Editor: Dương Gia Uy Vũ
🍁🌼🍁🌼🍁🌼🍁🌼🍁🌼🍁🌼🍁
Ông ta nhìn Kỳ Tế, trong ánh mắt đều là không thể tin nổi: “Ngươi, ngươi đã… Đạt tới cấp bậc quỷ linh!”
Lão giả trừng lớn cặp mắt vẩn đục kia, trong lòng kinh hãi không thôi ——
Quỷ đương nhiên cũng phân cấp bậc.
Thấp kém nhất là âm sát, rồi đến yểm quỷ, đều là loại quỷ không có thần trí.
Quỷ đạt đến cấp bậc du hồn mới có thể có ý thức. Mà cao hơn một bậc chính là quỷ linh, cũng là cấp bậc mạnh nhất hiện giờ, là hình thức ban đầu của Quỷ Vương, có thể điều khiển quỷ bộc*.
*Quỷ bộc: nguyên văn là " Quỷ phó ", tương tự như " Huyết bộc " trong mấy truyện ma cà rồng á, ý chỉ nô lệ là quỷ.
Nhưng trăm triệu lần ông ta không ngờ rằng, một quỷ hồn mới chết mới ba mươi năm lại có thể đạt tới loại trình độ này…
Lão giả cắn răng, nhìn nhìn quỷ bộc đối phương thả ra lại cảm thấy có vài phần quen mắt.
Ông ta sửng sốt, trong chớp nhoáng bỗng dưng hiểu ra.
“Ngươi đã luyện hóa khóa vạn quỷ!”
Chẳng trách, chẳng trách đối phương có thể biến thành lệ quỷ, thậm chí đạt tới cấp bậc quỷ linh!
“Khóa vạn quỷ” vốn dùng để bày ra âm trận chôn vùi sinh hồn lúc trước, hiệu lực cường đại, thậm chí còn vượt khỏi phạm vi năng lực của lão giả.
May mắn là trời xui đất khiến nên mới có thể thành công.
Vì loại ác trận này âm sát vô cùng, cho dù linh hồn của Kỳ Tế vô cùng cường thịnh cũng khó có thể chạy thoát.
Nhưng lão giả không ngờ rằng.
Trong lúc bị phệ hồn thống khổ, đối phương vẫn có thể kiên trì, thậm chí còn quay ngược lại luyện hóa khóa vạn quỷ!
Chẳng lẽ người mang “Đế mệnh” sau khi chết đều sẽ nghịch thiên như thế…
Lão giả nghĩ, lại nhìn quỷ vật hai bên chiến đấu, càng cảm thấy trời đất quay cuồng ——
Lệ quỷ mà ông ta sử dụng, hoàn toàn rơi xuống hạ phong. Mắt thấy sắp phải bị quỷ bộc của đối phương cắn nuốt!
“Không!”
Lão giả quát to, lại giương cờ vạn quỷ lên.
Trong chớp nhoáng, cảm giác như tâm thần đại chấn.
“A…”
Ông ta phát ra một tiếng kêu đau, không thể tin nổi nhìn thiếu nữ đang bấm tay niệm thần chú phía đối diện, chỉ cảm thấy cuộc gặp gỡ tối nay vô cùng hoang đường.
Không những chạm trán quỷ linh ba mươi năm mà còn gặp phải thiếu nữ thiên sư có tu vi gần như ngang hàng với mình ——
Là công kích tinh thần.
Lão giả càng cảm thấy khó tin
Ông ta biết, đối phương muốn nhân lúc mình phân tâm, xóa đi tâm thần lạc ấn trên cờ vạn quỷ, trực tiếp cướp đoạt!
“Ngươi… hành vi tiểu nhân, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!” Lão giả cả giận nói.
Bên kia.
Vân Khuynh khẽ nhếch môi.
Lúc đối phó với kẻ địch, nàng luôn không cần tuân thủ phong phạm quân tử gì đó.
Hơn nữa năm đó, khi đối phương liên hợp với Hiên Viên Bác tính kế Kỳ Tế, tác phong có bao nhiêu công bằng chứ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vân Khuynh trầm xuống.
“Kỳ Tế.” Nàng nhẹ gọi người yêu một tiếng.
