Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 248: Hoàn




Editor: Dương Gia Uy Vũ

Vân Khuynh nhíu mày.

Khi nghe được hai chữ "Độc thân" kia, trái tim đã vắng lặng từ lâu bỗng dưng lại sinh ra tức giận khó hiểu.

"Ai nói?"

Giây tiếp theo, nàng mở miệng, ngữ khí lạnh như băng: "Ai nói tôi độc thân?"

"A?"

Triển Dương thoáng chốc dại ra.

Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính Vân Khuynh cũng đột nhiên ngẩn ra --

Bởi vì, khẳng định quá chắc chắn. Giống như nàng thật sự có một người mình yêu sâu đậm...

Nhất thời không khí trở nên im ắng.

Một lát sau, vẫn là Triển Dương đánh vỡ yên tĩnh.

Hắn miễn cưỡng cười cười, vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn: "Người đàn ông may mắn đó là ai vậy?"

Vân Khuynh chỉ im lặng không nói.

Không có được câu trả lời, Triển Dương chua xót nhìn sườn mặt tuyệt mỹ của nàng, trong lòng bỗng dưng khẽ động.

Lại nhớ đến một đêm của nhiều năm trước kia --

Nàng vẫn kinh diễm toàn trường, người đàn ông bên cạnh cũng vô cùng xuất sắc, hai người xứng đôi đến nỗi làm hắn không thể dâng lên một chút ghen ghét nào.

"Chẳng lẽ là... Kỳ Tế?"

Dưới sự xúc động, Triển Dương buột miệng thốt ra.

Nháy mắt khi nghe được hai chữ kia, Vân Khuynh hoàn toàn ngơ ngẩn.

"Kỳ Tế..." Nàng nhẹ nhàng lặp lại cái tên này.

Trong nháy mắt, cánh cửa ký ức phủ đầy bụi bỗng chốc mở toang ra.

Vô số hồi ức đột nhiên dâng trào như thủy triều, từng chút một làm ướt hàng mi dài của nàng.

"Thẩm tiểu thư... Em làm sao vậy?"

Vài giây sau, Triển Dương cảm thấy không thích hợp khẩn trương kêu lên.

"Tôi không sao."

Vân Khuynh hơi rũ mắt.

Trong chớp mắt đó, hình như có bọt nước trong suốt chảy ra từ trong mắt nàng, rơi xuống mặt đất.

Nàng khẽ nhắm mắt, khi lần nữa mở mắt ra, dường như đã hoàn toàn khôi phục sự bình tĩnh.

"Đúng là anh ấy."

Vân Khuynh nói, hơi cong khóe môi.

Trong chớp mắt, nụ cười tươi như hoa hoàn toàn thắp sáng dung nhan tái nhợt.

"A..." Triển Dương ngơ ngác nhìn dáng vẻ vì người yêu mà mặt mày giãn ra của nàng, tâm tình phức tạp, rồi lại chấp nhận một cách khó hiểu.

"Chúc mừng. Nhưng sao lần họp mặt này Kỳ Tế lại không tới?"

"Anh ấy..." Hàng mi dài củaVân Khuynh khẽ run, nhỏ giọng nói. "Có lẽ... Vẫn luôn ở bên cạnh tôi."

"Cái gì?"

Triển Dương không hiểu nổi, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

"Xin lỗi."

Giây tiếp theo, nàng lại ném ra một câu, lập tức xoay người rời đi.

Yến hội ầm ĩ phồn hoa dần dần phai màu..

Đêm lạnh như nước.

Vân Khuynh đi đến một mảnh đất trống hoang vắng.

5 năm trước, nơi này từng là một rừng cây nhỏ.

Đêm đó, lúc nàng từ trong hôn mê tỉnh dậy đã quên mất tất cả --

Sinh linh vượt qua thiên phạt sẽ đạt được cuộc đời mới, nhưng cũng hủy diệt đi quá khứ trước kia...

