Editor: Dương Gia Uy Vũ
⛈⛈⛈⛈⛈⛈⛈⛈⛈⛈⛈⛈⛈
Hắn nhìn thấy sườn mặt của thiếu nữ gần sát, có vẻ tái nhợt như tờ giấy.
Nàng ôm hắn, khó khăn tạo ra một tầng chắn linh lực ngăn chặn vô số công kích trí mạng.
Sinh mệnh lực như bị thiêu đốt, tinh khí trong cơ thể Vân Khuynh nhanh chóng cạn kiệt. Mới qua mấy chục giây ngắn ngủi đã tiêu hao gần như không còn.
Nhưng nháy mắt khi nhìn quỷ linh đang trợn mắt kia, khóe môi nàng lại cong lên.
"Anh... Đừng hòng bỏ em lại..." Bất kể là sống hay chết, là người hay quỷ, chúng ta đều phải... cùng nhau tồn tại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cặp mắt quỷ u mị kia lần đầu tiên nhiễm cảm xúc giật mình.
Quỷ linh tất nhiên đã sớm không còn trái tim chân chính.
Nhưng giờ khắc này, loại cảm xúc mang tên "Đau lòng" lại điên cuồng dâng lên trong nháy mắt.
Kỳ Tế không kịp nghĩ nhiều đã trở tay ôm lấy thiếu nữ, theo bản năng siết chặt nàng vào lòng.
Một người một quỷ, tại trung tâm mưa bão sấm chớp ôm nhau chờ đợi tử vong, lại sinh ra tình ý dịu dàng.
Nhưng giây tiếp theo.
Tia chớp tím đen lập loè mang theo lực phá hoại cực lớn rốt cuộc đã xé rách tầng linh lực yếu ớt.
Trong chớp nhoáng.
Một chút huyết sắc cuối cùng trên mặt thiếu nữ cũng đã không còn, rốt cuộc nàng ngất đi. Nháy mắt đó, hai tay hắn nắm chặt, nhanh chóng phóng ra quỷ khí.
"Ầm -- đùng --"
Mưa bão sấm chớp khủng bố tấn công cực mạnh, thậm chí còn vô số lần xé rách hồn thể suy yếu của Kỳ Tế.
Nhưng hắn vẫn cố chấp lần lượt ngưng hình, chỉ vì... bảo vệ người trong lòng.
Thiếu nữ đang hôn mê nằm trong lòng ngực quỷ linh, linh lực đã trong suốt đến gần như biến mất vẫn còn tự động vận hành, bay xung quanh Kỳ Tế.
...Rốt cuộc, ý thức của Kỳ Tế cũng rơi vào bóng tối.
Lôi cầu vẫn còn đang cháy nổ, trong trung tâm lôi cầu tím đen, một người một quỷ đang hôn mê nhưng vẫn ôm chặt lấy nhau như cũ.
Cuối cùng một trận sấm sét ngang nhiên lao đến, giây tiếp theo.
Luồn sáng đen chợt lóe --
Ấn ký màu đen từ trên hồn thể của quỷ linh hiện lên. Trên xương quai xanh của thiếu nữ trong lòng ngực cũng đồng thời hiện ra dấu vết.
Sương mù màu đen quỷ dị tản ra, chỉ trong chớp mắt đã đánh tan sấm chớp mưa bão.
*
...Không biết qua bao lâu.
Bụi mù cuồn cuộn đã tan đi, hoàng hôn biến mất trước đó lại lần nữa xuất hiện phía chân trời.
Ánh chiều tà mùa đông chiếu vào cánh rừng đã trở nên trụi lủi, hắt lên hai thân ảnh đang ôm nhau, dịu dàng mà lưu luyến.
Thiên phạt đã rút đi hoàn toàn. Lúc này đây, đối tượng tiếp nhận trừng phạt dường như đã tạo ra kỳ tích.
Nhưng nháy mắt khi bầu trời sáng ngời hoàn toàn mất đi kia --
Rốt cuộc thiếu nữ cũng mở mắt.
