Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 237




Editor: Dương Gia Uy Vũ

🌿💋🌿💋🌿💋🌿💋🌿💋🌿💋🌿

Sắc trời càng lúc càng tối.

Mới đến chạng vạng, khuôn viên Thánh Nặc đã trở nên trống vắng.

Trên thực tế, bình thường vào lúc này vẫn có không ít người còn ở lại.

Nhưng hôm nay…

Một là bởi vì ảnh hưởng bởi sự kiện ma quỷ hư hư thực thực; hai là bởi vì bên phía hội đồng nhà trường mang theo đoàn người, có vẻ như muốn phong tỏa trường học để điều tra…

Không ai muốn gặp phiền toái.

Sau khi tin tức này truyền ra, học sinh trong trường đều vội vàng rời đi.

Ngoại trừ ——

Sắp chín giờ tối, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Đồng An Khả đi theo sau mấy người Hiên Viên Bác, càng đi càng cảm thấy không thoải mái, trong lòng bắt đầu phát run.

Vừa rồi bọn họ ở bên ngoài dùng bữa tối, cô ta còn tưởng rằng Hiên Viên Bác muốn hỏi chuyện của Hiên Viên Vũ.

Không nghĩ tới.

Trong bữa tiệc, đối phương cái gì cũng chưa nói.

Ăn xong lại trở về Thánh Nặc, hơn nữa còn rẽ trái rẽ phải, không biết muốn tới nơi nào.

Lại rẽ lần nữa, khi thấy một rừng cây nhỏ, bỗng nhiên Đồng An Khả cứng người lại.

“Bác trai…”

Rốt cuộc, cô ta run rẩy kêu một tiếng, không dám dịch bước chân.

Phía trước, Hiên Viên Bác ha hả cười hai tiếng, quay đầu từ ái nói.

“An Khả, con làm sao vậy?”

“Con, con muốn,” sắc mặt Đồng An Khả trắng bệch: “Cũng không còn sớm nữa, con muốn về nhà trước…”

Chưa dứt lời đã bị Hiên Viên Bác cắt đứt.

“Vừa rồi không phải ta đã chào hỏi với cha mẹ con rồi sao? Đợi lát nữa tất nhiên cũng sẽ đưa con trở về.”

Ông ta cười trầm ngâm nói, trong giọng nói lại là ngữ khí không cho phép cự tuyệt.

Đồng An Khả nghe vậy, trên mặt càng thêm tái nhợt.

“Con…”

Cô ta chần chừ, ánh mắt đảo qua rừng cây nhỏ quỷ dị trước mắt, rồi dừng lại trên người mấy kẻ kỳ quái bên cạnh Hiên Viên Bác ——

Có mấy người đô con mặc đồ đen giống như bảo tiêu, còn có… Một lão già gầy còm kỳ kỳ quái quái.

Trong lòng Đồng An Khả chấn kinh.

Bởi vì vừa rồi rõ ràng cô ta không cảm thấy được có một người như vậy tồn tại!

Hiện giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện trên người đối phương mặc một bộ áo choàng nhăn dúm dó, khuôn mặt cực kỳ già nua, giống như hoàn toàn không có sinh khí.

Chỉ có cặp mắt đậu xanh vẩn đục, âm u kia, khiến người ta không rét mà run.

Đột nhiên, tầm mắt hai người lơ đãng chạm vào nhau.

Đồng An Khả chỉ cảm thấy tựa như bị một ánh mắt rắn độc dính nhớp theo dõi, trong lòng càng cảm thấy kinh sợ một cách kỳ lạ.

“Vậy, chúng, chúng ta sao lại tới nơi này…” Giọng nói đã run đến không ra bộ dáng gì.

Bên kia, thấy biểu hiện của cô ta như vậy, sắc mặt Hiên Viên Bác dần lạnh lẽo.

Ông ta cười cười, nếp nhăn trên mặt hoàn toàn không hề giãn ra.

“Tìm một chỗ yên tĩnh ngồi đã.”