Người đàn ông mặc huyết y dời tầm mắt qua, thấy hàng mi dài của thiếu nữ bên cạnh khẽ run:
“Tốc chiến tốc thắng.”
“Được.”
Tiếng đáp lại vừa dứt, thiên địa tối sầm.
Âm phong càng mạnh.
Ánh sáng của mặt trăng và những ngôi sao hoàn toàn bị chôn vùi, trong không gian đỏ thẫm như máu, huyết quang trong cặp mắt quỷ kia chợt lóe lên.
Thoáng chốc, vạn quỷ cùng cười, đồng loạt bay ra!
Chỉ trong mấy ngụm đã cắn nuốt sạch sẽ đồng loại đang giãy giụa.
Giây lát sau lại vọt về phía người điều khiển bên kia!
Đồng tử của lão giả co rụt lại, điên cuồng huơ động cờ vạn quỷ.
Dựa vào tu vi của ông ta, liều chết đánh cược một lần, chưa chắc không có phần thắng…
Nhưng mà, trong chớp mắt hoảng loạn ngắn ngủi kia ——
Vân Khuynh nheo mắt lại, phát ra công kích tinh thần, đúng lúc tung ra!
Giây tiếp theo.
Lão giả chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, khó có thể khống chế gắn kết tinh thần với cờ vạn quỷ.
Rốt cuộc, lá cờ tung bay, đột nhiên từ trong tay hắn bay ra ngoài.
Không!
Thời khắc đó, khóe mắt lão giả muốn nứt ra, nhưng vẫn bất lực như cũ…
“Phụt ——”
Ông ta phun ra một ngụm máu tươi đỏ thẫm, mắt đậu xanh vẩn đục cũng nhanh chóng ảm đạm lại.
Chỉ qua một lát, sinh khí không còn nhiều lắm trên người hầu như đã tắt hoàn toàn.
Tựa như người chết gần đất xa trời, chỉ có thể không ngứng run rẩy, lấy ra mấy lá bùa không còn nhiều lắm để chống cự lại…
Bên kia.
Vân Khuynh thu hồi cờ vạn quỷ, liếc mắt nhìn ông ta không chút thương hại, lại quay sang người đàn ông bên cạnh.
Nàng bỗng chốc nắm lấy cổ tay lạnh như băng của hắn: “Được rồi, để em.”
Kỳ Tế hơi khựng lại, rũ mắt xuống.
Cặp mắt quỷ hầu như toàn một màu đen kia không hề chớp mắt mà khóa chặt thiếu nữ trước.
“Anh không cần phải vì loại người này mà tạo thêm sát nghiệt.”
Vân Khuynh nhìn sâu vào mắt hắn, cười khẽ, trong giọng nói dường như lộ ra một chút ngưng trọng ——
Trong giới đạo môn này, thi triển cấm thuật bại hoại sẽ bị chính đạo tru diệt, nhưng nếu là danh chính ngôn thuận thì Thiên Đạo sẽ không khiển trách quá nhiều.
Nhưng nếu là quỷ giết người, bất kể thân phận của người chết ra sao, cho dù người đó có tội ác tày trời, Thiên Đạo vẫn sẽ tính nghiệt nợ lên đầu quỷ như cũ.
Thật sự bất công như thế.
Sao nàng có thể để người yêu vì mấy tên ác ôn này mà nhiễm phải ác nghiệt?
Hơn nữa ——
Chấp niệm khi hóa quỷ của Kỳ Tế lúc trước là vì báo thù. Một khi đã hoàn thành chấp niệm, vậy thì…
Vân Khuynh bỗng dưng khựng lại, nhắm mắt.
Ít nhất.
Nếu là nàng ra tay, bất luận thế nào cũng sẽ tốt hơn so với việc hắn tự mình động thủ…
Vân Khuynh nghĩ vậy, nâng mắt lên, cười nhạt.
“Sao nào?”
Ánh mắt nàng xẹt qua gương mặt của người đàn ông yêu dã, bên môi hiện lên một tia bỡn cợt:
“Em không thể đại diện cho Kỳ trưởng công tử sao?”
Nghe thấy xưng hô xa lạ từ trong miệng thiếu nữ thốt ra, Kỳ Tế ngẩn người.
Giây lát sau, môi mỏng đỏ như máu cong lên, hắn cười nhẹ: “Đương nhiên có thể.”