Nàng nhíu mi, có chút mờ mịt nhìn xung quanh. Trong cặp mắt trong trẻo kia chỉ còn lại bóng tối.
*
Nháy mắt, sắp đến kỳ thi đại học. Nhưng rất nhanh đã dần dần đi xa.
Giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời, thiếu nữ gia chủ Thẩm gia Thẩm Vân Khuynh ở Đế Đô, bất ngờ ngã bệnh --
Nghe nói là do mấy ngày trước Đế Đô có sấm sét quỷ dị lại đi ra ngoài, bị chấn kinh.
May mà, sau khi sốt cao ba ngày ba đêm, nàng đã dần dần khỏe lại.
Sáng sớm. Thẩm gia.
Một ngày này, rốt cuộc thiếu nữ cũng yếu ớt mở mắt.
Nàng từ trên giường xoay người xuống, lại đau đầu đỡ trán.
Cảm giác sinh lý khó chịu đã rút đi hoàn toàn.
Nhưng trong chớp mắt, lại có cảm giác khó hiểu dâng lên từ dưới đáy lòng... là trống trải một cách kỳ lạ.
Nàng nhíu mày, chậm rãi đi đến trước cửa sổ, kéo màn ra.
Ánh mặt trời tươi đẹp từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Trong cặp mắt trong suốt kia là thế giới bừng bừng sinh khí, sạch sẽ không chút tạp chất.
...
Sau khi tỉnh dậy một lúc ngắn ngủi, bệnh tình của Thẩm Vân Khuynh lại tái phát. Triệu chứng kỳ lạ này đến ngay cả bác sĩ nổi danh nhất Trung Quốc cũng không thể khám ra, chỉ mơ hồ suy đoán có liên quan đến não bộ.
Rất nhanh, những người có quyền của Thẩm gia đã nhanh chóng quyết định, suốt đêm chuyển nàng ra nước ngoài, tìm kiếm chuyên gia trị liệu về não.
Bên phía Thánh Nặc bên đương nhiên là tạm thời nghỉ học.
Đông đi xuân đến. Năm kế tiếp, vì đang ở nước ngoài nên Thẩm Vân Khuynh đã thi đậu đại học Ivy League tại châu Âu.
Mấy năm sau, trọng tâm của tập đoàn Thẩm thị cũng dần dần chuyển ra nước ngoài.
*
5 năm sau.
Chạng vạng hôm nay, trong lễ đường tại Thánh Nặc đang ăn uống linh đình.
Cả nam lẫn nữ trang điểm khéo léo giơ cao ly vui vẻ giao lưu. Bọn họ đều là học sinh Thánh Nặc đã tốt nghiệp mấy năm trước.
Lúc này, phần lớn mọi người đều tập trung theo lớp, tụm năm tụm ba tán gẫu.
"Mọi người đều thay đổi nhiều quá..."
"Ha ha, lớp trưởng, cậu cũng càng ngày càng đẹp trai đó."
"Haizz, cậu có bạn gái chưa?"
...
Trong một góc nào đó, một nhóm đang lấy việc trên ghẹo lẫn nhau làm thú vị. Trung tâm đề tài chính là người đã từng là lớp trưởng lớp A năm ba - Triển Dương.
Nam giới mười tám thay đổi lớn, lớp trưởng đã từng mang dáng vẻ thư sinh ngốc nghếch giờ đây không chỉ có phong độ nhẹ nhàng, còn tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, có thể nói là anh tuấn đầy hứa hẹn.
Lập tức, không ít bạn học nữ nhìn hắn đều đỏ mặt. Mấy bạn nam cùng trường thì ồn ào hùa theo.
Triển Dương chỉ cười không nói.
Ngay cả bạn bè tốt -- Lương Bác Xuyên cũng nhịn không được, tiến lên giảng hòa.
"Được rồi, được rồi, lớp trưởng đại nhân đã sớm có ý trung nhân rồi."
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, mọi người sôi nổi hỏi thăm.
Lại bị vây công lần nữa, lần này Triển Dương cười không nổi nữa, hắn nhăn mày, vội trách cứ bạn xấu.
