Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 267




Editor: Dương Gia Uy Vũ

🍃🌼🍃🌼🍃🌼🍃🌼🍃🌼🍃🌼🍃

Nghe vậy, Vân Khuynh hơi ngừng lại.

Tưởng Chấn Hào lại đỏ mắt: “Lâu Ẩn người này, mặc dù điệu thấp. Nhưng những gia tộc quyền thế như chúng ta và người trong hậu cung, có ai mà chẳng biết… Hắn là tên thái giám bừa bãi vô danh, vì bò lên giường Thái Hậu, mới…”

“Cha!"

Ông còn chưa nói xong, Vân Khuynh đã nhịn không được, lạnh giọng ngắt lời.

“Chuyện này chẳng qua chỉ là lời đồn trong cung truyền ra mà thôi, nghe nhầm đồn bậy, sao có thể dễ dàng tin được chứ?”

“Con…”

Thấy bộ dạng “Chấp mê bất ngộ” này của nàng, Tưởng Chấn Hào hung hăng nghẹn lời, Chu Á càng lắc đầu liên tục.

“Nương nương, con hồ đồ rồi! Năm đó, khi Thái Hậu vẫn còn là Thục phi đã một tay nâng đỡ hắn, âm thầm đưa hắn đến Đông Hán. Đến khi hắn chưởng quyền cao, cũng đều khắp nơi lấy Thái Hậu làm trọng. Cho dù là lúc trước khi đương kim thiên tử đoạt vị, chỗ dựa của Thái Hậu ngoại trừ Tưởng thị chúng ta, thì chính là thế lực của Đông Hán… Giữa hai người này, sao có thể không có mờ ám…”

Bà kích động nói ra "Nội tình" mà mật thám Tưởng gia biết được, từng chuyện từng chuyện, tựa như đang cố gắng chứng minh thực tế.

Vân Khuynh đứng yên, chỉ nhấp môi không nói.

Những chuyện này… sau khi nàng nắm giữ tai mắt trong cung, tất nhiên đã sớm hỏi thăm rõ ràng.

Sự việc theo như lời Chu Á đã nói, thật sự đã từng phát sinh qua.

Bởi vậy, người trong cung, cơ bản đều đồng quan điểm: Giữa Lâu Ẩn và Thái Hậu có tư tình.

Thậm chí ngay cả Ân Diệp, cũng cho rằng như thế ——

Hắn ta được Thái Hậu một tay đẩy lên ngai vàng nên cũng không dám làm mẫu hậu tức giận. Nhưng trong lòng lại oán giận tới cực điểm, đặc biệt là đối với Lâu Ẩn, đã là vô cùng hận. Chẳng qua là ngại với quyền thế của Thái Hậu, không có cách nào phát tác mà thôi.

Cũng phải thôi, dưới tình huống thiên tử cũng né xa ba thước, thái độ của người trong cung đối với Lâu Ẩn mới có thể kỳ quái như thế —— ngại với quyền thế như vậy, cũng không dám đắc tội với “Người bên gối” Thái Hậu.



Quả thật, nếu giải thích như thế, hình như tất cả đều trở nên hợp tình hợp lý.

Nhưng…

“Được rồi, được rồi, người đừng nóng vội.”

Trong mắt Vân Khuynh chợt lóe dị sắc, vội vàng kéo Chu Á đã sắp mất khống chế lại, nhìn về phía Tưởng Chấn Hào đang tức giận.

“Cha, mẹ. Con không phải là người mù quáng.”

Nàng nhẹ giọng nói, thấy hai vợ chồng dường như lại muốn phát tác, thanh âm đột nhiên trầm xuống.

“Nội tình cụ thể, giờ phút này nữ nhi thật sự không tiện nói ra. Nhưng Tưởng Vân Khuynh con, là nữ nhi dòng chính của gia tộc Tưởng thị quyền thế, là nữ nhi của phu thê Trấn Bắc tướng quân, là nữ tử lớn lên ở biên cảnh Bắc Mạc, chẳng lẽ… Ở trong lòng cha mẹ, con sẽ là một người vì tình mà mụ mị đầu óc hay sao?”

Dứt lời, Tưởng Chấn Hào và Chu Á đều sửng sốt.

