Editor: Dương Gia Uy Vũ
🦋☘🦋☘🦋☘🦋☘🦋☘🦋☘🦋
Vân Khuynh cứng người lại.
Bởi vì… Nàng rõ ràng ngửi được, mùi máu nồng mặc trên người đối phương.
Nàng thuận theo không giãy giụa nữa, đến khi người nọ ổn định thân hình, mới nhíu mày nói: “Buông ra trước đã.”
Lúc nàng mở miệng, môi hé mở chạm vào lòng bàn tay đó, thanh âm trở nên mơ hồ, phun ra nhiệt khí, lại thẳng tắp xâm nhập vào làn da của đối phương.
Người tới dường như hơi khựng lại, một lát sau mới hơi thả lòng tay.
Nháy mắt kia, không ngờ Vân Khuynh lại trở tay, chủ động vòng lấy hắn, dùng một loại tư thế cố hết sức, dìu hắn đi.
Sau đó, từng chút một, cẩn thận nâng đối phương lên giường nàng.
“Chờ.” Nàng chợt ngồi dậy, tức giận xoay người ném xuống một câu, quay đầu, lại đến bên cửa sổ xử lý vết máu dọc đường.
Trong phòng hơi lạnh, chỉ có ánh nến leo lắt dung hòa cùng với ánh trăng chiếu vào, hiện ra ấm áp kỳ lạ.
Người tới lẳng lặng ngồi trên giường, bình tĩnh nhìn nữ tử bận trước bận sau cách đó không xa.
Trong cặp mắt hoa đào kia, đột nhiên hiện lên ánh sáng khó hiểu.
…Sau một lúc lâu.
Vân Khuynh xử lý xong thuận thế cầm lấy một hòm thuốc đã chuẩn bị sẵn, cuối cùng quay lại trước mặt “Kẻ xâm nhập”.
Nhưng khi thấy rõ tình trạng của hắn, nàng không khỏi âm thầm cắn răng: “Lâu đại nhân, ngài xem nơi ở củabổn cung là Thái Y Viện đấy à?”
Lúc lo lắng tức giận, nàng theo thói quen dùng tới kính ngữ, ngữ khí cũng trở nên mười phần châm chọc.
Nhưng mà, Lâu Ẩn nhìn cặp mắt phượng đang nén giận kia, môi mỏng hơi ong, lại cười khẽ lên.
Lại không ngờ.
Khẽ động, lại chạm đến miệng vết thương ——
Trên người hắn mặc một kiện y phục dạ hành, sớm đã bị cắt rách vô số chỗ, vết thương chồng chất. Nụ cười vừa rối, càng khiến nhiều máu tươi thoáng chốc tràn ra, nhìn thấy mà ghê người.
Cùng thời khắc đó, sắc mặt nam tử sắc mặt trong chớp mắt trở nên trắng bệch —— chỉ là, giờ phút này hắn còn mang mặt nạ, chặn lại hết thảy.
Vân Khuynh có thể nhìn thấy cũng chỉ có cặp mắt hoa đào kia, hắn chợt khựng lại một lát. Nàng biết được, đây là biểu hiện cực kỳ đau đớn.
“Được rối, ngươi không được cử động nữa.”
Trong lòng tê dại, Vân Khuynh khẽ nhắm mắt, tiếng nói không tự giác lại mềm đi một chút, giây lát sau đã cường thế đè người lại.
Tiếp theo, mở hòm thuốc ra, lấy băng gạc, kim sang dược, băng bó cho nam nhân.
Giữa động tác, nàng nương theo ánh nến mỏng manh và ánh trăng xử lý vết thương cho hắn, phảng phất như đang nâng niu một món tuyệt thế trân bảo, chuyên chú mà vô cùng cẩn thận.
Mà Lâu Ẩn ngồi trên giường, hoàn toàn để mặc nàng.
Khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần.
Hắn hơi nghiêng đầu, trông thấy sườn mặt tuyệt mỹ của nữ tử bên cạnh ——
Mày đẹp nhíu lại, đôi môi duyên dáng khẽ mở, còn có mắt phượng luôn luôn tươi sáng lại ảm đạm…
Đủ loại biểu hiện khẩn trương, đều là vì… Hắn sao?
