Editor: Dương Gia Uy Vũ
💐🌿💐🌿💐🌿💐🌿💐🌿💐🌿💐
Vừa dứt lời, thoáng chốc mọi nơi… bỗng lặng thinh.
Mọi người im như ve sầu mùa đông, ngay cả Ân Diệp cũng bỗng nhiên an phận lại.
“Hắn… Cũng đến đây?”
Một lát sau, hắn ta lại mở miệng lần nữa, khuôn mặt tuấn tú cứng đờ, gượng cười, lại che giấu không được nỗi hận cực sâu kia.
“…Dạ.” Tiểu thái giám cúi đầu càng thấp.
Nháy mắt khi hắn phun ra lời khẳng định kia, sắc mặt mọi người càng đại biến.
Chỉ có Vân Khuynh đang điệu thấp ở một bên, ánh mắt chợt lóe, như suy tư điều gì.
Lâu? Chẳng lẽ…
Tâm niệm của nàng chuyển động, Ân Diệp lại hít một hơi thật sâu: “Trẫm…”
Lời còn chưa nói xong, một giọng nam lạnh lẽo chợt vang lên.
“Trong cung có hoả hoạn, Hoàng Thượng gặp nạn. Thần thân là chưởng ấn Tư Lễ Giám*, tất nhiên là không dám chậm trễ.”
* Tư Lễ Giám (司礼监): một trong mười hai giám quản lý hoạn quan và các sự vụ trong cung. (Theo Baike)
Giọng nói thanh thanh đạm đạm, cũng không hồn hậu như nam tử, mà tựa như ngọc thạch công kích, êm tai một cách kỳ lạ, như gió đêm thổi thẳng vào đáy lòng.
Mọi người ngẩn ra, theo tiếng nói nhìn lại ——
Chợt thấy một đoàn người đang từ bên trái điện chậm rãi đi đến.
Sáu tiểu thái giám cầm đèn cung đình đi phía trước mở đường, lúc tiến lên, con đường vốn ảm đạm được thắp sáng, bóng đêm thê lương tản ra.
Lúc ánh sáng lộng lẫy kia ánh vào trong mắt mọi người, người ở phía sau được vây quanh kia, rốt cuộc cũng bại lộ ra trước mặt.
Kỳ thật, ngũ quan của hắn cũng không phải rất đẹp. Nếu chỉ luận diện mạo, khuôn mặt chỉ có thể miễn cưỡng được xem như trong sáng, kém xa so với vẻ tuấn dật của Ân Diệp.
Chỉ có cặp mắt là vô cùng xuất sắc, đuôi mắt phác hoạ ra dáng vẻ đào hoa phong lưu, nhưng lại bị khóe môi mỏng gợi ra độ cong lương bạc phá hủy bảy phần.
Nhưng mà, khi người này đứng ở trước mặt ——
Khí chất toàn thân kia, lại đủ để khiến người ta quên đi toàn bộ phù phiếm.
Lúc này, hắn vận một thân huyền y, đứng trước đèn, phong độ lỗi lạc, quý khí thiên thành.
Trong sự chiếu rọi của một loạt ánh đèn cung đình, khóe môi người này khẽ giương, ánh mắt bình tĩnh, tựa như thiên nhân giáng trần.
Nhân vật như vậy, tại nơi cung đình trùng điệp này, cho dù nói hắn là hậu duệ quý tộc cũng còn bôi nhọ hắn. Ai có thể tin tưởng ——
Người này… Lại là một hoạn quan?!
Trong lúc nhất thời, mặc dù mọi người đều đã biết ác danh của người này, nhưng cũng không khỏi ngơ ngẩn, thậm chí khi nhìn thấy đôi mắt kia, mọi người đều không hẹn mà cùng mà dời ánh mắt đi.
Là sợ hãi, cũng là… khinh nhờn.
Chỉ có một người, không tránh không né, thẳng tắp nhìn lại ——
Trước cửa điện, đèn lồng thành hàng thắp sáng, khiến cả cung điện nổi bật tươi sáng như ban ngày.