Vừa dứt lời, quỷ vực đáng sợ bỗng chốc rút đi hết.
Đất trời vừa lấy lại một chút ánh sáng, lão giả kia thở hổn hển, như vừa được cứu ngẩng đầu lên ——
Tinh thần Vân Khuynh chợt động, lập tức sử dụng cờ vạn quỷ mới vừa đoạt được không lâu.
Quỷ ảnh cực mạnh như nghiền áp đánh úp về phía ông ta!
“Không!”
Lão giả gầm nhẹ, mí mắt chảy xệ như muốn rơi xuống.
Trong chớp nhoáng, ông ta la hét thất thanh.
“Đừng giết tôi! Tôi có thể tìm được nơi hắn táng thân, giải trừ âm trận!”
Một khắc kia, Vân Khuynh chợt dừng lại.
Lão giả thấy thế lại càng la lớn hơn.
“Xem ra con nhóc như cô cũng biết.”
“Cho dù có luyện hóa được khóa vạn quỷ đi chăng nữa, nếu không phá được âm trận, hồn phách của hắn vẫn bị trấn áp như cũ… vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không thể siêu sinh!”
Trong tiếng phán định khó nghe, nầu trời lại lần nữa xẹt qua một tia sấm sét.
Mưa càng lúc càng lớn.
Giọt nước rơi trên người càng làm người ta lạnh lẽo.
Trong mắt Vân Khuynh lạnh lẽo như băng.
Kia lão giả nhìn thấy bộ dáng này của nàng, âm thầm cười đáng khinh.
Trên thực tế, đối với đại trận khủng bố trời xui đất khiến năm đó, căn bản là ông ta bó tay không có biện pháp.
Nhưng vì khiến Vân Khuynh ném chuột sợ vỡ bình, ông ta vẫn ra vẻ nghiêm túc nói.
“Âm trận kia chỉ có người bày trận là ta giải được, cô gái nhỏ, còn không mau thả ông nội ngươi ra… Ặc a a a!”
Mấy tên lệ quỷ lao đến, đồng thời có một bàn tay siết chặt lấy cổ ông ta!
Trong thống khổ sắp hít thở không, lão giả té mạnh xuống mặt đất, chổng vó giãy giụa.
Ông ta kinh hoàng ngước mắt lên, nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp thanh nhã đang lôi kéo quỷ linh quỷ mị kia, từ trên cao nhìn xuống.
“Nói vị trí cụ thể của âm trận cho ta.”
Âm thanh của nàng lạnh lùng, trong mắt chứa đầy sát ý.
Đối với chuyện giải trận mà lão giả nói, nàng một chữ cũng không tin.
“A…”
Lão giả mắc kẹt trong sự tấn công của một đám quỷ vật, chỉ cảm thấy thống khổ như muốn vỡ nát.
Tia sáng cuối cùng trong cặp mắt đậu xanh vẩn đục kia đã hoàn toàn bị dập tắt.
Ông ta biết ——
Nếu nói ra, có lẽ sẽ được chết tử tế. Không nói ra, vạn quỷ phanh thây!
Mấy năm nay lão giả đều sống trong nhung lụa, được Hiên Viên gia cung phụng, sao có thể chịu được khổ?
Vì thế một lát sau ông ta đã đầu hàng: “Tôi… Nói…”
*
“Ầm đùng ——”
Đêm khuya, mưa càng lúc càng lớn.
Trong rừng cây nhỏ tối đen, mấy tên đồ đen to con, một tên đàn ông trung niên, một cô gái bất tỉnh nằm trên mặt đất.
Lão giả bị một đám quỷ bắt cóc đã lung lay sắp đổ.
Một nơi khác.
Trong hố to mới vừa đào đào, quan tài đen như mực lộ ra.
Vân Khuynh tiến lên, khẽ run rẩy vươn tay.
Nháy mắt khi nàng mở ra kia, trên mặt đẹp đã không còn huyết sắc ——
Xì poi chương sau:
Giọt nước lạnh như băng rơi xuống xung quanh.
Nàng lại nhón chân, cắn lên khóe môi lạnh như băng của hắn.
Chớp mắt kia, cuối cùng cũng có lạnh lẽo đọng trên má, chậm rãi thấm vào cổ áo.
Không phải mưa, mà là… Nước mắt.