《Chương 286》
TÌNH THÙ LẠC LỐI: CÔNG LƯỢC TỔNG TÀI TỐI TĂM (3)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🍈🍉🍈🍉🍈🍉🍈🍉🍈🍉🍈🍉🍈
Vân Khuynh: "..."
Nàng nhất thời im lặng không nói, nhìn vị trước mắt này diễn xuất thâm tình chân thành, chỉ muốn mở miệng bảo hắn ta cút.
Nhưng mà...
Tầm mắt lướt qua Chu Tuấn Vũ, Vân Khuynh nhạy bén liếc tới đám người vây xem sau cửa.
Bác sĩ chủ trị của nàng, y tác chăm sóc hàng ngày, thậm chí còn có bệnh nhân phòng khác... Ánh mắt đều sáng quắc nhìn màn kịch cầu hôn này, vẻ mặt cảm động.
Cùng với trợ lý bên người Chu Tuấn Vũ còn giơ di động, nghiêm túc quay chụp.
Vân Khuynh tin rằng --
Nếu giờ phút này, nàng dám trực tiếp cự tuyệt, chờ đợi nàng, tuyệt đối là một đống lớn khiển trách và khuyên bảo.
Giống như trong thế giới nguyên bản, nguyên chủ suy xét đến khó khăn sau này, ngay từ đầu cũng đã cự tuyệt. Nhưng cuối cùng, vẫn thua trong biểu hiện thâm tình không chê vào đâu được của Chu Tuấn Vũ và sự ồn ào thúc đẩy của mọi người.
Hình thức so với người còn mạnh hơn, đây gọi là "Cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống".
Đương nhiên, cự tuyệt là chắc chắn, nhưng quan trọng nhất vẫn là kỹ xảo. Ít nhất, không thể kém cỏi hơn màn biểu diễn của Chu Tuấn Vũ được...
Trong lúc nhất thời, Vân Khuynh chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng.
...Bên mép giường, thật lâu vẫn không được đáp lại, trong lòng Chu Tuấn Vũ nổi lên sự nóng nảy.
Nhưng trên mặt hắn ta vẫn là một nụ cười nho nhã, dịu dàng nói: "Vân Khuynh, đáp ứng anh đi. Sau này, anh sẽ đối xử với em..."
Hoàn toàn là một bộ dáng bạn trai tốt nhị thập tứ hiếu.
Nhưng mà, giây tiếp theo.
Không đợi Chu Tuấn Vũ bộc bạch xong cõi lòng, Vân Khuynh đã mở miệng lạnh lùng nói: "Anh đừng nói nữa, em không đồng ý."
Vì để khán giả đều nghe hiểu, nàng còn cố ý dùng tiếng Anh --
Mà ngày thường ở nước ngoài, Phương Vân Khuynh cũng quen giao lưu bằng tiếng Anh, nên cũng không có ai cảm thấy kỳ quái.
Nhưng nháy mắt khi nghe nàng nói lời đó, mọi người đều ngạc nhiên.
Chu Tuấn Vũ càng ngốc lăng trong nháy mắt, nhưng chẳng qua chỉ trong chớp nhoáng, ánh mắt y chợt lóe, lại bày ra một bộ dạng khổ sở mất mát: "Vân..."
"Tuấn Vũ." Vân Khuynh cố nén cảm giác không thoải mái, giành mở miệng trước.
Vì không để cho Chu Tuấn Vũ chiếm cứ điểm cao dư luận, nàng chỉ có thể... Lấy kế phản kế, đánh đòn phủ đầu!
Không phải là "Cướp đoạt chân ái" thôi sao, một chiêu này, không chỉ có mình hắn ta biết dùng!
Trong lòng Vân Khuynh cười lạnh, khẽ thở dài, mới lần thứ hai lên tiếng.
"Hiện giờ em đã thành ra như vậy... Em không muốn liên lụy đến anh."
"Anh không ngại! Anh chỉ cảm thấy đau lòng cho em..." Chu Tuấn Vũ vội vàng bảo đảm, lại chợt bị ngắt lời.
"Nhưng em để ý."