Bỗng nhiên Vân Khuynh nắm chặt tay lại, bên môi chua chát.

Nàng chắc chắn, nhất định Kỳ Tế vẫn còn sống.

Nhưng mà... trong quỷ vật, chỉ có quỷ linh trở lên mới có thể hóa hình thành người; trong con người, chỉ có thuần âm thể mới có thể thấy được quỷ giới.

Nhưng sau khi thiên phạt kết thúc, bởi vì nàng tiêu hao toàn bộ linh lực nên đã hoàn toàn hư hại "Thuần âm thể", còn hắn, còn có khả năng duy trì cấp bậc quỷ linh hay sao?

"Kỳ Tế..."

Vân Khuynh ôm một chút hy vọng xa vời, nhắm mắt lại, nhẹ gọi một tiếng.

Trong chớp mắt, tại thế giới quỷ hồn hóa ra một sợi âm sát, vươn tay về phía nàng --

Nhưng lại xuyên qua.

Giống như hai đường thẳng song song không có cách nào giao hòa, mặc dù rõ ràng chúng vẫn nằm trên cùng một mặt phẳng.

Rõ ràng là khoảng cách vô cùng gần, nhưng cũng... rất xa.

Vì thế, lúc Vân Khuynh nâng mắt lên.

Thế giới của nàng, vẫn không có bóng dáng của Kỳ Tế.

Nhưng cô gái lại cong khóe môi.

"Anh ở đây, đúng không?"

Nàng nói, giây tiếp theo, lại không thể chịu đựng nổi, từng chút một nửa quỳ trên mặt đất.

Vân Khuynh tin tưởng, người yêu vẫn ở ngay bên cạnh mình.

Chỉ là, một đời này, hắn và nàng -- không có cách nào nhìn thấy nhau, cũng không có cách nào chạm vào nhau nữa rồi.

*

Một năm này.

Nón áp út của Vân Khuynh đeo nhẫn cưới, bên ngoài truyền ra tin tức gia chủ Thẩm gia đã có đối tượng.

Lại 5 năm trôi qua.

Dung mạo nàng càng thêm thành thục, đưa thương nghiệp Thẩm thị lên đỉnh cao, lấy thân phận đã kết hôn, hoàn toàn đẩy lùi những kẻ ái mộ.

Chỉ là, từ trước đến nay không ai nhìn thấy người đàn ông trong nhà vị kia.

Năm 2027, ngày 13 tháng 7.

Là sinh nhật của Vân Khuynh ở kiếp này, trước sinh nhật, nàng đã chuẩn bị tốt hậu sự cho mình.

Khi ngày này đến.

Vân Khuynh từ chối xã giao, một mình đi tới Thánh Nặc.

Mặt trời chiều ngã về tây.

Nàng bước lên đài thiên văn cao cao --

Kiến trúc này được xây dựng tại nơi rừng cây hoang phế đó.

...

Mặt trời lặn nóng cháy.

Nữ tử nhìn chân trời xa xôi, bỗng dưng nở nụ cười.

Nàng lẩm bẩm, dường như đang cùng ai nói chuyện.

Chỉ là, bên cạnh nàng, rõ ràng không có một bóng người.

Vân Khuynh một chút cũng không thèm để ý.

Mặc dù không thấy.

Nhưng cảm giác có người bầu bạn bên cạnh vẫn luôn quanh quẩn trong lòng nàng.

Nhiều năm qua, nàng đã sớm hình thành thói quen giao lưu cùng "Không khí" như vậy.

Bởi vì, Vân Khuynh tin tưởng --

Người yêu của nàng, nhất định vẫn ở bên cạnh, yên lặng làm bạn với mình.

Hoàng hôn thật đẹp.

Một giây trước khi ánh chiều tà tan hết, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên người nàng, ấm áp mà lưu luyến.

Vân Khuynh có chút mệt mỏi.

Mí mắt hơi rũ xuống, nàng cong cong môi, đột nhiên nở nụ cười.

