Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 235




Editor: Dương Gia Uy Vũ

🍃💋🍃💋🍃💋🍃💋🍃💋🍃💋🍃

Hiên Viên Vũ bỗng dưng run lên.

Không biết vì sao đột nhiên hắn ta không dám quay đầu lại nhìn.

Hắn ta định thần, giật giật, muốn rút tay ra.

Nhưng lại bị nắm rất chặt.

Một dòng khí lạnh từ chỗ tiếp xúc trên da chạy thẳng vào lòng.

Lúc này Hiên Viên Vũ mới kinh ngạc phát hiện, thì ra cảm giác lạnh lẽo vừa rồi kia có nguồn gốc từ đối phương!

Không thích hợp.

Hắn ta bỗng chốc nắm chặt quyền, miễn cưỡng trấn định nói: "Có chuyện gì cứ buông ra trước rồi..."

Vừa nói, vừa chậm rãi xoay người --

Nữ sinh kia lẳng lặng đứng phía sau, cũng không có gì khác thường, chỉ hơi cúi đầu.

Hiên Viên Vũ lập tức nhẹ nhàng thở ra.

"Em sao vậy... Vẫn thấy không thoải mái sao?"

Hắn ta thử tránh tay đối phương ra, thôi miên chính mình đã suy nghĩ nhiều, lại đánh giá cô vài lần.

Ánh đèn trong góc khá tối.

Nửa bên mặt của nữ sinh ẩn hiện trong bóng tối, càng có vẻ tái nhợt; nhưng hình dáng mơ hồ vẫn là cực kỳ xinh đẹp.

Trong lòng Hiên Viên Vũ khẽ động, không khỏi bật thốt ra.

"Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?"

Nữ sinh kia cong cong môi, giọng nói lạnh lẽo.

"Không ngờ Vũ thiếu vẫn còn nhớ."

Đúng là đã từng gặp...?

Hiên Viên Vũ hơi kinh ngạc, cố gắng nhớ lại.

Giây tiếp theo.

Nữ sinh kia lại cầm lấy tay hắn ta, kéo gần lại mặt mình.

Giai nhân chủ động như thế, Hiên Viên Vũ cười xòa, cũng tùy ý động tác này.

Nhưng mà.

"Em..."

Một lát sau, hắn ta nhíu mày, chỉ cảm thấy ngón tay ẩm ướt.

"Khóc?"

Nói rồi, Hiên Viên Vũ định thần nhìn lại --

Trong chớp mắt đã bị dọa đến hồn phi phách tán!

Bởi vì... Hắn ta nhìn thấy nữ sinh kia chậm rãi ngẩng đầu.

Khuôn mặt vốn mỹ lệ lại trở nên huyết nhục mơ hồ!

Còn trên mặt kia nào phải nước mắt? Rõ ràng là... Máu!!!

Đôi mắt trên khuôn mặt tối om kia giống như bị khoét đi tròng mắt, máu không ngừng nhỏ giọt, giây lát sau đã nhiễm lên toàn bộ tay hắn ta!

"Buông..."

Đồng tử Hiên Viên Vũ co rụt lại, muốn lập tức ném cô ra.

Nhưng yết hầu giống như bị bóp nghẹn, chỉ có thể nghẹn ngào phát ra âm tiết mơ hồ.

Lúc này, giữa sân vẫn vô cùng náo nhiệt.

Nhưng tại một góc nhỏ dường như không ai nhìn thấy, đang trình chiếu một bộ phim kinh dị.

Nữ sinh kia gắt gao giữ chặt tay hắn, lướt qua khuôn mặt kinh khủng kia.

"Hiên Viên Vũ."

Khóe miệng cô giương lên một độ cung quỷ dị.

"Trước đây không phải anh đã nói yêu em sao, nhanh như vậy đã quên mất rồi..."

Hiên Viên Vũ cắn răng, ra sức giãy giụa.

"Tôi chưa từng... gặp......"

