Editor: Dương Gia Uy Vũ
❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄
Vũ hội đầu hạ mỗi năm một lần là sự kiện trọng đại của Thánh Nặc.
Ngày đó chính là hôm nay, trên dưới toàn trường đều sóng ngầm kích động.
Sau khi danh sách năm nam sinh nhảy mở màn được công bố, hầu như tất cả nữ sinh đều sôi trào ——
Nếu có thể trở thành bạn nhảy của một trong năm người đó, nắm tay mở màn…
Vậy nên trong khoảng thời gian này, mấy nam sinh đó đều phải chịu sự chặn đường vây bắt có trình độ khác nhau, hoặc là tế nhị thông báo, hoặc là quyến rũ nóng bỏng…
Ngoại trừ một người, Kỳ Tế.
Theo lý thuyết, soái ca mới chuyển tới đã vô cùng nổi tiếng này phải được hoan nghênh nồng nhiệt mới đúng.
Đáng tiếc, đối phương lại chọc phải bá vương của Thánh Nặc.
Hiên Viên Vũ đã công khai thông báo, ai dám làm bạn nhảy của Kỳ Tế, chính là đối địch với hắn ta.
Vậy nên phần lớn nữ sinh đều chần chừ.
Đương nhiên, cũng có một số ít người tự thấy bối cảnh của mình không thua Hiên Viên gia, không sợ chết.
Nhưng loại nữ sinh thân phận như vậy, đều có thái độ cao ngạo.
Nhà trai không đến mời, các cô sao có thể mặt dày chủ động?
Nhưng Kỳ Tế vẫn không có hành động gì.
Sau lại, nghe nói có một vị thiên kim nhịn không được chủ động đến mời, kết quả…
Người ta ngay cả nửa con mắt cũng chưa cho cô nàng, hoàn toàn coi như không khí.
Sau đó thì cũng không rõ chi tiết lắm…
Tóm lại, cho đến vũ hội ngày hôm nay, vị nam thần mới nhậm chức này hình như vẫn không tìm được bạn nhảy ——
“Trời ạ, không phải chứ?”
“Vậy cậu ta phải nhảy mở màn như thế nào đây, chẳng lẽ định bỏ cuộc…”
“Quỷ mới biết, dù sao thì đêm nay sẽ có trò hay để nhìn.”
…
Buổi tối.
Trong lễ đường của Thánh Nặc là một quang cảnh đèn đóm lộng lẫy.
Đại sảnh được bày trí cực kỳ xa hoa, hơn mười chùm đèn hoa mỹ treo những chuỗi hạt thủy tinh, phản xạ ra ánh sáng nhiều màu đầy mê ly.
Bàn dài được đặt ở bốn hướng xếp thành một vòng, khăn trải bàn màu trắng, phía trên là tháp rượu vang đỏ và các món ăn nhỏ nhiều màu sắc.
Trung tâm sân nhảy, đám học sinh ăn diện lộng lẫy trở nên thành thục không ít, về mặt cơ bản đều toát ra phong phạm của con cháu hào môn.
Nâng ly rượu khẽ trò chuyện, đề tài trung tâm… vẫn là nhân vật phong vân trong trường học như cũ.
Tóm lại, đối với khả năng nam thần thần bí vừa chuyển trường tới sẽ một mình tham dự tiệc, tâm tình của phần lớn nữ sinh đều trở nên phức tạp, còn các nam sinh hầu như đều vui sướng khi người gặp họa.
Đột nhiên, một tràn âm thanh ồn ào truyền đến.
“Là Vũ thiếu tới!” Không biết là ai kêu lên một tiếng.
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều nhìn qua.
Quả nhiên, thấy một đôi nam nữ cầm tay đi tới giữa sân ——
Hiên Viên Vũ mặc tây trang màu xanh biển, thoạt nhìn có vẻ người cũng như tên khí vũ hiên ngang, hơn nữa diện mạo còn tuấn lãng soái khí, xác thật là hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Còn Đồng An Khả bên cạnh hắn ta mặc một bộ váy lụa hoa phiêu dật, trang điểm tinh xảo, giống như đã thoát thai hoán cốt, lộ ra vài phần kinh diễm.
