Editor: Dương Gia Uy Vũ
💮🍃💮🍃💮🍃💮🍃💮🍃💮🍃💮
Nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt của mấy người hầu trong phòng đều thay đổi!
Tiểu cung nữ mới vừa rồi còn kiên nhẫn khuyên Vân Khuynh cũng hoảng sợ.
Nàng quay người lại, vội vàng đoạt lấy khăn hỉ ma ma kia đang cầm, vừa định bổ cứu, lại bị nắm lấy.
Đúng là Vân Khuynh.
“Tiểu thư…”
Tiểu cô nương hơi nghi ngờ, đang lúc lửa xém lông mày, suýt nữa rơi lệ.
Lễ chế quy củ cái gì cũng không quan trọng, nhưng, không phải chủ tử vẫn luôn để ý đến cái nhìn của Hoàng Thượng nhất sao?
Bây giờ đã xốc khăn hỉ ra, đêm tân hôn của hai người… Còn có thể vui vẻ sao?
Sắc mặt nàng trắng bệch nghĩ, lại cảm giác trên tay chợt nặng.
“Tư Cầm.” Tiểu cung nữ ngẩng đầu.
Đã thấy chủ tử nhà nàng nhìn thẳng lại đây, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Hoảng cái gì?”
Mỹ nhân một thân hồng trang ngồi trên giường, giữa mắt phượng càng có vẻ diễm sắc tươi sáng, chói mắt đến nỗi khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tư Cầm ngẩn ra, một bụng khuyên bảo, thoáng chốc đã quên sạch sành sanh.
Trong phòng lại yên tĩnh.
Giây tiếp theo, là mấy tiếng hành lễ đánh vỡ trầm mặc.
“Tham kiến Hoàng Thượng!”
Một đám cung nữ ma ma đồng thời kinh hoảng quỳ xuống, một nam tử mặc hỉ phục cất bước đi vào.
Hắn nhìn khắp phòng một vòng, thấy cảnh tượng lộn xộn, không khỏi nhíu mày.
“Sao lại…”
Mới chất vấn được một nửa, khi trông thấy nàng ngồi trên giường kia, lại bỗng nhiên dừng lại.
“Ngươi…” Trong mắt nam tử hiện lên tia kỳ dị và kinh diễm, tiếp tục cười nói.
“Tử Đồng* của trẫm, đêm nay nàng thật đẹp.”
*Tử Đồng (梓潼): cách vua thân mật gọi hoàng hậu của mình thời xưa.
Hoàn toàn không để ý đến chuyện nhà gái tự xốc khăn hỉ kia lên.
Chỉ là, ngữ khí lại vô cùng phong lưu, cực kỳ ngả ngớn.
Đám nô tài bên cạnh quỳ đầy đất, trộm nhìn dáng vẻ của thiên tử này, không dám phát ra tiếng động nào.
Chỉ có Vân Khuynh ngồi trên giường, bị ánh mắt sáng quắc của vị này nhìn chằm chằm, trong lòng cảm thấy chán chường.
Mặc dù thời điểm truyền tống lần này có hơi xấu hổ, nhưng tốt xấu gì cũng không giống như mấy đời trước sinh mệnh gặp bất lợi.
Bởi vậy, mới vừa rồi khi Tư Cầm tranh chấp với ma ma kia, nàng đã nhanh chóng nhìn tin tức thế giới ——
Lại là một thế giới cổ đại, chính là hoàng triều “Đại Ân”.
“Khí vận sủng nhi” của nơi này là một nữ tử.
Tưởng Uyển Tư, thiên kim của Đại Lý Tự Thừa* lục phẩm, vì là bàng chi của gia tộc hoàng hậu Tưởng thị quyền thế, nên cũng coi như thuộc hàng ngũ quý nữ.
*Đại Lý Tự Thừa (大理寺丞): quản lý các sự vụ trong Đại Lý Tự. Thời nhà Đường quy định, các quan tự thừa quản lý về tư pháp các vụ án phúc thẩm tại các châu. Mỗi quan tự thừa hoàn tất phúc thẩm vụ án sẽ phải cùng năm vị tự thừa còn lại cùng nhau kí tên ( Đồng ý) thì mới có hiệu lực. Nếu các tự thừa khác có ý kiến khác, phải nói ra rõ ràng ngay lúc đó. Chức quan này thay đổi phẩm qua nhiều thời, cuối cùng đến năm Thuận Trị thứ mười sáu được xem là hàm Chính Lục Phẩm.