Hắn đứng ở một bên, nhìn xung quanh, bắt gặp một đôi mắt phượng… Nữ tử tuyệt diễm mặc giá y đỏ thẫm, từ xa đối mắt với hắn.
Ánh mắt hai người giao nhau trong ngắn ngủi.
Hắn nhìn ánh sáng ý vị không rõ trong mắt nàng, nồng đậm mà thiêu đốt.
“Lâu, Ẩn.”
Giây tiếp theo, thanh âm nghiến răng vang lên.
Đúng là Ân Diệp.
Hắn vừa mở miệng, tựa như hóa giải chú ngữ mê chướng, trong nháy mắt chợt kéo tâm thần mọi người trở về.
“Lâu đại nhân.”
Trong chớp mắt ấy, ngoại trừ Đế hậu, cung nữ nội thị còn lại đều không hẹn mà cùng nhao nhao hành lễ.
Thấy thế, Vân Khuynh hơi nhướng mày, trong mắt toát ra một tia nghiền ngẫm.
Không thể không nói, một màn này, quả thực là quỷ dị tới cực điểm ——
Mặc dù nói hành lễ với thượng cấp là chuyện bình thường. Nhưng Ân Diệp vị “Thiên tử”này vẫn còn ở đây, đám cung nhân lại công khai hướng về phía một người khác quỳ xuống.
Hết lần này đến lần khác, tất cả mọi người đã tập mãi thành thói quen. Ngay cả Ân Diệp lúc này cũng nắm chặt quyền, khuất nhục phẫn hận trong mắt dâng lên cuồn cuộn, nhưng lại không dám phát ra một tiếng dị nghị.
Một lát sau, vị nhận đại lễ kia đã mở miệng trước.
“Đứng lên.”
Vẫn là thanh âm thanh đạm như cũ. Thân thể cung nhân đang quỳ khẽ run, còn chưa nói khấu tạ ——
Chợt nghe ngữ điệu kia đột nhiên trở nên băng lãnh.
“Ai hành lễ trước?”
Lâu Ẩn lạnh lùng quét xung quanh một vòng: “Hoàng Thượng còn ở đây… Sao có thể quá phận?!”
Trong chớp mắt, cảm giác tựa như “Thiên nhân” thương xót chúng sinh bỗng chốc rút đi, chỉ còn lại kẻ phán tội phàm nhân sát phạt và lạnh lẽo.
Dứt lời, chợt nghe “Soạt” một tiếng.
Một ma ma đang bị đẩy ra, nghiêng ngả lảo đảo bò vài bước về phía trước.
“Không… Là nô, không… Nô tỳ không phải cố ý…”
Bà ta kinh hoảng thất thố muốn giải thích, lại càng thêm hoảng loạn, lo sợ không yên, vừa nhấc đầu, nhìn thấy đôi mắt cười như không cười kia, càng cảm thấy cả người phát lạnh.
Bỗng dưng im bặt.
Lúc này Lâu Ẩn mới thu lại khí thế, thanh thanh đạm đạm nói: “Ngươi là…Lý ma ma bên cạnh Hoàng Thượng?”
Lý ma ma, đúng là nhũ mẫu của Ân Diệp.
Cũng là… Người trước đó đã khó xử Vân Khuynh trong phòng ngủ kia.
Lúc này, bà ta làm gì còn bá đạo như mấy khắc trước?
Bà ta quỳ trên mặt đất, run rẩy như cầy sấy: “… Dạ, Lâu đại nhân…”
Lý ma ma run giọng nói, câu xin tha còn chưa kịp ra khỏi miệng, Lâu Ẩn chợt nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.
“Dẫn đi.”
“Dạ.” Mấy thái giám áo lam bên cạnh hắn nghe lệnh, lập tức tiến lên bắt đầu lôi người đi.
Thấy thế, Ân Diệp vẫn luôn chịu đựng rốt cuộc nhịn không được chen lời.
“Đây là người của ta… Lâu Ẩn, ngươi đừng có quá đáng!”