Vân Khuynh gằn từng chữ một mà nói, mắt thoáng nhìn, cố ý toát ra ánh mắt chua xót rõ ràng: "Cuộc sống sau này của em có rất nhiều bất tiện, en cũng không muốn... Anh vì em mà gánh vác gánh nặng như thế."
Nàng nói, tầm mắt lại bất động thanh sắc dời về phía quần chúng vây xem, quả nhiên, thấy mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt bi thương cảm thán.
Cũng không biết đến cùng là vở kịch bi tình bổ não gì đây nữa.
Trong lòng Vân Khuynh buồn cười, lại hướng tầm mắt về phía người đàn ông tuấn nhã ở mép giường, đưa ra một kích cuối cùng.
"Yêu đương là một chuyện, hôn nhân lại càng liên quan đến nhiều thứ. Lúc ấy em cứu anh, là em cam tâm tình nguyện, cũng hoàn toàn không hối hận, em không muốn anh chỉ vì áy náy và trách nhiệm mà cưới em."
Vừa dứt lời, mọi người đại chấn, không nghĩ đến giữa hai người còn có nội tình như vậy.
Vẻ mặt Chu Tuấn Vũ khẽ biến.
Hắn ta hoàn toàn không kịp phòng ngừa, không ngờ cô ấy sẽ trực tiếp nhắc đến chuyện này.
Trên thực tế, tuy Chu Tuấn Vũ tự nhận Phương Vân Khuynh là "Chân ái" của hắn ta không hề sai, nhưng đối với chuyện chính mình được phụ nữ cứu, cảm động cũng rất nhiều, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy có chút ném mặt mũi.
Bởi vì chủ nghĩa đàn ông, hắn ta vẫn chưa đề cập đến chuyện "Ân cứu mạng" này trước mặt người khác.
Nhưng hiện giờ, lại bị vạch trần trước bao nhiêu cặp mắt...
"Vân Khuynh!" Chu Tuấn Vũ thầm hít vào một hơi, áp xuống cảm giác không được tự nhiên trong lòng, nói: "Anh thật lòng muốn chăm sóc cho em, là bởi vì yêu, không phải vì trách nhiệm. Em không tin anh sao..."
Hắn ta thâm tình thổ lộ, không biết là cố ý hay vô tình, bỏ việc "Ân cứu mạng" sang một bên.
...A.
Trong lòng Vân Khuynh cười lạnh, chỉ rũ mắt thấp giọng nói: "Em tin anh. Nhưng... Vẫn nên chờ em đại khái khôi phục rồi nói sau. Đến lúc đó, ít nhất em có thể trở thành một cô dâu khỏe mạnh... Được chứ?"
"Anh..."
Nàng vừa dứt lời, Chu Tuấn Vũ còn muốn nói gì đó nhưng chợt nghẹn lại.
Có thể nói cái gì đây?
Bạn gái một lòng nghĩ cho hắn ta, hắn ta còn có thể như thế nào, chẳng lẽ thật sự không màng tất cả cưỡng chế cầu hôn?
Lúc này, Chu Tuấn Vũ mới kinh ngạc phát hiện, hắn ta đã bị phá hỏng kế hoạch.
Vốn nghĩ dựa theo cảm tình của Phương Vân Khuynh đối với hắn ta, lần cầu hôn này là không thể thất bại. Không nghĩ tới, đối phương vì quá để ý chính mình, lại thành biến số...
"Được rồi." Cuối cùng, hắn ta chỉ có thể bất đắc dĩ dịu dàng bật cười, thâm tình nói: "Vân Khuynh, bất luận là bao lâu, anh cũng sẽ chờ em."
Lại một cảm giác ghê tởm cuồn cuộn dâng lên.
Sắc mặt Vân Khuynh thậm chí nhịn không được trong nháy mắt, may mà lúc này bị băng gạc bao lại giống như cái xác ướp, cũng không nhìn ra điều gì.
"Ừm." Một lát sau, nàng gật gật đầu, trong ánh mắt lộ ra sự kiên nghị.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
"Hức..."