"Nói bậy bạ gì đó!"
Lương Bác Xuyên vui cười lên, đang muốn xin tha.
Giây tiếp theo, ánh mắt hắn lại lơ đãng nhìn ra cạnh cửa, thoáng chốc đã bật thốt la lên một câu.
"Người anh em, nữ thần của cậu xuất hiện rồi kia, còn không mau tiến lên!"
"Cậu..." Triển Dương sửng sốt, quay đầu --
Nhìn thấy một cô gái mặc một bộ váy lễ phục màu đen đang chậm rãi đi vào.
Nàng cũng không khoa trương, nhưng nháy mắt khi nàng xuất hiện kia đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Có người nhỏ giọng tán thưởng.
Góc bên này, mấy người từng cùng lớp lại càng nổ tung.
"Thẩm hoa hậu giảng đường đã về nước rồi sao?"
"Trời ạ! Nữ thần đúng là càng ngày càng đẹp..."
...
Đương nhiên, một câu của Lương Bác Xuyên kia, nghe xong mọi người đã hiểu rõ --
Trong nháy mắt, có người mất mát, cũng có người có tâm tư phấn khởi muốn tác hợp cho hai người...
Một lát sau.
Lúc Vân Khuynh đi tới trước mặt mấy người cùng lớp ngày xưa lại nhìn thấy vẻ mặt khác nhau của mọi người.
Cô gái xinh đẹp đến cực điểm nhàn nhạt nhìn mọi người, khí chất thanh ngạo.
Duy nhất không hợp, đó là trên khuôn mặt tinh xảo kia lại tái nhợt quá mức.
"Chào mọi người."
Trước mắt bao người, rốt cuộc nàng đã mở miệng, ngữ khí hờ hững, tựa như đúc ra từ băng tuyết.
Tuyệt mỹ, lại không hề có sinh khí.
...
Tiến trình buổi tiệc không ngừng đẩy mạnh, rốt cuộc cũng tới giai đoạn khiêu vũ hội.
Không ít nam nữ nắm tay nhau, nhớ lại khoảng thời gian còn là học sinh, không khí ái muội dần lên men.
Có thể sau lần này họp mặt này sẽ có rất nhiều đôi tình nhân mới ra đời.
...Tất cả mọi người vô cùng nhiệt tình.
Chỉ có một ngoại lệ --
Đó là ở một góc bàn dài, cô gái thanh nhã lạnh lùng đang một mình đứng lặng.
Dung mạo nàng như trăng sáng, tư thái hờ hững đến cực điểm.
Bị không khí này trấn áp, trong lúc nhất thời không có một người đàn ông nào dám lên trước bắt chuyện.
Sau một lúc lâu.
Rốt cuộc cũng xuất hiện một người dũng cảm -- đúng là Triển Dương.
"Thẩm... Gia chủ," hắn thấp thỏm nói: "Chúng ta nói chuyện được không?"
"Chuyện gì?"
Giây tiếp theo, Vân Khuynh chuyển ánh mắt về phía hắn.
Lễ nghĩa chu đáo, cảm xúc lại không hề dao động dù chỉ một chút.
Triển Dương có chút mất mát, nhìn mỹ nhân đối diện, trong mắt hiện lên một tia si mê --
Nữ tổng tài trẻ tuổi của một tập đoàn, dung mạo lại tuyệt mỹ... Tất nhiên là đối tượng lý tưởng trong mắt phái nam.
Cho dù ở nước ngoài xa xôi, cho dù thân thể suy nhược, nhưng vẫn hấp dẫn vô số ong bướm như cũ...
Nghĩ đến một đống tình địch kia, Triển Dương không nhịn được nữa.
"Anh thích em, em..."
Lại không ngờ, lời nói còn chưa dứt, Vân Khuynh đã ngắt lời hắn. "Xin lỗi anh."
Triển Dương cứng người lại: "Em không thể suy nghĩ lại sao?"
Hắn nhìn nàng, trong mắt toát ra một tia tình ý: "Anh biết, em vẫn luôn độc thân..."