Bỗng dưng, một cỗ ấm áp quen thuộc mà xa lạ từ trong lòng dâng lên, ánh mắt Lâu Ẩn tối sầm.
“Được rồi.”
Trong lúc hắn thất thần, Vân Khuynh đã băng bó xong cho hắn, thở phào một hơi: “Rốt cuộc tại sao ngươi…”
Nàng truy vấn, đồng thời ngẩng đầu lên.
Không ngờ lại đối diện với sườn mặt đang quay sang của hắn, chỉ cách một tầng mặt nạ, ái muội kề sát nhau.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hô hấp của đôi bên quanh quẩn giữa hai người.
Vân Khuynh nhìn thẳng vào cặp mắt hoa đào ảm đạm kia, nàng thấy, là hắn sự động tâm đang ẩn giấu của hắn.
Thời khắc đó, hàng mi dài của nàng khẽ rũ, lại nhấc lên, mắt phượng đột nhiên toát ra ánh sáng ý vị không rõ…
Tựa như trêu chọc, lại tựa như khiêu khích, xen lẫn vài phần ý cười, phản chiếu vào trong mắt Lâu Ẩn.
Hắn bình tĩnh nhìn nữ tử tuyệt diễm sinh động bên cạnh mình.
Thật ra, trong những ngày quen biết vừa qua, tình cảm giữa hai người sớm đã ngầm dâng lên. Chỉ là, trong lòng hai người vẫn luôn hiểu rõ mà không nói ra.
Hoàng hậu và hoạn quan, đối thủ đoạt vị, hợp tác và cạnh tranh… Quan hệ giữa hai người, vô cùng phức tạp?
Nếu vượt qua một bước, khiêu chiến phải đối mặt tuyệt đối không nhẹ nhàng.
Nhưng lúc này, nàng ở ngay bên cạnh hắn, cứ như vậy thẳng thắng đưa ra chiến thư, phảng phất như đang khiêu khích… Đoạn tình cảm này, hắn dám nhận hay không?
Trong lúc nhất thời, trong mắt Lâu Ẩn gợn sóng quỷ quyệt.
Vân Khuynh chỉ mỉm cười nhìn chăm chú vào hắn —— nàng biết, bất luận qua bao nhiêu kiếp, đáp án cuối cùng mà người yêu đưa ra, đều sẽ không thay đổi.
Quả nhiên.
Không đến nửa khắc, Lâu Ẩn bỗng nhiên vươn tay, gắt gao ôm chầm lấy nàng.
Trong chớp nhoáng, hắn rũ mắt, nâng khuôn mặt Vân Khuynh lên, đột nhiên cúi người xuống ——
“Nương nương… Nương nương!”
Đột nhiên, giọng nữ nôn nóng từ gian ngoài vang lên.
Trong chớp mắt, không khí bỗng nhiên đình trệ.
Lúc này, khoảng cách giữa đôi môi hai người, chỉ có một lóng tay.
Nhưng ngay sau đó, nàng đè hắn lại, đứng dậy tránh thoát, thoáng chốc đã phá hỏng không khí ái muội không còn một mảnh.
“Tư Cầm, làm sao vậy? Bổn cung còn chưa thay y phục… Ngươi đừng tiến vào!”
Vân Khuynh nhận ra thanh âm của người đến, vừa đặt câu hỏi, vừa nhanh chóng quét mắt kiểm tra toàn bộ phòng.
“Nương nương!” Ngoài phòng, sắc mặt Tư Cầm tái nhợt, run giọng nói.
“Là Thọ An cung bên kia đang lục soát, sắp đến Chung Túy cung rồi, người mau ra đây…”
Thanh âm của nàng ấy từ ngoài phòng truyền vào, Vân Khuynh nghe xong, sắc mặt khẽ biến.
Thọ An cung, đúng là cung điện của Thái Hậu đương triều. Lúc này Thái Hậu đang ở Ngũ Đài Sơn lễ Phật, sao lại gặp tặc?
Mà người hiềm nghi này, không cần hỏi…
“Ngươi…” Trong nháy mắt, nàng chuyển hướng về phía Lâu Ẩn, thấp giọng nói: “Ngươi không chuẩn bị đường lui sao?”
