Khuynh cong môi, trong ý cười lại là một mảnh băng hàn.
Lúc này, nàng đã sớm về lại Âu quốc.
Mấy ngày nay, truyền thông bốn phía đều tẩy trắng cho Quan Vũ Phỉ và Chu Tuấn Vũ, chẳng hạn như cái gì mà tình cảm của người làm nghệ thuật không thể bình luận theo cách thông thường, rồi chẳng hạn như tình cảm không có thứ tự đến trước và sau......
Đủ loại như vậy, Vân Khuynh kỳ thật cũng chỉ chê cười mà nghe.
Ngay cả những lời khen ngợi về khả năng múa của Quan Vũ Phỉ, nàng cũng không để ý lắm.
Dù sao...... Dáng múa của đối phương tuy đúng thật cũng tính là thành thạo tuyệt đẹp, nhưng Vân Khuynh biết rõ --
Vũ đạo trong video độc vũ đang điên cuồng tuyên truyền trên mạng kia, là vũ đạo của bản thân mình.
Mà cái này...... Lại là Quan Vũ Phỉ trộm được.
Không sai.
Điệu nhảy kia, đúng thật là tâm huyết của nguyên chủ.
Vân Khuynh chỉ cần tưởng tượng đã hiểu rõ tất cả, tất nhiên là video biên đạo điệu múa còn đang để ở chỗ Chu Tuấn Vũ kia đã bị hắn ta đưa cho tình nhân để "tận dụng" rồi.
Trên thực tế, cái gọi là video ballet kinh diễm của Quan Vũ Phỉ, cách giơ tay nhấc chân, hoàn toàn lộ ra dấu vết cô ta bắt chước nguyên chủ.
Trong trí nhớ của nàng, thậm chí cũng không kém chút nào.
Quả thực là vô cùng buồn cười.
Đương nhiên, bởi vì cũng không có hy vọng gì với trình độ đạo đức của hai người kia, Vân Khuynh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Tuy có hơi tức giận, nhưng nàng cũng miễn cưỡng đè ép xuống.
Cho đến hiện giờ --
Quan Vũ Phỉ thậm chí còn dám mặt dày nói là "Tự sáng tác", lúc này tính tình của Vân Khuynh đã triệt để bị khơi dậy.
Có điều, nàng vẫn luôn là người vui buồn không hiện lên mặt, hiện giờ nhất thời có hơi tức giận, cũng không gây ra biểu hiện thất thố gì, chỉ gắt gao nắm chặt con chuột, thẳng tắp nhìn chằm chằm màn hình.
Nhưng kỳ thật, dáng vẻ mắt phượng sáng quắc, gương mặt hơi đỏ hồng...... Vẫn rất đáng yêu.
Ít nhất, dừng trong mắt người nào đó, đúng là như thế.
Một tiếng cười nhẹ đột nhiên từ phía sau vang lên, hơn nữa, hình như còn càng lúc càng gần......
Vân Khuynh ngẩn ra, quay người lại.
Giây tiếp theo, lại bị người đàn ông đẩy xe lăn đến va chạm vào.
Hơi thở thanh lãnh sạch sẽ đánh úp lại trong chớp mắt.
Trong chớp nhoáng, nàng theo bản năng muốn tìm thứ gì dựa vào, duỗi tay ra ôm......
Vì thế, chờ đến khi nâng mắt lên.
Vân Khuynh phát hiện --
Vậy mà nàng đã hoàn toàn rơi vào trong lòng ngực Chu Thiệu Kiêu, còn là...... Chủ động ôm lấy vòng eo của đối phương.
Hoàn toàn không màng đến cái gì mà "Nhân sĩ chân tàn", không chút khách khí mà ngồi lên đầu gối hắn.
...... Nhất thời im lặng.
Hai người một cao một thấp, bốn mắt nhìn nhau.
Chu Thiệu Kiêu rũ mắt, nhìn nàng, môi mỏng đột nhiên gợi lên một ý cười không rõ ý vị.
Vân Khuynh vội ho nhẹ một tiếng, sau đó...... Cố ý kéo dài động tác, vô cùng chậm chạp đứng dậy.
"......Muốn bắt đầu châm cứu ngay bây giờ không?"
Nàng cười cười không chút chột dạ nào, sửa sang lại sợi tóc đang rũ xuống, trực tiếp hỏi chính sự.
Chu Thiệu Kiêu: "..."
Hắn ngưng lại trong nháy mắt, vẫn không có cách nào thuyết phục chính mình -- mới vừa rồi bị sờ soạng mấy cái chỉ là ảo giác.
Dù sao thì, từ lúc bắt đầu trị liệu, hiện giờ hai chân Chu Thiệu Kiêu đã sớm khôi phục tri giác nhanh nhạy.
Nhưng, nhìn cô gái trước mắt đang vô tội cười nhạt, hắn lại vẫn...... Dung túng mà tỏ vẻ ngầm đồng ý.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Chu Thiệu Kiêu hơi hạ mắt, giây lát sau, lại dời tầm mắt qua, nhìn thấy màn hình máy tính mà nàng vẫn chưa kịp đóng.
Khoảng cách không xa, tất nhiên hắn cũng tinh tường trông thấy được bài viết kia của Quan Vũ Phỉ, lại liên tưởng đến biểu hiện không đúng của Vân Khuynh trước đó...
Chu Thiệu Kiêu híp mắt lại, ánh mắt bỗng nhiên âm lãnh xuống,
Vân Khuynh theo tầm mắt hắn nhìn lại, mắt phượng chợt lóe, lộ ra chút ý vị u ám không rõ.