Ngay sau đó, chợt thấy Vân Khuynh câu môi cười.

“Cho dù có là đương kim thiên tử, con vẫn có thể vứt bỏ như giày rách. Nếu hắn thật sự là nịnh thần của Thái Hậu, sao con có thể coi trọng chứ?”

Một câu nói năng có khí phách, ngay lập tức hai vợ chồng đều tĩnh lặng lại, lý trí cũng dần dần trở về.

Đúng vậy.

Nữ nhi này, thật sự dám ghét bỏ quân vương, thậm chí còn dám kích động gia tộc… Đoạt vị.

Trong mấy tháng nay, dựa theo thủ đoạn chồng chất của nàng, từ lúc bắt đầu bọn họ cũng không thể tin tưởng, nhưng rồi dần dần lại thật sự suy xét đến kế hoạch kinh thiên này…

Một người có dã tâm hệt như phụ quốc công chúa của Đại Ngụy lúc trước, sao có thể vừa mắt một người như vậy?

Chẳng lẽ… trong chuyện của Lâu Ẩn, thực sự có nội tình?

Trong lúc nhất thời, hai vợ chồng đều nhíu mày cân nhắc. Một lát sau, Tưởng Chấn Hào đột nhiên mở miệng.

“Nếu nương nương đã nói như thế, ta và phu nhân tất nhiên tin tưởng. Nhưng…”

Ông trầm giọng nói, lại nghĩ tới một khả năng không ổn khác.

“…Phải chăng nương nương vì ‘đại sự’ nên mới có lễ với hắn như vậy? Nhưng dù sao thì hắn…” Cũng chỉ là một… Thái giám.

Nghe vậy, Vân Khuynh ngẩn ra.

“Không phải.”

Nàng theo bản năng phủ nhận, giây lát sau, lại không khỏi có chút buồn cười: “Hắn…”

“Rõ ràng là hoàn toàn "dùng được"…”

Vào đêm, tẩm điện Chung Túy cung.

Bên giường, Vân Khuynh đang chế ngự vị hoạn quan nào đó lại xâm nhập vào lần nữa, tựa như lơ đãng bắt lấy cánh tay hắn, trong lòng âm thầm bổ sung lời chưa nói xong với cha mẹ sáng nay.

Hơn nữa… còn là nguyên dương chưa tiết. (Dương: Ý Khuynh Khuynh là ảnh chưa xxoo bao giờ, cả ngũ chỉ cô nương cũng chưa dùng -_-)

Khụ.

Nàng hơi rũ mi mắt, trên mặt đẹp hiện ra một nét mờ nhạt, lại làm như không có việc gì buông tay nam tử ra.

Một bên khác.

Lâu đốc chủ bị âm thầm "bắt mạch" một hồi, trông thấy biểu hiện chột dạ này của Vân Khuynh, u quang trong mắt chợt lóe.

“Nương nương…?”

Hắn nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí nghi hoặc.

“Không có gì.” Vân Khuynh đã thu lại sắc mặt, hoàn toàn trấn định lại.

Lâu Ẩn hơi ngưng lại, sau đó lại hỏi một chuyện khác.

“Sáng nay… Sau khi thần rời đi, không biết nương nương và thân thích nói chuyện sao rồi?”

Trong lòng Vân Khuynh chợt động, nâng mi mắt lên, cười nói.

“Khá tốt.”

Nàng nói, tầm mắt vừa chuyển, thẳng tắp nhìn sâu vào trong cặp mắt hoa đào khó lường kia, mắt phượng sáng ngời.

“Còn tham khảo một ít chuyện cũ lúc trước của Lâu đại nhân đấy…”

“Cái gì?”

Lâu Ẩn hơi nhướng mày, bị ánh mắt cực nóng nhìn chăm chú, cuối cùng cũng nhịn không được, ôm người vào tràn đầy cõi lòng.

Ngay sau đó, chợt thấy nữ tử trong lòng ngực nghiêng đầu, ghé bên tai hắn nhẹ giọng nói.

“Thái Hậu.”

Chỉ hai chữ.

Nhưng lời vừa nói ra, giữa hai người chợt im ắng.

