Editor: Dương Gia Uy Vũ
🍁🍀🍁🍀🍁🍀🍁🍀🍁🍀🍁🍀🍁
Hiên Viên Bác nghe vậy lại cười lạnh.
“Chuyện riêng của gia tộc bọn tao, có thể có liên quan gì tới mày chứ? Chẳng lẽ mày là đứa con hắn ở bên ngoài…”
Vân Khuynh cong môi cười nhạt.
“Kỳ Tế… Là người yêu của tôi.”
!
Vừa dứt lời trong nháy mắt, mọi người nhất thời im lặng.
Vẻ mặt của Đồng An Khả và mấy tên bảo tiêu đồ đen kia đều ngạc nhiên, mí mắt lão giả kia lại run lên một cách kỳ lạ.
Ngay cả Hiên Viên Bác…
Người đàn ông trung niên này nhíu mày, nhìn Vân Khuynh giống như nhìn người bị thần kinh: “Vớ vẩn!”
Ông ta phỉ nhổ, cười nhạo nói.
“Thời điểm năm đó hắn chết, chỉ sợ mày còn chưa được sinh ra đâu…”
Lời nói trào phúng còn chưa dứt, mưa phùn trong không trung bỗng nhiên lại nặng hơn.
Ánh trăng như nước, trên mặt đất đầu hạ loang lỗ bóng cây.
Sườn mặt thiếu nữ sườn mặt ẩn trong nơi tối tăm, nhìn không thấy vẻ mặt.
Chỉ có cặp mắt đang nhìn người khác kia lại toát ra ý vị khó lường mà quỷ quyệt.
“Hiên Viên gia chủ cho rằng, người đã chết thì nhất định phải tiêu tán trong thiên địa sao…?”
Nháy mắt khi tiếng nói thanh lãnh kia vừa dứt, một tiếng sấm sét lại chợt vang.
Mưa phùn bay tán loạn, âm phong gào thét.
Không gian bỗng nhiên trở nên quỷ dị lạnh lẽo, ép người không thở nổi.
Sắc mặt mấy tên đồ đen đô con xanh mét, đánh giá bốn phía.
Đồng An Khả run rẩy lau chùi nước mưa trên người, bỗng dưng phát ra một tiếng thét chói tai thê lương.
“Là máu!”
Có bảo tiêu đi theo hô lên.
Sấm chớp sáng rực, vẻ mặt Hiên Viên Bác càng thêm hoảng loạn.
“Đại, đại sư!”
Bỗng chốc ông ta kéo lấy lão giả bên cạnh: “Có phải Kỳ Tế là…”
Quỷ hồn.
Chưa dứt lời, lão giả đã đẩy hắn ra, sắc mặt ngưng trọng ném một lá bùa ra
“Thái!”
Lão giả vừa niệm chú vừa quát lên.
“Lệ quỷ phương nào dám đả thương người? Còn không mau khoanh tay chịu trói!”
Bên kia.
Vân Khuynh lại cười khẽ.
“Không nghĩ " đại sư " đã thi triển cấm thuật nghịch thiên đoạt mệnh người khác, trong miệng lại đầy lời lẽ chính nghĩa như vậy.”
Lão giả kia nghe vậy, nhất thời thẹn quá hóa giận.
“Một con nhóc như cô, đắm mình trụy lạc lấy thân nuôi quỷ còn dám giáo huấn lão hủ?”
Ông ta lời lẽ chính đáng quát lớn, âm thầm đọc pháp quyết cực nhanh.
Nháy mắt tiếp theo.
Chỉ thấy quầng sáng màu đen chợt lóe.
Trên tay lão giả kia lại xuất hiện một lá cờ đen quỷ dị!
“Cờ vạn quỷ …”
Vân Khuynh nhàn nhạt nói, ánh mắt hơi tối.
Lão giả khặc khặc nở nụ cười: “Con nhóc này cũng coi như có chút kiến thức!”
Ông ta nói xong, giương tay vung cờ.
“Bất luận hôm nay là lệ quỷ nào xuất hiện, gặp phải lão hủ, đều chỉ có kết cục nhập vào cờ trở thành quỷ tướng!”