"Kiêu thiếu." Đột nhiên, nàng thấp thấp gọi hắn một tiếng.
"Ừ?" Chu Thiệu Kiêu đáp, chuyên chú nhìn lại.
Chợt thấy Vân Khuynh rũ mắt nói: "Nếu...... Em nói điệu múa trong video đó vốn là em viết, anh có tin không?"
"Tôi tin."
Gần như vừa dứt lời, hắn liền trầm giọng đáp lại nàng.
Không một chút do dự.
Nghe vậy, Vân Khuynh cong môi lên, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, đồng thời buồn bực cũng tan hơn phân nửa --
Trên thực tế, nàng cũng nghĩ đến việc muốn lập tức lên án công khai với Quan Vũ Phỉ, nhưng lúc trước nguyên chủ sáng tác được bí mật tiến hành, chỉ tự mình ghi lại video, gửi cho tên bạn trai kia, căn bản không có người thứ ba biết.
Chỉ cần nghĩ cũng biết, phía bên Chu Tuấn Vũ tất nhiên đã chuẩn bị truyền thông tốt cả rồi, nếu dựa vào cuộc chiến dư luận, trong lúc nhất thời căn bản là không thể có kết quả.
Nói không chừng, còn giúp Quan Vũ Phỉ tuyên truyền miễn phí.
Huống hồ hiện giờ nàng cũng đang bận rộn, không dư thừa tinh lực.
Cho nên, lần ăn mệt này, Vân Khuynh cũng chỉ có thể tạm thời chấp nhận.
Có điều, nếu Quan Vũ Phỉ muốn nhất minh kinh nhân* tại giải thi đấu......
*Nhất minh kinh nhân (一鳴驚人): thường dùng để ví người bình thường chẳng có tiếng tăm gì, những bỗng nhiên có hành động khiến mọi người phải kinh ngạc.
Vân Khuynh nghĩ, hạ mắt, bên môi gợi lên độ cung quỷ quyệt.
Một bên, Chu Thiệu Kiêu chỉ lẳng lặng nhìn nàng, dư quang liếc qua màn hình máy tính, trong mắt tràn đầy âm lãnh.
Giây tiếp theo.
Bỗng thấy cô gái trước mắt nâng mắt lên, khôi phục lại dáng vẻ cười nhạt: "Kiêu thiếu, anh......"
"Sao?" Hắn nhìn nàng bộ dáng giảo hoạt này của nàng, trong lòng khẽ động.
Liền thấy Vân Khuynh cười: "Nửa tháng sau em muốn đi Paris...... Anh đi cùng em nhé?"
Nửa tháng sau --
Tháng 7, chính là khoảng thời gian Giải thi đấu vũ đạo quốc tế cử hành.
*
Hướng gió dư luận trên mạng vẫn nhất quán không ngừng.
Nhưng theo việc tháng 7 đã đến, Giải thi đấu vũ đạo quốc tế tới gần, càng có nhiều người đều dời ánh mắt về phía cuộc thi đấu.
Trước giải thi đấu, Paris.
Buổi sáng hôm nay, thời tiết rất tốt.
Chu Tuấn Vũ cùng tình nhân đến dự thi, nhịn không được Quan Vũ Phỉ cầu xin, hiếm khi cùng cô ta ra ngoài, đến viện ca kịch nơi sắp sửa cử hành thi đấu "Nghiên cứu địa hình".
Lại không ngờ rằng, vậy mà lại gặp được hai người không thể tưởng tượng được --
"Sao các người lại ở đây?!"
Trước cửa viện ca kịch, Chu Tuấn Vũ nhìn "Bạn gái cũ" và "Anh cả" trước mặt, đồng tử co rụt lại, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin nổi.
Mà một bên, Quan Vũ Phỉ bám chặt cánh tay hắn ta, chỉ chú ý tới cô gái phía đối diện kia --
Mặc dù đối phương che chắn kín mít, nhưng đối với mấy cái video mình "Học tập" lâu như vậy, tất nhiên cô ta đã sớm khắc ghi thân hình này trong đầu.
Lúc này khi vừa thấy người thật, Quan Vũ Phỉ không khỏi khẩn trương.
Đây là bạn gái cũ của Tuấn Vũ...... Chính chủ thế thân của cô ta sao?!
Cô ta cắn cắn môi, trong lòng hiện lên sự ghen ghét, chợt nghĩ đến đối phương đã phản bội Tuấn Vũ, lại nhìn hình tượng hiện nay của đối phương, lại an tâm hơn một chút.
Khụ.
Không sai.
Hiện giờ, Vân Khuynh vẫn khẩu trang, kính râm, áo dài quần dài, võ trang hạng nặng như cũ.
So với bất cứ người bị bỏng nào trên đời, cũng giống hệt như nhau.
Nhưng lúc này, nàng cẩn thận đẩy người nào đó, lại chỉ lạnh nhạt liếc Chu Tuấn Vũ và Quan Vũ Phỉ một cái.
Thái độ cực kỳ khinh thường.
Ánh mắt Chu Tuấn Vũ chợt lóe, bị đối đãi lạnh lùng như vậy, lại chân chính thấy dáng vẻ nắm tay của hai người, nhất thời oán hận không thôi.
Cảm xúc ác ý quay cuồng dưới đáy lòng, nhưng trên mặt hắn ta đã rất mau điều chỉnh lại, mang ý cười tuấn nhã nói.
"Chẳng lẽ...... Hai người cố ý đến xem Vũ Phỉ biểu diễn à?"