Trong tĩnh mịch, đuôi mắt Lâu Ẩn không dấu vết run lên, tay càng siết chặt, giam cầm nàng chặt chẽ trong lòng hắn.

Vân Khuynh vẫn chưa nói một lời, chỉ ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực hắn.

Phảng phất như chỉ là một khắc, lại phảng phất như đã qua thật lâu ——

Lâu Ẩn đột nhiên cười nhẹ.

Giây lát sau, hắn cúi đầu, dụi đầu vào trong cần cổ trắng nõn của nàng: “Nàng… Không có gì muốn hỏi sao?”

Ngữ khí hờ hững tới cực hạn, xen lẫn ý vị kỳ dị chưa từng xuất hiện trong ngày thường.

Môi Vân Khuynh khẽ cong, ấm áp nói.

“Hỏi cái gì?”

Nàng nói, đột nhiên nâng tay lên, xoa sườn mặt hắn.

“Bất luận lời đồn đãi có ra sao… Tất nhiên ta vẫn tin chàng.”

Lâu Ẩn khựng lại.

Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt phượng lấp lánh của Vân Khuynh.

Hắn nhìn thấy nàng lộ ra một nụ cười rạng rỡ, chợt nghe được nàng lại trịnh trọng gọi tên mình ——

“Lâu Ẩn, chàng là người yêu mà ta đã nhận định.”

Nháy mắt kia, hắn chỉ cảm thấy một ngọn lửa thiêu đốt cực nóng từ đáy mắt nàng truyền ra, đột nhiên không kịp phòng ngừa, lao vào trong lòng hắn.

Mắt Lâu Ẩn tối sầm.

Trong chớp nhoáng, hắn giữ chặt gáy Vân Khuynh, cúi người xuống, hung hăng cắn lên khóe môi nàng.

Thân mật cùng nhau.

Nam tử luôn luôn lỗi lạc như thiên tiên hiếm khi lộ cảm xúc ra ngoài, giây phút này bá đạo mà đoạt lấy tất cả hơi thở của người trong lòng ngực.

Mà nàng cũng thẳng thắn nhiệt tình đáp lại.

Tựa như một hồi giằng co, mê tình mà hung ác.



Sau một lúc lâu, cuối cùng cũng rời môi.

Lâu Ẩn vẫn gắt gao ôm chặt Vân Khuynh như cũ.

Nàng suýt nữa bị ghìm đến hít thở không thông, mới vừa thở ra một hơi, chợt nghe hắn mở miệng.

“Thật ra…"

Lâu Ẩn hơi rũ mắt, lời nói đến bên miệng, giống như đang cân nhắc từ ngữ.

Vân Khuynh lại trực tiếp ngắt lời hắn: “Nếu chàng vẫn chưa nghĩ tốt thì không cần phải giải thích.”

Nàng biết, người yêu cũng không phải làm ra vẻ ——

Phía sau thân phận thái giám thần bí này, nhất định có rất nhiều bí mật, có lẽ… Càng có liên quan đến việc đoạt vị này.

Trên thực tế, Vân Khuynh cũng sớm đã có suy đoán của chính mình.

Nhưng bất luận như thế nào, là “Đối thủ”, nàng cũng không muốn hùng hổ doạ người.

Dù sao, đối với người yêu đã cùng trải qua đời đời kiếp kiếp với mình, nàng sẽ không hoài nghi dù chỉ một chút…

“Tất nhiên ta sẽ chờ đến ngày chàng có thể thản nhiên nói ra.”

Trong mắt Vân Khuynh hiện lên một tia giảo hoạt, đột nhiên lại nói.

“Chàng nói xem, bổn cung tín nhiệm chàng như thế, còn chàng…”

Lâu Ẩn khựng lại, nhìn nữ tử trong lòng ngực cười đến không có ý tốt, môi mỏng hơi cong lên.

“Thần, tất nhiên cũng tín nhiệm nương nương.”

“Thật sao?” Nàng hỏi ngược lại, ghé sát bên tai hắn, nói nhỏ một câu.

“Nếu ta muốn…

————

Lời tác giả

PS. Việc Đốc chủ thượng vị không có liên quan đến bất cứ giao dịch sắc tình nào ==

^-^-^-^-^-^

Dương: Chương này ngọt ngào ghê cơ ~