Hiên Viên Bác không mặn không nhạt “Giải thích” một câu, lại nói với bọn bảo tiêu: “Còn không mau đỡ Đồng tiểu thư.”

“Dạ.”

Mấy tên áo đen đô con tuân lệnh tiếng lên.

Trong chớp mắt, Đồng An Khả trừng lớn mắt, nhịn không được nhấc chân chạy.

“Bắt lấy nó!”

Phía sau truyền đến thanh âm Hiên Viên Bác tức muốn hộc máu, cùng đồ chủy kiến*!

*Cùng đồ chủy kiến: Nguyên văn Đồ cùng chủy kiến, xuất phát từ “Chiến quốc sách - Yên sách tam” Kinh Kha giấu dao găm trong bản đồ để mưu giết Tần Thuỷ Hoàng, không may bị bại lộ. Bản đồ mở ra gần hết mới nhìn thấy dao găm. Cụm này có nghĩa là ý đồ được tiết lộ vào giờ khắc cuối cùng.

“Buông, buông ra…”

Gió lạnh thổi quá, bóng cây lắc lư, tiếng thét chói tai đầy thê lương bị bóng đêm vùi lấp.

Nhóm thợ săn bắt lấy con mồi đang giãy giụa, đắc ý đi vào trong rừng.

Lại không chú ý ——

Giữa tán cây bí ẩn, còn có kẻ thứ ba lẳng lặng nhìn hết thảy.

*

“Rầm ——” một tiếng, Đồng An Khả bị ném mạnh xuống mặt đất.

Cô ta bị đau đến phát ra tiếng rên, kinh hoàng định giãy giụa đứng dậy, đã bị mấy tên đồ đen đô con đè xuống.

“Mấy, mấy người muốn làm gì!?”

Đồng An Khả run giọng nói, nhìn thấy biểu tình tàn nhẫn của Hiên Viên Bác, trong lòng càng hoảng loạn.

Hơn nữa…

Cô ta mờ mịt lắc lắc đầu, quét mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, lại cảm thấy quen thuộc kỳ lạ.

Trong lúc nhất thời, Đồng An Khả chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Chẳng lẽ mình đã từng tới đây…?

Bên kia, Hiên Viên Bác quay sang lão giả kia, trầm giọng nói.

“Ông chắc chắn cô ta có vấn đề?”

“Đương nhiên.” Thanh âm đáp lại nghe khàn khàn thô ráp: “Gia chủ không tin lão hủ sao?”

Hiên Viên Bác hơi khựng lại: “Lời đại sư sao tôi dám không tin?”

Ông ta ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói.

“Chỉ là lúc trước ông đã nói cô ta có số mệnh cực tốt, là người xứng với con trai tôi nhất. Hiện giờ lại nói số mệnh của cô ta xui xẻo, khắc con tôi…”

Hiên Viên Bác có ý chỉ trích, trong lòng càng tức giận vô cùng.

——

Lúc trước, nếu không phải đối phương kết luận Đồng An Khả có mệnh tốt, có thể tăng khí vận cho nhà chồng thì sao ông ta có thể… vừa ý một đứa con gái tư sinh mới được gia tộc tìm được làm con dâu?

Không nghĩ tới.

Con trai mới qua lại với cô ta không bao lâu đã xảy ra chuyện lớn.

Án mạng học sinh đặc cách ba năm trước kia, rõ ràng ông ta đã sớm giải quyết thỏa đáng, thậm chí còn tìm cách xóa đi ký ức của Hiên Viên Vũ.

Hiện tại sự việc đã bại lộ, vị này bấm tay tính toán, lại sửa miệng nói mệnh của Đồng An Khả đã suy mới liên lụy đến con trai ông ta…

“Đại sư, lần này ông đừng đoán sai nữa đấy.”

Hiên Viên Bác nghĩ, cuối cùng nhịn không được hừ lạnh một tiếng.

Nghe vậy, sắc mặt lão giả kia biến đổi.

“Lần trước… Là lão hủ căn cứ hiện thực mà nói!”