Nữ sinh kia nghe vậy thì càng thêm điên cuồng.

Giây tiếp theo.

Cô bỗng buông lỏng hắn ta ra, cánh tay đột nhiên thõng xuống.

Đôi tay khô gầy trở nên đỏ thẫm, cuốn lấy cổ nam sinh.

"A..."

Hốc mắt Hiên Viên Vũ muốn nứt ra, tầm mắt đột nhiên nhoáng lên.

Đã thấy váy đỏ trên người nữ sinh kia đã biến thành một bộ đồng phục màu trắng rách nát, dính đầy máu tươi.

Bởi vậy càng lộ ra sắc đỏ kiều diễm.

Cái này...hình như là đồng phục sơ trung của Thánh Nặc!?

Bỗng dưng, đồng tử của hắn ta trợn to, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt ngụy trang vừa rồi của nữ sinh.

Trong chớp mắt, ký ức bị vùi lấp chợt hiện ra.

Hiên Viên Vũ rốt cuộc cũng nhớ được --

Khoảng đầu tháng ba, kỳ thật hắn ta cũng từng coi trọng một học sinh đặc cách.

Nhưng không bao lâu sau đã chán ghét.

Không ngờ đối phương lại dây dưa không dứt.

Cuối cùng hắn ta đã ném nữ sinh kia cho mấy tên đàn em của mình.

Hắn ta còn ở tại một phòng thí nghiệm thưởng thức màn đông cung sống.

Không ngờ đám ngu xuẩn kia quá tàn nhẫn, lại chơi người ta đến chết!

Sau đó... sau đó thì sao?

Hiên Viên Vũ gắt gao trừng lớn mắt, chỉ cảm thấy đầu muốn nứt toát, trong đầu trống rỗng.

Thì ra truyền thuyết trong phòng thí nghiệm có ma kia lại có liên quan đến mình!

Nhưng sao mấy năm nay hắn ta hoàn toàn không hề có ấn tượng gì cả?

"Ách a a!" Cổ độ nhiên căng thẳng, Hiên Viên Vũ lập tức từ trong hồi ức bừng tỉnh.

Hắn ta rốt cuộc cũng hiểu rõ mà phản ứng lại.

Trước mắt chính là nữ quỷ chân chân chính chính!

Thoáng chốc cả người trở nên run rẩy: "Tôi... Tôi sai rồi... Thả..."

Sắc mặt Hiên Viên Vũ vì thiếu dưỡng khí mà trở nên trắng bệch, nhưng lúc hắn ta sắp hít thở không thông --

Ánh sáng màu đỏ trước ngực chợt lóe.

Đánh văng nữ quỷ kia ra ngoài.

Hiên Viên Vũ thở hồng hộc, duỗi tay sờ.

Là... ngọc bội lão già cho?!

Trong lòng hắn ta vui vẻ.

Nhưng đồng thời, nữ quỷ kia giãy giụa đứng dậy, muốn tiếp tục tấn công.

"...Cút!"

Hiên Viên Vũ hoảng sợ trợn to mắt, nắm chặt lấy ngọc bội kia, chạy vào trong đám đông.

Bên kia.

Vân Khuynh yên lặng nhìn thấy hết thảy, nheo mắt lại.

"Kỳ Tế."

Nàng quay đầu, khẽ gọi người đàn ông quỷ mị đang ôm mình một tiếng.

Hắn hơi gật đầu.

Giây tiếp theo.

Âm phong thổi qua.

Đèn trong lễ đường đột nhiên tắt hết.

"Sao lại thế này?" "Tự nhiên lạnh quá."...

Mọi người đều cảm thấy kỳ quái.

Hiên Viên Vũ bỗng nhiên lao vào sân nhảy.

"Tránh ra... Đừng có quấn lấy tôi... Cút... Không có liên quan gì đến tôi..."

Những người khác chỉ thấy --

Hắn ta gầm nhẹ đầy quái dị, còn điên cuồng đánh lung tung vào không khí.