Lúc này, cô ta thân mật kéo tay Hiên Viên Vũ. Thoạt nhìn đúng là có chút cảm giác Kim Đồng Ngọc Nữ.
“Vũ thiếu đẹp trai quá!”
“Haizz, không ngờ bạn nhảy của vương tử lại đúng là cô bé lọ lem…”
“Bởi vì người ta đã sớm biến thành công chúa rồi mà, thật tốt số, hâm mộ quá đi.”
…
Tức thì, khắp nơi đều vang lên tiếng khe khẽ nói nhỏ.
Mà hai người trờ thành tiêu điểm lại có phản ứng khác nhau.
Đồng An Khả đắm chìm trong ánh mắt hâm mộ ghen tị, trong lòng tự đắc, càng thêm hếch mũi lên trời.
Còn Hiên Viên Vũ…
Hắn ta nhìn bao quát toàn trường, vừa lòng với sức ảnh hưởng của chính mình, đồng thời cũng có chút không vui.
Hiên Viên Vũ vốn cũng không định nhảy mở màn với Đồng An Khả.
Nhưng nhìn chất lượng của mấy nữ sinh đêm nay hình như cũng không so với người bên cạnh này tốt hơn bao nhiêu?
Chẳng lẽ hắn ta vẫn phải cùng…
Hiên Viên Vũ bực bội, tiếng la ầm ĩ lại vang lên lần nữa.
Thậm chí so với oanh động lúc trước càng thêm lớn hơn.
“A a a!!!” "Chuyện gì vậy?”
“Hình như là Kỳ Tế tới!? Ở đâu?”
…
Trong một đám hăng máu gà đang kêu to.
Hiên Viên Vũ đột nhiên chuyển tầm mắt, khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc đen kịt.
Đồng An Khả đột nhiên cắn môi, ánh mắt phức tạp nhìn về phía cửa.
Rốt cuộc, ở trước mắt bao người, một thân ảnh cao dài dần dần rõ ràng.
Trong nháy mắt khi người kia tới, phần lớn mọi người đều hít vào một hơi.
Bởi vì tối nay Kỳ Tế lại mặc một thân tây trang màu rượu đỏ.
Màu sắc vốn dĩ rất kén người mặc, nhưng ở trên người hắn lại hồn nhiên thiên thành*.
*Hồn nhiên thiên thành: thường dùng để miêu tả sự tự nhiên không gượng gạo của thơ văn, ngoài ra còn dùng để miêu tả sự hoàn mỹ một cách tự nhiên, hoàn hảo về bản chất. (Theo Baike)
Hơn nữa người này vốn đã tuấn mỹ yêu dã đến mức không giống người phàm, lúc này cất bước đi đến tựa như vương giả quỷ mị đến từ địa ngục.
Yêu quỷ, âm lãnh, nhưng lại cũng vô cùng… Câu hồn nhiếp phách.
Cho nên trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong sảnh đều không hẹn mà cùng yên tĩnh lại.
Phần lớn nam sinh đều cảm thấy xấu hổ mà bị thuyết phục, còn các nữ sinh nhìn chằm chằm người đàn ông đang từ từ đến gần, hệt như bị ma nhập.
Một lát sau, một tiếng trào phúng đánh vỡ tĩnh lặng ——
“Ha, học sinh mới tới rồi này. Nhưng mà, bạn nhảy của cậu đâu?”
Hiên Viên Vũ liếc mắt nhìn Kỳ Tế, thầm hận tên tiểu tử đoạt nổi bật của mình này đến cực điểm, khẩu khí như kẹp đao giấu kiếm.
“Chẳng lẽ… cậu muốn từ bỏ tư cách nhảy mở màn, hay là muốn tự sáng tạo, nhảy một mình?”
Nói xong còn kèm theo tiếng cười nhạo, ý tứ nhằm vào rõ ràng.
