《Chương 291》
TÌNH THÙ LẠC LỐI: CÔNG LƯỢC TỔNG TÀI TỐI TĂM (8)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🦉🦉🦉🦉🦉🦉🦉🦉🦉🦉🦉🦉🦉
Dứt lời, lại nghe “Phanh ——” một tiếng.
Trong chớp nhoáng, Vân Khuynh bị kinh hách làm rơi con chuột, giây lát sau, lại lập tức muốn gập máy tính lại.
Người đàn ông đột nhiên vươn tay, tức thời liền chặn động tác của nàng lại.
“…Không phải cô đi bàn chuyện kinh doanh sao?”
Vân Khuynh cười gượng một tiếng, có ý đồ muốn nói sang chuyện khác.
Chu Thiệu Kiêu lại một chút cũng không bị ảnh hưởng.
Ngược lại, một tay hắn chế trụ cổ tay nàng, một tay kia phủ lên máy tính, từng chút một, mở màn hình nàng đang muốn che đậy ra.
Khi người đàn ông rốt cuộc cũng thấy được nội dung trên giao diện máy tính kia, lại không khỏi gợi môi mỏng lên.
Chỉ là, rõ ràng là cười, nhưng quanh thân lại lộ ra khí tràng tối tăm, khiến lòng người kinh sợ không thôi.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Vân Khuynh hung hăng nhảy dựng.
Giây tiếp theo.
Chợt thấy Chu Thiệu Kiêu nâng mắt lên, trong con ngươi đen nhánh kia lại tràn đầy âm u: “Xem ra Phương tiểu thư đối với bạn trai vẫn là một mảnh tình thâm.”
“Không phải…”
Nàng ngưng lại, trong chớp mắt lại cảm thấy có chút hết đường chối cãi.
Trên thực tế, trên màn hình, chỉ là một giao diện Weibo đơn giản.
Đây là do Vân Khuynh sau khi có thể đi lại liền cố ý tạo ra một tài khoản tên là “Vân Nhiên”, trên đó tuyên bố chính là… Câu chuyện dốc lòng của người một bệnh nhân bị bỏng.
…Ừ.
Đương nhiên, chiêu thức ấy của nàng, cũng không phải do rảnh rỗi đau cả trứng, mà là để tránh xảy ra việc bị rơi vào thế hạ phong trong đại chiến dư luận với Chu Tuấn Vũ và Quan Vũ Phỉ, mới bắt đầu cố gắng phản kích ——
Di sản cha mẹ nguyên chủ để lại tuy giàu có, nhưng so với tập đoàn Chu thị vẫn lực bất tòng tâm.
Ít nhất, chỉ dựa vào đó mà muốn điều tra ra quan hệ tình nhân vẫn luôn che giấu của Chu Tuấn Vũ và Quan Vũ Phỉ, sẽ phải phí không ít tâm tư, còn dễ dàng bứt dây động rừng.
Hơn nữa sau khi nàng tiến vào thế giới này, không ngờ lại có thể sớm gặp gỡ người nào đó như vậy, bởi vậy lúc trước cũng không hề nghĩ tới việc “Dựa thế hợp tác”. Vì thế, sau khi cân nhắc, quyết định áp dụng chút “Thủ đoạn đặc thù”.
Đó là trước tiên đăng tải nhật ký nhiều kỳ trên Weibo, câu chuyện nguyên chủ “Dũng cảm cứu” bạn trai, kiên cường hồi phục… Âm thầm kéo một đợt hảo cảm.
Chờ chuyện của Chu Tuấn Vũ và Quan Vũ Phỉ lộ ra, lại lưu loát tạt lên người tra nam, chuẩn bị để tạo thế tái xuất “Dục hỏa trùng sinh” thật tốt.
Vốn dĩ, tất cả đã được lên kế hoạch rất tốt.
Lại không ngờ, lúc này lại ngoài ý muốn bị Chu Thiệu Kiêu bắt gặp.
Phỏng chừng hắn đã thấy được lịch trình mưu trí bên trong nhật ký, dù sao thì, lúc này theo như những gì trên mạng viết, “Vân Nhiên” chỉ vừa mới có khúc mắt đối với bạn trai mà thôi…
Mà nội dung lừa tình trước mặt này… Khụ.