"Trời ơi! Vũ thiếu trúng tà rồi à?"

"Giống như hắn đang nói chuyện với ai vậy, có khi nào là..."

"A a a đừng nói nữa!!!"

...

Bọn học sinh tụ thành một đống, ôm tay nghị luận.

Mặc dù cảm thấy hơi lạnh, nhưng thật ra phần lớn mọi người đều không cho rằng có ma cỏ gì đó, chỉ cho là trò đùa.

Ngoại trừ --

Người vừa đổi lễ phục, vội vàng trở lại - Đồng An Khả.

Cô ta không thể tin được mà nhìn tình cảnh trong lễ đường, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa.

Quả thực là đàn quỷ loạn vũ... Sao có thể!?

Giây lát, có một con ma lưỡi dài quen thuộc thẳng tắp vọt tới.

Đồng An Khả hét lên một tiếng, nhấc váy lên, chạy thẳng ra ngoài.

Trong bước chân hoảng loạn, cô ta cũng không biết rốt cuộc mình đã đi tới nơi nào.

Bỗng chốc.

Chạy qua một khúc quanh, Đồng An Khả dừng lại --

Mới phát hiện, cô ta đã chạy tới... một góc trong rừng cây nhỏ phía sau lễ đường!?

Khắp nơi đều quỷ dị âm lãnh.

Cả người Đồng An Khả phát run, vừa ngẩng đầu nhìn đã phát hiện dường như ánh trăng đã nhiễm một màu đỏ tươi.

Giây tiếp theo, có tiếng bước chân truyền đến.

Cô ta thét chói tai quay đầu lại, tung ra toàn bộ bùa tùy thân mang theo.

Ánh sáng màu vàng chợt lóe.

Lại bị bắn ngược lại ngã trên mặt đất.

Đồng An Khả kinh sợ nhìn lại, không khỏi trừng lớn mắt.

"Thẩm Vân Khuynh!?"

Cô ta không thể tin được nhìn thiếu nữ đang cười nhạt phía đối diện.

Thậm chí hoàn toàn xem nhẹ người đàn ông bên cạnh nàng. Càng không nghĩ tại sao mới vừa rồi chỉ có tiếng bước chân của một người.

Lúc này, Đồng An Khả chỉ muốn xác nhận một chuyện...

"Cậu... dùng đạo thuật?"

Vân Khuynh từ trên cao cúi người nhìn xuống, trào phúng trong mắt chợt lóe.

"Sao vậy, kinh ngạc lắm à?"

Giây tiếp theo.

Liền nghe thấy Đồng An Khả thét chói tai ra tiếng.

"Cậu cái đồ tiện nhân này! Quả nhiên là cậu! Là cậu trộm kinh thư của tôi có phải không..."

Nhưng mà, còn chưa chờ cô ta mắng xong.

Bên môi Vân Khuynh hiện lên sự trào phúng, khẽ cười nói.

"So ra vẫn kém lớp trưởng Đồng... Trộm chính là... mệnh."

!

Trong chớp mắt, đồng tử của Đồng An Khả hung hăng co rụt lại, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.

"Cậu, cậu nói cái gì..."

Vân Khuynh lạnh lùng nhìn cô ta, giống như đang nhìn một tên hề.

Rốt cuộc Đồng An Khả cũng chịu không nổi mà nói ra.

"Phải! Là tôi thay đổi mệnh đấy, thì sao chứ?"

Cô ta cắn cắn môi, lại điên cuồng cười ha hả.

"Rõ ràng bát tự giống nhau, dựa vào cái gì mà cậu phú quý vô ưu, còn tôi lại nhận hết cực khổ... Dù sao hiện tại mệnh cũng đã thay đổi, chẳng lẽ cậu còn có thể đổi trở lại?!"

^-^-^-^-^-^-^-^

Dương: Đổi được đấy chị hai ~