Kỳ Tế không mang theo bất luận một sắc thái cảm tình gì liếc nhìn hắn ta một cái, lại hờ hững dời tầm mắt.
Nhất thời hiện trường tẻ ngắt.
Càng kỳ quái chính là, xung quanh vẫn tĩnh lặng như cũ.
Trên thực tế, lúc này phần lớn mọi người đã từ trong kinh diễm tỉnh táo lại. Không mở miệng chỉ là ngại với uy thế của Hiên Viên Vũ mà thôi.
Có điều, tâm tư của không ít nữ sinh đã âm thầm di động, nghĩ nếu Kỳ Tế mời mình ngay tại đây, vậy thì cho dù có cùng Hiên Viên Vũ đối địch…
Ngay cả Đồng An Khả cũng nắm chặt quyền, ánh mắt hơi lập loè.
Giữa sân, Hiên Viên Vũ không biết ý nghĩ của các cô thấy Kỳ Tế không đáp lại, cảm thấy chính mình đã nói đúng chân tướng.
“Sao hả, bị tôi đoán trúng rồi…” Hắn ta đắc ý nói.
Lại không ngờ, giây tiếp theo.
Trực tiếp bị một cái giọng nữ trong trẻo lạnh lùng ngắt lời.
“Xin lỗi anh, em đến trễ.”
Mọi người đều ngẩn ra.
Ai dám không cho bá vương mặt mũi như vậy?
Hiên Viên Vũ cũng tức giận nhìn lại, nhưng khi nhìn thấy người tới, đồng tử không khỏi co rụt lại ——
Thẩm Vân Khuynh.
Kỳ thật, hắn ta vẫn luôn biết cô ấy rất đẹp, là số một tại Thánh Nặc.
Nhưng từ khi bỏ rơi cô ấy, Hiên Viên Vũ vẫn luôn thôi miên chính mình, âm thầm hạ thấp đối phương.
Nhưng lúc này, hắn ta lại không thể không thừa nhận, nữ sinh chói mắt nhất đêm nay… Vẫn là cô ấy.
Ánh mắt Hiên Viên Vũ vốn cao cũng đã cho rằng như thế, càng không cần phải nói đến những người khác.
Phảng phất như cảnh tượng khi Kỳ Tế xuất hiện lại tái hiện, chỉ là đối tượng được kinh ngạc cảm thán lần này là một nữ sinh.
Kỳ thật, nàng chỉ mặc một bộ lễ phục màu đen vô cùng đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng.
Nhưng vẻ đẹp chấn nhiếp người này, căn bản không cần trang điểm cũng đã xuyên thẳng nhân tâm.
Đây… Mới đúng là hoa hậu giảng đường được trên dưới Thánh Nặc công nhận, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu “Đệ nhất thiên kim”.
Haizz.
Trong những tiếng tán thưởng, lại có những kẻ ái mộ tự biết vô vọng mà thở dài.
Không biết tối nay, người nào sẽ may mắn được dắt tay Thẩm đại hoa hậu…
Giây lát sau, một tiếng mời long trời lở đất đánh vỡ yên lặng ——
“Thẩm Vân Khuynh, làm bạn nhảy của anh đi.”
Khóe miệng Hiên Viên Vũ hơi cong lên, quăng ra một nụ cười được cho là soái khí nhất, tiêu sái nói.
Nhưng mà nháy mắt khi nghe rõ lời hắn ta nói kia, tất cả mọi người đều không thể tin nổi trừng lớn mắt.
Trời!
Bọn họ bị ảo giác rồi à!?
Đồng An Khả thét chói tai: “Hiên Viên Vũ, em mới là …”
Lại bị đẩy ra: “Nhưng tôi chưa đáp ứng cô cái gì.”
Hiên Viên Vũ nói, lại xoay mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Vân Khuynh.
Chuyên chú trong mắt còn chảy ra một chút thâm tình.
“Đồng ý với anh đi, được không?”
^-^-^-^-^-^-^-^-^
Dương: Hiên Viên Vũ còn atsm hơn cả Đồng An Khả 😑😑😑