Mặc dù, đây chỉ là kế sách tạm thời; mặc dù, kiếp này nàng và người yêu vẫn chưa xác định quan hệ…
Nhưng bị hắn thấy được này kia, Vân Khuynh vẫn cảm thấy… Chột dạ kỳ lạ.
…Nhất thời im lặng.
Một lát sau, nàng dứt khoát bất chấp tất cả, hỏi ngược lại.
“Tôi đối với Chu Tuấn Vũ như thế nào… Kiêu thiếu rất để ý sao?”
Bỗng thấy Chu Thiệu Kiêu khựng lại.
Giây lát sau, người đàn ông tuấn mỹ nheo mắt lại, trầm thấp cười nhạt.
“À? Tôi còn cho rằng, mấy ngày nay… Phương tiểu thư đang theo đuổi tôi đấy.”
Nghe vậy, Vân Khuynh cười: “Ai nói?”
Nàng nói xong, lôi kéo khẩu trang trên mặt, che lại làn da loang lổ.
Duy nhất có thể trông thấy, chỉ có cặp mắt phượng tươi sáng kia, giữa ảnh ngược, lại hoàn toàn hiển lộ ra dung mạo bị hủy mà tạm thời tổn hại đến phong tư tuyệt hảo.
Nhưng, giây tiếp theo.
Vân Khuynh hơi chống hàm dưới, cười đến mười phần cặn bã: “Mặc dù tôi có tán tỉnh anh mấy lần, nhưng cũng không thể nói lên cái gì cả. Mà cho dù đúng là tôi theo đuổi anh, không phải anh cũng không đáp ứng hay sao?”
Nàng đột nhiên cười nhạo, hơi ngừng lại, giây lát sau, mắt phượng nhẹ liếc, khiêu khích đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia.
“Cho nên… Kiêu thiếu dựa vào thân phận gì, hiện giờ lại bày ra dáng vẻ muốn chất vấn tôi?”
Lời này vừa dứt, mắt Chu Thiệu Kiêu thoáng chốc tối sầm.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong nháy mắt kia, giữa hai người hình như có pháo hoa vỡ toang.
Trong chớp nhoáng, người đàn ông bỗng dưng đẩy xe lăn, nhanh chóng áp sát Vân Khuynh.
Giây lát sau, một tay hắn ấn vai nàng xuống, nắm lấy hàm dưới tinh xảo kia lên, cúi đầu…
Nhưng mà, trước khi hai hơi thở sắp giao hòa vào nhau.
Một tiếng chuông báo nhắc nhở lại vang lên trước.
“Đinh linh, đinh linh ——”
Nơi phát ra, chính là di động Vân Khuynh đặt bên cạnh máy tính.
Giờ phút này, tiếng chuông liên tục không ngừng không sợ làm phiền người khác mà vang lên, mới một hơi, đã đánh vỡ ái muội mới vừa tràn ngập trong không khí ——
Vốn dĩ, hai người đều ngồi, khoảng cách chỉ là vừa nhấc đầu, hoặc hơi gật đầu, đều có thể tương dán, thậm chí Vân Khuynh còn sắp bị người đàn ông kéo lên xe lăn.
Mà hiện giờ, dưới tình huống chuông điện thoại quấy rầy không ngừng.
Ánh mắt Chu Thiệu Kiêu quỷ quyệt, tầm mắt từ trên người nàng chớp động xẹt qua giao diện liên lạc trên màn hình, đột nhiên buông lỏng tay ra.
Trong mắt Vân Khuynh hiện lên một tia ảo não.
Nàng bình tĩnh nhìn người đàn ông đã thối lui sang một bên, một lát sau mới hít một hơi thật sâu, cầm lấy di động, nhấn phím nghe: “Alo?”
Chợt nghe thấy âm thanh chất vấn kịch liệt từ đầu kia truyền đến: “Vân Khuynh! Sao em có thể tự mình xuất viện được chứ?! Đúng là hồ nháo…”
Lại là Chu Tuấn Vũ nửa tháng nay không có tin tức.
Vân Khuynh khựng lại, nghe âm thanh chỉ trích và giả vờ thâm tình bên kia, chán ghét trong lòng càng sâu.