"Nhiều năm như vậy, anh... không sợ em di tình biệt luyến sao?"

Vân Khuynh thấp giọng nói, nhớ tới cảnh tượng từng có, tưởng tượng ra phản ứng của người yêu.

Chợt hoảng hốt, trong cặp mắt kia phảng phất thật sự đã trông thấy bóng dáng của hắn--

Người đàn ông tuấn mỹ hơi giương mắt, nhàn nhạt đáp lời.

"Em sẽ sao?"

Độ cong trên khóe môi nàng càng sâu: "Sẽ không."

Lại một lát sau.

Một cơn gió lạnh phất qua. Nữ tử dựa vào lan can, hơi cuộn thân mình, lại nói.

"Ôm em một cái, được không anh?"

Nàng kép hờ đôi mắt, vô cớ gây rối phun ra một chữ: "Lạnh."

Mọi nơi vẫn trống vắng như cũ.

Nhưng trong một thế giới khác mọi người không nhìn thấy, người đàn ông yêu dã vẫn yên tĩnh đứng phía sau cô gái.

Chậm rãi, ôm chặt lấy nàng.

Trong nháy mắt, lạnh lẽo lan tràn trên da thịt, nhưng ấm áp lại thẳng tắp truyền vào đáy lòng nàng.

Vân Khuynh nở nụ cười, chậm rãi cúi thấp đầu xuống.

"Em muốn ngủ một chút."

Nàng nỉ non, thanh âm càng lúc càng nhỏ. "Chờ em mở mắt lần nữa, sẽ có thể nhìn thấy anh chứ?"

Nháy mắt khi bầu trời hoàn toàn rơi vào bóng tối kia, dường như nghe thấy hắn trả lời: "Ừ."

"Em ngủ đây..."

Vân Khuynh an tâm nói, rốt cuộc...

Hoàn toàn khép mắt lại

Giây tiếp theo, quỷ khí lượn lờ.

Rốt cuộc Kỳ Tế đã có thể chạm vào người yêu của mình lần nữa. Mặc dù chỉ là...một thi thể đang dần lạnh đi.

Hắn vẫn ôm thật chặt như cũ.

Tất cả ký ức luân hồi qua nhiều thế giới tràn về, hắn trân trọng khẽ hôn lên đôi môi đã mất đi độ ấm của nàng: "Chờ anh..."

Hắn nói, trong chớp mắt quỷ khí đã tan hết --

Giây lát sau, ám quang chợt lóe, người quỷ cùng tuẫn.

Sau khi trời tối, mọi thứ đã khôi phục yên lặng.

*

Năm 2027, gia chủ Thẩm gia Thẩm Vân Khuynh mất tích ở Thánh Nặc. Người đắc lực của bàng chi được lựa chọn để kế nhiệm.

Đồng thời, sự kiện ma quỷ nhiều năm trước ở trường học quý tộc này bị phanh phui, dưới áp lực của dư luận, tân gia chủ tuyên bố đóng cửa trường học.

Còn câu chuyện ly kì không ai biết kia, cũng theo việc Thánh Nặc đóng cửa mà mai một trong lớp bụi bặm của lịch sử.

*

Thế giới luân hồi.

Vân Khuynh mới vừa được truyền tống trở về, còn chưa lấy lại tinh thần đã nghe được giọng nói điện tử của hệ thống --

"Cảnh cáo! Lực lượng không rõ xâm nhập!"

"Chương trình tự kiểm tra bên trong, rà quét người thực hiện nhiệm vụ 681."

"Mời chủ hệ thống chỉ thị, có tiêu hủy hay không?"

- ---

Lời tác giả:

PS. Vườn trường kinh tình - xong

Mở ra kết cục đi, kỳ thật vẫn luôn ở bên nhau đồng sinh cộng tử ~

^-^-^-^-^-^-^

Dương: Thế giới này SE 😭😭

P/s: Mùng 1 đầu năm có bom, mọi người nhớ đón xem nhaaaaa^^