Ông ta hơi lúng lúng nói, ánh mắt chuyển qua Đồng An Khả, âm trầm nói.

“Cô gái này không biết bị người nào thi triển thuật đổi mệnh nên mới nhất thời che mắt ta.”

“Cái gì!?” Vừa dứt lời, sắc mặt Hiên Viên Bác đại biến: “Cô ta cũng là…”

Cả người Đồng An Khả rét run.

“Ông, sao ông lại biết…”

Cô ta không thể tin được lắc đầu, đột nhiên linh quang chợt lóe: “Ông cũng là người trong đạo môn?!”

“Quả nhiên cô biết.”

Ánh mắt lão giả kia hung ác nham hiểm, rút ra một lá bùa, giơ lên.

Giây lát, cách một khoảng không, kéo Đồng An Khả lại.

Ông ta bóp chặt cổ cô ta: “Nói! Là ai thi triển thuật đổi mệnh cho cô?”

Đồng An Khả giãy giụa, ánh mắt lập loè: “Thuật đổi mệnh gì chứ, tôi không biết…”

“Cô có nói hay không!” Lão giả kia giận dữ mắng.

Giây lát đã bị một âm thanh khác cắt lời: “Được rồi.”

Hiên Viên Bác thấy hai người lôi kéo đã cảm thấy thiếu kiên nhẫn.

“Đại sư. Ông vẫn nên thi pháp giải quyết cô ta trước, cứu con tôi ra…”

“Gia chủ, tạm thời đừng nóng nảy.”

Lão giả hơi khựng lại: “Có lẽ sau lưng người nọ chính là kẻ gần đây đang điều tra chuyện của 30 năm trước…”

“Vậy…”

Cả người Hiên Viên Vũ rùng mình, rốt cuộc cũng không nói gì nữa.

Vì thế, lão giả kia tiếp tục ép hỏi Đồng An Khả.

"Nói mau!”

Ông ta gào rống, lực đạo trên tay càng lúc càng mạnh.

“Khụ, khụ.”

Đồng An Khả chỉ cảm thấy sắp hít thở không thông, cuối cùng từ trong yết hầu nói ra chân tướng: “Là, là tự tôi…”

“Vớ vẩn!”

Lão giả nghe nói vậy, sắc mặt hoàn toàn vặn vẹo.

Ông ta tu hành nhiều năm, cũng biết muốn thi triển thuật này khó khăn cỡ nào.

Sao có thể tin tưởng, một cô gái trên người không có bao nhiêu linh khí lại có thể dễ dàng thi triển thành công…

Trong lòng lão giả kia cười lạnh, vừa định lần nữa siết chặt tay ——

Giây tiếp theo.

Một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng vang lên.

“Những gì cô ta nói chính là sự thật.”

Vốn là “Khí vận chi nữ” của thế giới này, có thể đạt được loại "thành tựu" không thể tưởng tượng này cũng không có gì kỳ quái.

Nhưng vừa dứt lời, mấy người đang giằng co lại có phản ứng khác nhau.

“Ai!?”

Sắc mặt Hiên Viên Bác biến đổi, hoàn toàn không nghĩ tới còn có người xông vào.

Mấy tên bảo tiêu mặc đồ đen cũng chuẩn bị trận địa, sẵn sàng đón quân địch.

Ngay cả lão giả kia cũng mang vẻ mặt ngưng trọng nói: “Vị đồng đạo nào đến đây, hà tất phải giấu đầu hở đuôi?”

————

Lời tác giả:

PS. Tối hôm qua còn thiêu rốt cuộc đi bệnh viện, mới xác nhận là viêm ruột thừa.

Bởi vì mấy ngày hôm trước tới cái kia, bụng đau ta này ngu xuẩn tưởng… Kết quả phát sốt cùng bụng đau đều là viêm ruột thừa làm cho..

Thua một đêm dịch, còn hảo không cần giải phẫu. Hôm nay tận lực khôi phục đổi mới, chỉ có thể tra càng…