Editor: Dương Gia Uy Vũ
🦋☘🦋☘🦋☘🦋☘🦋☘🦋☘🦋
“Lâu Ẩn, ngươi…”
Nhân lúc người còn chưa tiến vào, nàng nhịn không được thấp giọng gọi tên đầu sỏ gây tội kia một tiếng.
Dứt lời, chợt nghe thấy tiếng cười khẽ rầu rĩ, từ bên trong vang lên: “Thiệt thòi cho nương nương rồi.”
Trong nháy mắt, chấn động rất nhỏ từ giữa eo thon nổi lên, tạo ra một mảnh tê dại… Thân mình Vân Khuynh run lên, hàng mi dài đột nhiên rũ xuống.
Loại tư thế giấu kín này, căn bản là có ý định… Chiếm tiện nghi rồi.
“Được rồi, không cho phép phát ra tiếng nữa.”
Nổi giận, nàng nhấn hắn một cái, ngữ khí ngang ngược ra lệnh.
Trong bóng đêm.
Môi mỏng của Lâu Ẩn hơi cong, không tiếng động mà đồng ý, cúi đầu dưới eo của nữ tử, toàn bộ thân hình cao dài cuộn lên phía trên eo bụng và hai chân nàng…
Bên trong chăn là một cảnh tượng kiều diễm…
Một lát sau, mấy người điều tra đi vào trong nhà.
Triệu Nhượng vẫn còn tính là cung kính hành lễ, không dám ngẩng đầu nhìn người trên giường, chỉ cẩn thận điều tra.
Nhưng trước đó, Vân Khuynh đã xóa sạch mọi dấu vết hoàn toàn… Tất nhiên gã sẽ không có bất cứ thu hoạch nào.
“Sao rồi?” Thấy thế, Mặc Họa cười lạnh: “Chung Túy cung có gì đáng nghi không?”
Tư Cầm cũng hùa theo trào phúng nói.
“Mới vừa nhìn tư thế này của Triệu đại nhân, nô tỳ còn tưởng rằng, nơi này của nương nương thật sự có lẫn đạo tặc vào đấy.”
Hai người này một xướng một họa, ngay lập tức sắc mặt của Triệu Nhượng có chút không nhịn được ——
Là người đắc dụng bên cạnh Ân Diệp, gã đã khi nào chịu qua loại châm chọc này chứ? Mặc dù đây là tẩm cung của Hoàng hậu, nhưng… Chẳng qua chỉ là một Hoàng hậu trước nay chưa từng được ân sủng, vậy mà mấy cung nữ nho nhỏ này lại dám đối xử với gã như thế?
“Đúng là không có phát hiện gì.”
Triệu Nhượng nghiến răng nói một câu, ánh mắt liếc tới giường gỗ mun cách đó không xa, nhất thời hỏa khí dâng lên, buột miệng thốt ra.
“Nhưng giường nằm của nương nương, tạp gia còn chưa tra…”
“Hỗn xược!”
Lời còn chưa dứt, giọng nữ cực kỳ tức giận chợt lạnh lùng ngắt lời gã.
“Chẳng lẽ Triệu công công cho rằng… Bổn cung sẽ giấu kẻ gian trên giường!?”
Vừa bị mắng như vậy, Triệu Nhượng chấn động, vội hồi thần lại: “Nương nương chớ trách…”
Lại bỗng nhiên im bặt.
Mỹ nhân nửa nằm trên giường, mặt đẹp hồng hào, phong tình tuyệt diễm, khiến ngay cả một hoạn quan như gã, cũng không khỏi chấn động…
Vân Khuynh thấy thế chợt cười lạnh.
“Bổn cung là chủ nhân của trung cung, còn là chất nữ cùng tộc của Thái Hậu, sao có thể cấu kết với trộm cướp ở Thọ An cung chứ… Triệu công công dù là người đắc lực bên cạnh Hoàng Thượng thì lại có thể mưu hại bổn cung như thế hay sao?”