Lâu Ẩn cười khẽ, phong tư thiên thành: “Hoàng Thượng hiểu lầm.”
Hắn quét mắt nhìn Lý ma ma đang chật vật ngã trên mặt đất, vân đạm phong khinh nói.
“Loại người không hiểu quy củ như vậy, sao có thể hầu hạ Hoàng Thượng? Không bằng cứ đưa đến chỗ thần dạy dỗ lại đã.”
“Ngươi…”.
Ân Diệp nghẹn họng, nắm chặt quyền, môi rung động, nhưng trước sau vẫn không dám nói cái gì.
Vì thế, Lý ma ma nức nở, cuối cùng vẫn bị kéo xuống.
Trong lúc nhất thời, trước cung một mảnh tĩnh mịch.
Mặt Ân Diệp bị hung hăng đánh rơi đã trướng thành màu gan heo.
Lâu Ẩn lại tựa như không có việc gì, thoả đáng nói: “Hoàng Thượng không sao thì tốt. Thần đã gọi người sắp xếp trắc điện, ngài và…”
Nghe hắn nói thế, ánh mắt Ân Diệp thuận thế chuyển lên người Vân Khuynh, càng cảm thấy tức giận.
“Được, Lâu đại nhân tự sắp xếp là được! Hoàng hậu? Để nàng ta tự nghỉ ngơi đi!”
Dứt lời, vị thiên tử hung hăng này phẩy tay áo một cái, xoay người rời đi.
“Bãi giá Cam Tuyền cung!”
Hoàn toàn ném hai người vừa chọc giận hắn ra sau đầu.
Rất nhanh, mấy cung nhân theo hầu cũng đi mất.
Một lát sau.
Chỉ còn Lâu Ẩn và Vân Khuynh cùng mấy người hầu khác, phân ra đứng hai bên.
Tầm mắt hai người lại lần nữa giao hội. Lần này, trong ánh mắt trực tiếp chạm vào nhau lại gợn sóng khó hiểu.
Đột nhiên, nàng nhẹ gọi: “Lâu đại nhân?”
Trực tiếp đánh vỡ sự im lặng kỳ dị.
Chợt thấy người nọ hơi gật đầu nói: “Có thần.”
Ánh mắt Vân Khuynh quỷ quyệt: “Lại đây.”
Nàng trong trẻo nói, nhìn hắn cười tươi sáng, đồng thời ngoắc một ngón tay, tư thái vừa vi diệu vừa quá phận.
Đáng tiếc —— cung nhân xung quanh đều sợ chết cúi đầu, không ai trông thấy một màn này.
Chỉ là khi nghe được Hoàng hậu trực tiếp ra lệnh cho vị này, vô số tiếng hút khí vang lên.
Có điều, sắc mặt của Lâu Ẩn lại nhìn không ra hỉ nộ.
Hắn nâng đầu lên, nhìn mỹ nhân hồng y đang mỉm cười bên kia, không chút dao động chậm rãi đi tới.
Ánh đèn lộng lẫy.
Lâu Ẩn từ đầu bên này đi về phía nàng, bước chân thản nhiên, phong tư lỗi lạc.
Còn Vân Khuynh đứng ở đầu bên kia, bình tĩnh nhìn hắn, trong đầu hiện ra thông tin của người này.
Lâu Ẩn, vai phản diện đệ nhất của thế giới này.
Hắn là chưởng ấn Tư Lễ Giám, khống chế toàn bộ trên dưới hoàng cung; bên ngoài còn là Đông Hán đề đốc, nắm giữ bí mật của triều thần; thậm chí còn nắm giữ binh quyền của một trong ba doanh cấm vệ quân tinh nhuệ nhất - Thần Cơ Doanh.
Có thể nói, thế lực của hắn, còn lớn hơn nhiều so với Tưởng gia.
Nhưng mà ——
*
Lời tác giả:
ps. Kịch thấu hạ: Nam chính kỳ thật không chỉ là có khí chất ~
Bí mật của đốc chủ đặc biệt nhiều, muốn biết trước nội tình, mời xem chương sau.