Vì nàng ta có diện mạo thanh uyển, lại có tài văn chương, cho nên cũng có lòng dạ không nhỏ, thề muốn tìm một người nam nhi tốt có thể “Nhất sinh nhất thế nhất song nhân” với nàng ta.
Cho đến năm mười sáu tuổi ấy, bởi vì dung mạo có vài phần tương tự với đường tỷ, cũng chính là nguyên hậu quá cố, Tưởng Uyển Tư được Thái Hậu cũng là người xuất thân từ Tưởng gia điểm danh, đưa vào hoàng cung phụng dưỡng Ân Thành đế, Ân Diệp.
Đối mặt với đế vương phong lưu hậu cung ba ngàn, tâm tình nàng ta ai oán, nhưng vẫn không thể kiềm chế được mà yêu đối phương.
Tưởng Uyển Tư hạ quyết tâm muốn chinh phục vị thiên tử này.
Nhưng mà, còn chưa chờ nàng ta có hành động chính thức, một trận cung biến đã diễn ra.
Tưởng Uyển Tư bị giết trong lúc hỗn loạn, không cam lòng lìa đời.
Lại không ngờ, trời cao cho nàng ta một kỳ tích.
Khi lần nữa mở mắt ra, Tưởng Uyển Tư trở về năm mười ba tuổi.
Lập tức, nàng ta mừng rỡ như điên, càng thề: Muốn trở thành nữ nhân duy nhất của Ân Diệp!
Vì mục tiêu này, Tưởng Uyển Tư lo lắng mưu tính.
Nàng ta tính kế làm quen được với Thái Hậu đang lễ Phật, tính kế cùng Ân Diệp ngẫu nhiên lãng mạn gặp được, tính kế cùng đường tỷ tham gia tuyển tú…
Đi từng bước một, Tưởng Uyển Tư ở hậu cung không ngừng bay lên, cuối cùng cũng thành công bắt được trái tim thiên tử.
Năm Ân Thành thứ ba mươi, nàng ta được thụ phong Hoàng hậu.
Ân Diệp vẫn chưa giải tán hậu cung, nhưng từ đây, hắn không hề đặt chân vào cung của phi tần nào khác trừ tẩm điện của Hoàng hậu.
Tưởng Uyển Tư xoắn suýt cảm thán, cuối cùng vinh sủng cả đời.
Còn… Những phi tần khác bị nhốt cả đời trong cung thì sao?
Không phải chết từ sớm, thì chính là chìm trong đau khổ vô biên mà chết già.
Ân Diệp vì kiềm chế những gia tộc khác mà giữ lại người, vì “Chân ái” mà hủy hoại thanh xuân của các nàng ấy, còn tự xưng đây là thuật đế vương, không hề cảm thấy có gánh nặng.
Tưởng Uyển Tư chỉ cảm thấy hậu cung tranh đấu là chuyện bình thường, trước nay cũng không thẹn với lòng…
“Hoàng hậu.” Vân Khuynh rũ mắt suy tư, thiên tử vẫn luôn không thấy nàng đáp lại đã thiếu kiên nhẫn.
Hắn ta lập tức không khách khí sửa lại xưng hô, cả giận nói. “Đúng rồi, khăn hỉ của nàng đâu?”
Vân Khuynh hơi khựng lại, nâng mắt lên, rốt cuộc chính diện nhìn vị này một cái.
Diện mạo của nam tử cực kỳ tuấn mỹ, lúc này mặc trang phục lộng lẫy càng có vẻ phong thần tuấn lãng.
Chỉ là hơi thở tùy tiện lại quá thịnh. Có điều, phần lớn nữ tử có lẽ càng nguyện ý định nghĩa khí chất này thành… phong lưu thuở niên thiếu?
—— Ân Diệp, hoàng đế thứ hai mươi của Đại Ân. Hiện tại mới kế vị được ba năm, đang lúc khí phách hăng hái, là đối tượng ái mộ của vô số quý nữ Đại Ân.
Đáng tiếc, lại không dậy nổi một chút gợn sóng trong lòng Vân Khuynh.
Không chỉ bởi vì đã sớm có người yêu hứa hẹn đời đời kiếp kiếp, càng là bởi vì sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, nàng quá rõ ràng… Vị thiếu niên thiên tử nhìn như đầy hứa hẹn này, rốt cuộc là cái loại mặt hàng gì.
—— nguyên thân Tưởng Vân Khuynh, con gái dòng chính duy nhất của Tưởng gia, phụ thân là Trấn Bắc tướng quân.
Từ nhỏ nàng ấy đã theo cha mẹ trấn thủ Bắc Mạc, lớn lên ở biên thành, tuy diện mạo diễm tuyệt, nhưng lại là nữ tử hung hãng, tính tình như lửa.