Nghe vậy, Triệu Nhượng lập tức từ trong kinh diễm tỉnh lại, chỉ cảm thấy sau lưng đã chảy mồ hôi lạnh đầm đìa.
Đúng vậy.
Cho dù vị này không được Hoàng Thượng sủng ái, nhưng người ta có thân phận gì chứ?
Sau lưng vị này, là Tưởng gia quyền thế ngập trời. Càng miễn bàn đến việc Thái Hậu là cô mẫu bà con xa của nàng…
Sao có thể cấu kết cùng tặc tử? Gã sao có thể tự tiện nghi ngờ?
Trời ạ!
Trong lúc nhất thời, Triệu Nhượng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, vội quỳ xuống xin tha.
“Là tiểu nhân lỡ lời, nương nương thứ tội, nương nương thứ tội…”
Trên giường, sắc mặt Vân Khuynh hơi biến ảo, giống như bị tức giận tới cực điểm, thậm chí còn phiếm ra hồng nhạt.
“Nương nương!” Thấy thế, mấy người Tư Cầm vội muốn đi lên: “Người đừng tức giận…”
Vân Khuynh khoát tay, ngăn lại động tác của các nàng ấy lại.
Nàng đột nhiên nắm chặt quyền, hít vào một hơi, ra vẻ chán ghét liếc Triệu Nhượng một cái, âm thanh lạnh lùng nói.
“Mời Triệu công công đi xuống, lãnh hai mươi đại bản… Học lại quy củ đi!”
“Dạ!”
Đám người Tư Cầm lĩnh mệnh, Triệu Nhượng cũng nhẹ nhàng thở ra, ngoan ngoãn để bị kéo xuống.
…Một lát sau, đám cung nhân đều lui xuống.
Sau khi cửa được đóng lại, nháy mắt trong điện đã khôi phục yên tĩnh.
“Lâu, Ẩn.”
Trên giường gỗ mun, Vân Khuynh khẽ nhắm mắt, gọi người nào đó chân chính khiến nàng suýt nữa mất khống chế một tiếng, ngữ khí khẽ run.
“Ngươi… lăn ra đây cho bổn cung!”
Ngay sau đó.
Chợt nghe thấy một giọng cười nhẹ, từ trong chăn nặng nề vang lên. Nháy mắt kia, Vân Khuynh có thể cảm giác được ——
Đôi môi nam nhân vẫn đang chạm vào da thịt trên bụng nàng. Cách một lớp trung y hơi mỏng, nổi lên một nguồn nhiệt nóng.
Mà mới vừa rồi, hắn chính là như vậy… Trong bóng đêm, từng chút một khinh bạc nàng.
Quả thực là… Vô sỉ!
Vân Khuynh nhắm mắt lại, thấy đối phương không có động tác, đôi tay vén chăn ra, trực tiếp xoay người xuống giường.
Rồi lại bị gắt gao chế trụ.
Đồng thời, hô hấp của hắn phất qua giữa bụng mẫn cảm, khiến nàng rùng mình.
Chỉ trong một cái chớp mắt, đã khiến cho thân thể của nàng mềm nhũn.
…Lâu đốc chủ mặt ngoài luôn trời quang trăng sáng, giờ khắc này, lại hệt như đăng đồ tử, tùy ý chiếm hết tiện nghi của mỹ nhân.
Cho đến mấy phút sau ——
Rốt cuộc hắn cũng tạm thời buông tha cho “Con mồi” trong tay, buông người ra.
Nháy mắt khi cảm nhận được lực đang giữ mình giảm bớt, Vân Khuynh lập tức nhảy lên, vọt đến một đầu giường khác.
Sau đó, giận dữ xốc chăn lên.
Lại thấy nam tử lười biếng nằm nghiêng trên giường.