Dựa vào năng lực của vị này, rất khó tin tưởng —— hắn không cẩn thận để lại dấu vết gì.
“Ta…”
Lâu đốc chủ bị nghi ngờ nhíu mày, đang muốn nói gì đó.
Ngay sau đó, lại bị Vân Khuynh ép trở về: “Tính sau đi, ngươi… Đi vào trong trước đã!”
Nàng vừa nói, vừa vén màn lụa lên, ý vị trong lời nói cực kỳ rõ ràng.
Lâu Ẩn ngẩn ra, trong mắt hiện lên tia sáng tối tăm, tức khắc, chợt thu lại lời giải thích đã đến bên miệng về ——
Trên thực tế.
Lâu đốc chủ biết rõ mật đạo ở trong cung, nếu giờ phút này hắn rời đi theo phía cửa sổ, hoàn toàn có thể toàn thân rút lui.
Nhưng…
“Được.”
Hoạn quan trẻ tuổi khẽ cười nói, bất động thanh sắc để tay lên bàn tay mềm của Vân Khuynh, suy yếu nói: “Đa tạ nương nương.”
*
Mấy khắc chung sau.
"Đội điều tra" thanh thế to lớn rốt cuộc cũng tới Chung Túy cung.
Dẫn đầu chính là đại thái giám Triệu Nhượng bên người Ân Diệp, giờ phút này hắn đứng trước cửa cung, đầu tiên là cầm thánh chỉ, cao giọng đọc lên.
“…Phụng ý chỉ của Hoàng Thượng, điều tra Lục cung… “
Tuyên đọc xong, hắn nhìn cung nhân Chung Túy cung ra đón chào, hơi ngẩng đầu nói.
“Tạp gia phụng chỉ tới điều tra, còn thỉnh chư vị dẫn dắt, tránh cho chân tay vụng về, quấy nhiễu đến nương nương hoặc làm hỏng bài trí trong phòng…”
Làm thái giám bên người Hoàng Thượng, ngữ khí của Triệu Nhượng không khỏi có chút cao ngạo, nhưng ngại với thân phận của Vân Khuynh, lời nói cũng còn tính là khách khí.
Đám người Tư Cầm và Mặc Họa ra tiếp đãi thấy thế, cũng cười đáp ứng, đưa những người liên can vào.
…
Cung nhân điều tra hành động mau lẹ, rất nhanh đã cơ bản quét xong Chung Túy cung, chỉ ngoại trừ —— phòng ngủ chính Nghi Nguyên điện, cũng là nơi Vân Khuynh nghỉ ngơi.
Giờ phút này, Triệu Nhượng đứng ở mảnh đất trống trước cung, nghe xong thủ hạ bẩm báo, gật gật đầu.
Giây lát sau, chợt dẫn người, thẳng tắp đi đến phòng ngủ chính.
“Khoan đã.” Mấy người Tư Cầm thấy vậy sắc mặt khẽ biến, vội ngăn cản hắn.
“Triệu đại nhân, nương nương còn đang nghỉ ngơi bên trong, ngài…”
Triệu Nhượng nghe nói thế, cũng bày ra tư thế.
“Tạp gia là phụng ý chỉ của Hoàng Thượng, mặc dù thân phận nương nương quý trọng, nhưng cũng không thể kháng chỉ.”
“Ngươi!” Tư Cầm nghẹn lời, quét qua mấy cung nhân thô kệch phía sau: “Vậy mấy người kia cũng…”
“Dẫn một mình hắn tiến vào.”
Bỗng dưng, một thanh âm thanh lãnh từ trong phòng vang lên, mang theo nang ngược khi mới vừa tỉnh dậy.
“Nơi ở của bổn cung, không phải ai cũng có thể vào!”
Lúc này, sắc mặt Triệu Nhượng khẽ tức giận.
Một lát sau, nghĩ đến thân phận của đối phương, đành nhịn xuống nộ khí, theo mấy người Tư Cầm tiến vào.
…
Phòng trong.
Vân Khuynh nửa nằm nghiêng trên giường, thần sắc lại có chút áp lực.
Bởi vì ——