Trên thực tế, so với Tưởng Uyển Tư, Tưởng Vân Khuynh càng không muốn gả vào hoàng gia.
Nguyên chủ không giống Tưởng Uyển Tư muốn “Nhất sinh nhất thế nhất song nhân”, nhưng cũng tuyệt đối không muốn cùng ba ngàn hậu cung tranh đoạt một trái dưa chuột.
Nhưng, Thái Hậu trực tiếp điểm tên vị chất nữ cùng tộc là nàng ấy, hứa cho nàng ấy vị trí Hoàng hậu.
Mà Tưởng gia vì gia tộc, dưới sự đảm bảo của Thái Hậu sẽ khiến Ân Diệp cho nguyên chủ sự tôn sủng đầy đủ, cuối cùng đưa người về kinh thành.
Trước lúc đại hôn, Ân Diệp và nàng ấy đã gặp nhau vài lần, cho thấy tấm lòng ái mộ chính thê của hắn ta.
Nguyên chủ tin là thật, rốt cuộc cũng là thiếu nữ hoài xuân, cuối cùng vui mừng gả vào hoàng gia.
Không ngờ, mới chỉ mấy tháng sau đại hôn, Ân Diệp đã lật mặt, bắt đầu “Mưa móc đều dính”, tức giận mắng nàng ấy đố kỵ ngang ngược.
Tưởng Vân Khuynh hoàn toàn bị kích thích. Tính tình nàng ấy cứng rắn, cũng xé rách mặt, đối nghịch với hắn ta.
Ân Diệp e ngại Tưởng gia, không dám trực tiếp động vào nàng ấy, nên đã sử dụng bạo lực.
…Kiếp trước của Tưởng Uyển Tư, nguyên chủ chính là vì bị tra tấn trong thời gian dài, bệnh mà chết, rồi lại bị Ân Diệp lợi dụng để giả mù sa mưa, hoài niệm một phen.
Sau khi Tưởng Uyển Tư trọng sinh, nàng ta vô cùng kiêng kỵ vị đường tỷ nguyên hậu mà mình đã từng làm "thế thân" này, sớm đã âm thầm nói xấu nàng ấy trước mặt Ân Diệp.
Bởi vậy kiếp này, trước đại hôn Ân Diệp đã không có hảo cảm với nguyên chủ.
Thậm chí sau nửa đêm đại hôn còn chuyển sang điện của Tưởng Uyển Tư, hoàn toàn dẫm nát mặt mũi nguyên chủ.
Tưởng Vân Khuynh vô cùng tức giận, oán hận, đổi lấy lại chỉ là sự lạnh nhạt gấp bội, thậm chí còn trở thành chất xúc tác cho tình cảm của Tưởng Uyển Tư và Ân Diệp hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, trong một vụ án vu cổ ở hậu cung, kẻ chủ mưu là Huệ phi kích động, định thương tổn người phụ trách kiểm chứng là Tưởng Uyển Tư.
Nghìn cân treo sợi tóc.
Nguyên chủ đang mang thai, bị Ân Diệp đẩy ra ngoài, vì chắn đao cho “Khí vận chi nữ” mà chết.
Quả thực, so kiếp trước bị chết càng buồn cười hơn…
Vân Khuynh nhanh chóng sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ, ánh mắt lạnh lùng.
Bên kia, thiên tử lại bị lơ một lúc lâu, trực tiếp đi đến trước giường.
“Hoàng hậu!” Ân Diệp lạnh giọng quát: “Trẫm hỏi nàng…”
Hắn ta trách cứ, khi đến gần trông diện mạo diễm của nữ tử kia, hầu kết hơi động.
Tính tình chẳng ra sao, nhưng đúng thực là vưu vật!
Ân Diệp nghĩ, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, lại trêu đùa.
“Chẳng lẽ, Tử Đồng chờ không nổi muốn thấy trẫm?” Nói xong, hắn ta vươn tay.
Dưới tình huống cung nữ nội thị còn quỳ đầy đất, lại… Trực tiếp muốn đưa tay dò xét vào vạt áo cưới của Vân Khuynh!
Lời tác giả:
PS.
Tử Đồng: xưng hô thân mật của hoàng đế dành cho hoàng hậu. Cùng tự xưng “Trẫm” là cùng một đạo lý.
Tuy rằng cảm thấy mọi người cơ bản đều biết… Đi?
^-^-^-^-^-^-^
Dương: Chương này dài quá, đăng trước 1 chương thôi nha ^^