Vì động tác mới vừa rồi, nút thắt trên y phục dạ hành cũng bị lỏng lẻo không ít, giờ phút này giữa cổ áo rộng mở có thể nhìn thấy thân mình thon chắc.
Tóc dài của hắn cũng đồng thời buông xuống, quấn quanh mặt nạ kia, trong mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy độ cong hoàn mỹ của hàm dưới.
…Tình cảnh này, có thể nói là nam sắc liêu nhân.
Lúc này, tất nhiên là Vân Khuynh thưởng thức không chút khách khí, mắt phượng sáng quắc, trực tiếp dùng ánh mắt “Khinh bạc” lại hắn.
Nàng yên lặng nhìn hắn chậm rãi đứng dậy, thấy hắn thong thả ung dung chuẩn bị, đột nhiên, trong lòng khẽ động.
“Lâu đại nhân…”
Vân Khuynh nheo mắt lại, gọi Lâu Ẩn một tiếng, thấy hắn chuyển tầm mắt qua, mới nói.
“Ngày thường trên mặt ngươi chắc là dịch dung nhỉ? Tối nay, sao lại không trực tiếp đổi một lớp da khác?”
Dịch dung, so với loại mặt nạ vải ra vẻ thần bí cồng kềnh này, chẳng phải an toàn hơn rất nhiều hay sao?
Trừ phi…
Lâu Ẩn bỗng nhiên cười khẽ, hắn bất động thanh sắc tựa vào một bên giường khác, ánh mắt u ám nhìn nữ tử đối diện.
“Ý nương nương là muốn hỏi, dưới lớp mặt nạ này… có phải là diện mạo thật hay không phải không?”
Ngay lập tức đã vạch trần tiểu tâm tư trong lời nói của nàng ra hoàn toàn.
“Ừ.” Vân Khuynh cúi đầu, cũng trực tiếp thừa nhận: “Vậy… Đáp án của ngươi là?”
Đối với dung mạo thật sự ở kiếp này của người yêu, đương nhiên nàng cũng tò mò.
Vì thế, giờ phút này khi sắp tiếp cận được đáp án, trong mắt nàng sáng ngời, càng ẩn ẩn lộ ra chút mong đợi.
Lâu Ẩn đối diện với tầm mắt nóng rực này, chỉ giương môi mỏng, mập mờ không nói rõ.
“Sao nương nương không tự mình kiểm tra?”
Chẳng lẽ… Nàng thật sự đoán đúng rồi?
Ánh mắt Vân Khuynh chuyển động, cũng đồng ý: “Được.”
Nàng mím môi, hai đầu gối khẽ đi chuyển, bò đến gần hắn.
Lại không chú ý tới tư thế của chính mình, quả thực là… Hoạt - Sắc - Sinh - Hương.
Lâu đốc chủ nằm nghiêng trên giường, nhìn dáng vẻ chủ động nhào vào trong ngực của mỹ nhân, ánh mắt u ám.
Một lát sau, rốt cuộc Vân Khuynh cũng đến trước người hắn.
Môi mỏng của Lâu Ẩn khẽ cong, hai tay duỗi ra, trực tiếp kéo nàng vào trong lòng ngực.
Nháy mắt rung chuyển kia, nàng không khỏi ôm vòng lấy cổ hắn: “Lâu Ẩn!”
Nam nhân ôm lấy nhuyễn ngọc ôn hương, ý cười bên môi càng sâu.
Vân Khuynh ổn định thân mình, lấy lại bình tĩnh, đè vị chủ mưu chơi xấu này lại: “Không được cử động.”
“Ừm.”
Lần này, Lâu Ẩn nhàn nhạt đáp ứng, xác thật cũng không hề có động tác gì nữa.
Nàng hít một hơi thật sâu, vươn bàn tay mềm.
Rốt cuộc… Chậm rãi, kéo mặt nạ của hắn xuống.
Nhưng, nháy mắt khi nàng thấy diện mạo kia của hắn, chợt cảm thấy… sét đánh giữa trời quang.