Lão giả tự tin nói.
Kỳ thật ông ta cũng không nghĩ tới ——
Khí vận cường thịnh ba mươi năm trước kia, dường như có thể gọi là “Đế mệnh”, sinh hồn* dưới sự trấn áp cũa “Khóa vạn quỷ”, vậy mà vẫn không thể hôi phi yên diệt*.
*Sinh hồn: linh hồn người sống.
*Hôi phi yên diệt: hồn phi phách tán.
Ngược lại còn có thể hóa hình thành lệ quỷ…
Có điều, ỷ vào đạo hạnh nhiều năm, lão giả vẫn không sợ hãi chút nào.
Nực cười.
Mấy năm nay ông ta đã luyện hóa biết bao nhiêu hồn phách chứ?
Một tên lệ quỷ chỉ mới thành hình ba mươi năm, có khi đến thần trí cũng chưa khôi phục, sao có thể là đối thủ của mình?
Còn con nhóc kia, lão giả càng không thèm để vào mắt…
Vì thế, lúc đang chiến đấu ông ta còn không quên bày sẵn tư thế cao nhân.
Lại không ngờ.
Trong chớp mắt, còn chưa chờ lão giả ra tay ——
Vân Khuynh bị ông ta làm lơ lại ra tay trước một bước.
Tấm bùa chợt lóe.
Nàng đồng thời niệm pháp quyết, định trực tiếp cướp lấy “Cờ vạn quỷ ”!
“Cô dám!”
Lão giả kia cảm nhận được cờ động, nhất thời giận dữ, trở tay vung lên.
Thoáng chốc, vô số quỷ ảnh di động.
Trong chớp nhoáng ——
Ánh mắt Vân Khuynh ngưng lại, thúc giục pháp quyết công kích tinh thần.
“A!”
Lão giả đột nhiên phát ra âm thanh đau đớn, cảm thấy trong đầu như bị kim nhọn xuyên qua, liên hệ với cờ vạn quỷ suy yếu không ít!
Nhất thời mồ hôi lạnh chảy đầy người!
Cảm giác đau vừa qua đi, lão giả không dám tiếp tục khinh thường, vội điều khiển cờ vạn quỷ.
Giây lát sau, âm phong gào thét, cờ tung bay.
Ngắn ngủn vài giây, mấy lệ quỷ hình thái dữ tợn từ trong cờ bay ra, âm hiểm cười, lao thẳng về phía Vân Khuynh!
“Chịu chết đi!”
Khóe miệng lão giả nhếch lên, khe rãnh trên gương mặt già nua dãn ra.
Ông ta đã dùng thủ đoạn mạnh nhất, trong lòng chắc chắn như sắp thấy được cảnh tượng thiếu nữ thiên sư đối diện bị vạn quỷ cắn nuốt…
Nhưng mà.
Giây tiếp theo, ánh sáng đỏ thẫm chợt lóe.
Không gian âm lãnh, lại thay đổi một bộ dạng khác.
Tựa như thây sơn huyết hải.
Nhìn đâu cũng thấy xác chết dữ tợn vặn vẹo.
Tứ chi đứt lìa vươn vãi khắp nơi, máu từ miệng vết thương hư thối không ngừng trào ra, chảy thành một con sông đỏ tươi…
Một đám đầu rũ xuống, treo nụ cười quỷ dị.
Một lát sau lại hóa thành một đám lệ quỷ mặt mũi hung tợn đánh về phía lão giả bên kia.
Rất nhanh, đám quỷ hai bên triền đấu lẫn lộn, thiện ác khó phân.
Một đám quỷ khác lại nhào về phía mấy người Hiên Viên Bác!
“A!!!”
“Quỷ, là quỷ!!!”
“Đừng, đừng tới đây…”
…Giờ khắc này, ngoại trừ lão giả còn đang đấu pháp, mấy người còn lại đã sắp không xong ——
Phải biết rằng, mặc dù lão giả vừa mới triệu hồi ra không ít quỷ vật, nhưng bọn chúng đều lao về phía Vân Khuynh, hơn nữa thần thái của chúng trăm triệu lần không thể so với đám quỷ đáng sợ bên kia.