Trong mắt nàng sắc lạnh chợt lóe, trong lúc nhất thời, chỉ tùy ý hắn ta lải nhải, căn bản không hề có nửa câu đáp lại.
Bên kia, thấy bạn gái thật lâu không đáp lại, Chu Tuấn Vũ dường như cảm nhận được cái gì, đột nhiên chuyển ngữ khí.
“Vân Khuynh, anh rất lo lắng cho em…”
Lần này, trong lời nói của hắn ta, lại là mười phần ý vị nhu hòa thâm tình.
Nhưng nghe vậy, Vân Khuynh nhếch môi lên, thanh âm cười gằn.
“Cảm ơn đã quan tâm. Nhưng… Em nghĩ, khoảng thời gian này chúng ta đừng gặp nhau thì hơn, bình tĩnh lại một chút.”
“Em nói cái gì!?” Nghe rõ được lời nàng nói, trong chớp mắt Chu Tuấn Vũ nắm chặt di động, sắc mặt chợt biến.
*
…Lại qua một tháng.
Vân Khuynh vừa tu luyện kinh thư, dự trữ linh lực; vừa tổng hợp 《 Dược Phương 》, 《 Đan Phương 》, dưới tình huống thiếu thốn tài liệu như thế giới cấp thấp này, chế ra Tẩy Tủy Đan cấp thấp nhất. Kết hợp với linh khí, thường uống vào hoặc thoa ngoài da.
Cứ như thế, trải qua nỗ lực trong khoảng thời gian này, hiện giờ vết thương trên thân thể, trên mặt nàng dần dần nhạt đi, nơi được cấy da qua cũng bắt đầu nhanh chóng thay thế, bắt đầu sinh trưởng làn da bình thường.
Nghĩ đến cứ như thế, nhất định có thể khôi phục hoàn toàn.
Mà cùng thời khắc đó, việc trị liệu chân của Chu Thiệu Kiêu cũng dần dần đi vào quỹ đạo.
Phối thuốc, châm cứu, xoa bóp…
Từng bước một, đều do Vân Khuynh tự mình hoàn thành, không để người khác nhúng tay.
Tế thủy trường lưu*.
*Tế thủy trường lưu (細水長流): dòng nước nhỏ thì chảy dài. Ý nói tình cảm trải qua nhiều chuyện mà hình thành, đều đều, từng chút một nhưng sâu sắc, không ngừng.
Sau lần va chạm mập mờ lại đột nhiên bị cắt ngang kia, tình tố giữa hai người nhất thời như chìm dưới mặt nước, tuy không kịch liệt, nhưng lại chậm rãi chảy, ấp ủ càng sâu…
Đến sau này, thậm chí phần lớn đều là cùng nắm tay nhau xuất hiện.
Cho đến khi… Chu Tuấn Vũ bị vắng vẻ hồi lâu lại lần nữa online.
Lần này, hắn ta lại lấy video biên đạo múa làm lợi thế, ép Vân Khuynh nhanh chóng về Đế Đô.
Vân Khuynh tất nhiên biết nguyên chủ trân trọng những bộ biên đạo múa kia như thế nào, hơn nữa nàng cũng muốn nhân cơ hội này hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ tình lữ bên ngoài với vị này, nên đã đồng ý.
Sáng sớm ngày nọ, nàng từ trong ánh mắt âm lãnh nhìn theo của người nào đó, bước lên hành trình về nước ngắn ngủi.
Lại không ngờ.
Buổi chiều, mới vừa xuống máy bay ——
Vân Khuynh đã bị một mảnh biển hoa rực rỡ bao quanh.
Đồng thời, đông đảo truyền thông đứng ở bên ngoài, giơ trường thương đoản pháo*, hưng phấn quay chụp.
*Trường thương đoản pháo (长枪短炮): dụng cụ tác nghiệp của phóng viên, paparazzi như máy quay phim, máy chụp hình,...
Đèn flash liên tiếp vang lên.
Trước mắt bao người, Chu Tuấn Vũ từ trung tâm biển hoa đi ra, tây trang giày da, phong độ nhẹ nhàng.
Ánh mắt hắn ta thâm tình nhìn nàng, lại lần nữa quỳ một gối xuống.
“Vân Khuynh, gả cho anh đi!”
————