Thấy thế, mọi người vẫn luôn chú ý tình thế phát triển, có cảm tính như vị y tá kia lại nức nở lên --
Nhưng lúc này đây, chỉ là vì Vân Khuynh.
Mặc dù biểu hiện của Chu Tuấn Vũ không thể bắt bẻ, nhưng nghĩ đến Phương tiểu thư ở trong đám cháy nghĩa vô phản cố* cứu người yêu, chính mình thân bị trọng thương lại không oán không hối, thậm chí còn sợ trở thành gánh nặng cho đối phương mà từ chối lời cầu hôn...
* Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước.
Phương tiểu thư nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng cô nàng lại bị cảm động đến lệ rơi đầy mặt.
Quả thực là bạn gái tốt nhất thế giới!
So sánh với việc Chu tiên sinh thâm tình bị phụ trợ thành theo lẽ thường. Dù sau thì lấy nhân phẩm của Phương tiểu thư, bất luận là ai gặp được cô ấy, vốn dĩ nên quý trọng thật tốt!
Y tá kia nghĩ, không khỏi bị sự bổ não của chính mình làm cho rơi nước mắt.
Mấy người còn lại đang vây xem một bên cũng sôi nổi thầm than.
Nhưng, trong bầu không khí tràn ngập... cảm động này, Chu Tuấn Vũ hơi nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái.
Trên giường bệnh, Vân Khuynh thành công thay thế hắn trở thành "Người phát ngôn thâm tình", cũng nhạy bén mà bắt được điều này.
Khoảnh khắc đó, nàng không khỏi giương môi lên, nổi lên độ cong trào phúng.
- - Hít.
Giây tiếp theo, đau đớn như xé rách đánh úp lại, Vân Khuynh cứng đờ, lần nữa suy sụp tê liệt ngã xuống.
Tuy rằng đã thắng một ván, nhưng cuộc sống này, đúng là... Sống không bằng chết mà...
*
Lại qua mấy ngày.
Dù chưa hoàn thành nhiệm vụ cầu hôn, nhưng Chu Tuấn Vũ vẫn dựa theo hành trình trước đó trở về nước.
Đối với Vân Khuynh, hắn ta đưa ra lý do vô cùng đường hoàng, ý tứ đơn giản là tập đoàn Chu thị nhiều công việc, làm tổng giám đốc trăm công ngàn việc vân vân...
Vân Khuynh nghe xong, trong lòng chỉ nghĩ đến vị này và Quan Vũ Phỉ quấn quýt si mê.
Có thể cả ngày trình diễn màn kịch ngược luyến thế thân, cái gọi là công việc, lại có thể vội đến thế nào chứ?
Đương nhiên, Vân Khuynh sớm muốn hắn ta cút đi tất nhiên sẽ không phá đám.
...Ngày Chu Tuấn Vũ đi, nàng cảm thấy thần thanh khí sảng, ngay cả đau đớn đều tựa như biến mất vài phần, cảm thấy những ngày phẫu thuật dưỡng bệnh đều trở nên yên bình tốt đẹp hơn hẳn.
Cho đến khi, nàng dở khóc dở cười nghênh đón từng đợt người vây xem.
- - không biết là ai đã truyền chuyện cầu hôn xảy ra ngày ấy ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, Vân Khuynh trở thành người nổi tiếng trong bệnh viện này.
Hầu như mọi người đều bị nàng khiến cho xúc động.
...Khụ.
Chẳng qua, vẫn có ý kiến bất đồng tồn tại --
Hôm nay, trong một phòng bệnh VIP xa hoa, câu chuyện của Vân Khuynh lại lần nữa được nhắc đến.
Người đàn ông đang kể chuyện miêu tả đến nước miếng bay tứ tung, liên tục cảm thán.
"Không ngờ, Chu Tuấn Vũ lại có thể gặp được một người bạn gái thâm tình như vậy..."
Dứt lời, chợt thấy người đối diện đột nhiên cười ra tiếng.
"Sao, sao vậy..." Người đàn ông dường như bị kinh hách mà nói lắp.
Giây tiếp theo.
Chỉ nghe một giọng nam trầm thấp âm lãnh vang lên trong phòng --