Cho đến khi.
Sắc mặt của mấy tên bảo tiêu đồ đen trắng bệch, lập tức ngất xỉu.
Còn Đồng An Khả… lại một lần nữa bị cảnh tượng trước mắt kích thích ký ức bị phong ấn.
“Cô…” Cô ta run rẩy, kinh sợ nhìn Vân Khuynh.
Lúc này cô ta mới nhớ ra, thì ra mệnh của hai người đã sớm được đổi lại!
Còn có những bí mật vừa nghe được kia…
“Không, không!”
Trong lúc nhất thời, Đồng An Khả trốn tránh điên cuồng lắc đầu, trong tiếng cười âm hiểm của một đám quỷ vật, rất nhanh đã ngất đi.
Giữa sân còn thanh tỉnh cũng chỉ có ba người… Còn có, một quỷ.
Hai bên giằng co.
Vân Khuynh đột nhiên cong môi.
Hiên Viên Bác vội vàng nắm chặt lấy lão giả đang run rẩy.
Hai người đều nhìn thẳng, rốt cuộc trông thấy ——
Bên cạnh thiếu nữ dần dần hiện lên một thân ảnh.
Người đàn ông kia…
Vẫn là một bộ dạng hoàn mỹ không giống phàm nhân như trong trí nhớ.
Huyết y khoát trên người, càng thêm quỷ mị mà yêu dã.
Trưởng công tử từng mang "Đế mệnh" của Kỳ gia, thật sự… Đã biến thành quỷ!
“Anh…”
Sau một lúc thất thần, cả người Hiên Viên Bác run lên.
Sao lại như vậy?
Người vốn phải hôi phi yên diệt lại trở thành lệ quỷ… Đến đòi mạng!
Nghĩ đến đây, ông ta há hốc mồm, dưới sự kinh sợ tột độ, định xoay người chạy.
Trong nháy mắt, ánh mắt Kỳ Tế chuyển hướng, thẳng tắp nhìn sang
“Ách a a!!!”
Khi chạm phải cặp mắt quỷ đen nhánh kia, Hiên Viên Bác từ bên trong thấy được cảnh tượng Tu La địa ngục ——
Hai dòng huyết lệ từ trong hốc mắt thâm thúy chậm rãi chảy xuống.
Trong nháy mắt, hình ảnh vạn quỷ phệ hồn cũng đồng thời phát sóng trước mắt Hiên Viên Bác.
Ông ta ôm lấy đầu, gào rống lăn lộn trên mặt đất.
Tiếng kêu thảm thiết, hỗn loạn hàm hồ cầu cứu vang lên.
Nhưng lão giả kia đứng đờ ra một bên, giống như chưa phát hiện.
Bên kia.
Vân Khuynh chán ghét liếc nhìn hai người.
Trong khoảng cách gần sát, nàng nghiêng người, nhón chân, lau đi vết máu trên mi mắt người đàn ông bên cạnh.
Hơi ấm của ngón tay xẹt qua trên làn da lạnh như băng.
Kỳ Tế rũ mắt xuống, ôm lấy thiếu nữ xinh đẹp.
Mặc dù hoàn cảnh không đúng lắm.
Nhưng nháy mắt kia, Vân Khuynh vẫn chủ động ôm lại hắn.
Nàng biết —— việc Hiên Viên Bác rơi vào những “Ảo giác” đó, tất cả đều là những gì mà người yêu đã thật sự trải qua lúc bị câu hồn ở kiếp này…
Trong nháy mắt, hận ý dâng lên.
Đột nhiên Vân Khuynh quay người lại.
Nàng quét mắt nhìn tình thế quỷ vật hai bên triền đấu, bắt đầu mặc niệm pháp quyết ——
Lão giả kia lại kêu lên trước.
Ông ta nhìn Kỳ Tế, trong ánh mắt đều là không thể tin nổi: “Ngươi, ngươi đã…
—————
Lời tác giả:
PS. Ngày hôm qua lại đau đến ngủ một ngày, tỉnh lại hôm nay nửa đêm ==