Editor: Dương Gia Uy Vũ
Đồng An Khả vừa nói vừa có chút thấp thỏm.
Kỳ thật lúc đầu cô ta cũng không định đi tìm Kỳ Tế.
Nhưng Hiên Viên Vũ… lại dám tán tỉnh nữ sinh khác!
Tóm lại, vì chọc tức bạn trai, Đồng An Khả mới tìm tới nam thần vườn trường vừa mới đạt được tư cách nhảy mở màn này ——
Vũ hội mỗi năm một lần của Thánh Nặc có một truyền thống đặc sắc.
Nữ sinh toàn trường sẽ bỏ phiếu, chọn ra năm nam sinh nổi tiếng nhất để nhảy mở màn.
Kết quả năm nay mới vừa được công bố, Hiên Viên Vũ tất nhiên đứng đầu bảng.
Mà nếu cô ta đã muốn chọc tức Hiên Viên Vũ, đương nhiên phải tìm một bạn nhảy trong số bốn nam sinh còn lại.
Trải qua một phen cân nhắc, Đồng An Khả quyết định chọn Kỳ Tế.
Lúc này, ngắm nhìn sườn mặt hoàn mỹ kia của đối phương, cô ta lại nhịn không được mà ngừng hô hấp.
“Anh vẫn chưa có bạn nhảy phải không?”
Đồng An Khả ngượng ngập nói, nhìn chằm chằm nam sinh tuấn mỹ trước mắt, trên gò má hơi phiếm hồng.
Hiện tại nghĩ lại, gia thế của đối phương tuy không cao bằng Hiên Viên Vũ, nhưng chắc là cũng không thấp. Nếu…
Lại không ngờ.
Kỳ Tế liếc cũng không thèm liếc cô ta một cái, lập tức xoay người, muốn rời đi ——
“Khoan đã!”
Đồng An Khả nóng nảy, bước nhanh vài bước đuổi theo.
“Học trưởng, chẳng lẽ anh không biết chính mình phải nhảy mở màn sao?” Cô ta vội nói, lại ngẩng đầu lên.
“Nhảy mở màn rất quan trọng. Hãy tin em, em sẽ không làm anh mất mặt đâu.”
Kỳ Tế vẫn không đáp lại như cũ.
Hắn hơi hạ mắt, giữa trời chiều nhìn hắn tựa như một vị thần.
Hoàn mỹ, lạnh như băng.
Không có một chút nhân khí, nhưng lại vô cớ khiến người ta sinh ra xúc động muốn “Vấy bẩn thần”.
Đồng An Khả cũng đúng là như thế.
Thời khắc này, cô ta đã hoàn toàn quên mất Hiên Viên Vũ, cũng không thèm để ý sự lạnh nhạt của Kỳ Tế.
“Học trưởng ~~”
Ngữ khí điệu đà kéo dãn hết mức, Đồng An Khả như bị ma nhập hướng về phía Kỳ Tế, muốn lôi kéo ——
Trong chớp mắt, người đàn ông vẫn luôn coi thường cô ta rốt cuộc cũng nhấc mi mắt lên, liếc cô ta một cái.
Lại tuyệt không phải là cái nhìn lãng mạn gì.
Bởi vì, Đồng An Khả trông thấy… Là một đôi mắt quỷ âm trầm mà u lãnh!
Trong mắt gần như là một màu đen, phản chiếu cảnh tượng như Tu La địa ngục.
Trong chớp nhoáng, cô ta chỉ cảm thấy ý thức tan rã.
Cảnh tượng trong đôi mắt quỷ kia lại vô cùng chân thật, dần dần phóng đại ra trước mắt.
Tứ chi đứt lìa trải rộng, máu chảy thành sông.
Xác chết chất đầy đất, tử trạng khác nhau.
Nhưng trên mỗi gương mặt đều treo nụ cười quỷ dị.
“A!!!”
Đồng An Khả thét chói tai đầy thê lương, hoảng loạn lui lại mấy bước.
Không kịp lấy lại thăng bằng liền té ngã trên đất.
Nhưng cô ta lại bất chấp đau đớn.
Bởi vì thời khắc này, không gian xung quanh đã biến thành một màu đỏ thẫm.
Mà những người chết đó toàn bộ đều biến thành lệ quỷ, cười âm hiểm lao về phía cô ta!
“Đừng tới đây!”
Cả người Đồng An Khả run rẩy: “Ta là… Thiên, thiên sư! Ta có bùa…”
Vừa nói vừa muốn lấy bùa từ trong lòng ra——
Giây tiếp theo.
Một ánh sáng màu vàng đột nhiên thoáng hiện, hoàn toàn chui vào trong thân thể cô ta. Thoáng chốc, trước mắt Đồng An Khả tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.
Trong không gian quỷ dị, một giọng nữ thanh lãnh vang lên.
“Kỳ Tế.” Ngữ điệu bình tĩnh.
Nháy mắt vừa dứt lời kia, toàn bộ ảo giác đều biến mất vô tung.
Ánh chiều tà chiếu trên hành lang, Đồng An Khả nằm ở một bên.
Bên kia, người đàn ông vốn quỷ mị hờ hững lẳng lặng đứng ở một góc, rũ mắt xuống.
Chỉ là không biết vì sao, trong biểu hiễn nhìn như bình tĩnh này… Dường như lộ ra sự chột dạ?!
“Kỳ Tế.”
Vân Khuynh thấy thế, trong lòng có chút buồn cười, lại cố tình áp chế lại.
Ngược lại còn ra vẻ nghiêm nghị gọi tên Kỳ Tế lần nữa.
“Lần trước em đã nói gì với anh?”
Đó là ngày hai người lần đầu tiên gặp mặt ở kiếp này.
Vì e ngại với thân phận “Khí vận chi nữ” của Đồng An Khả, nàng đã dặn dò hắn trước tiên tận lực không cần ra tay.
Kỳ Tế nghe vậy bỗng chốc ngẩng đầu, trong đôi mắt quỷ vẫn u trầm như cũ.
Nhưng Vân Khuynh đã quen thuộc với hắn lại nhìn ra một tia… luống cuống.
Trong lòng nàng khẽ động, cười nhẹ đùa giỡn nói: “Anh không để lời em đã nói trong lòng…”
Lại không ngờ.
Giây tiếp theo, Vân Khuynh chỉ cảm thấy thân mình chợt nặng.
Kỳ Tế trực tiếp đè ép xuống, hắn ôm chặt lấy nàng, gục đầu xuống.
Nháy mắt khi thân hình lạnh lẽo gần sát nàng, thanh âm lạnh lẽo cũng vang lên bên tai.
“Phiền… giải quyết giúp em…”
Trong lòng Vân Khuynh khẽ động, ngữ điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Em biết, anh chỉ muốn giúp em giải quyết cô ta.” Nàng nói, lại cong môi lên.
“Hơn nữa, cô ta còn vô cùng làm phiền người… Khụ, là phiền quỷ đúng không?”
Môi mỏng của Kỳ Tế hơi hé mở, nhẹ “Ừ” một tiếng, khẳng định câu nói đạt điểm tối đa này.
“Được rồi.” Vân Khuynh rốt cuộc cũng nhịn không được mà bật cười, ôm chầm lấy hắn.
Một lát sau, nàng mới nói: "Buông ra trước đã, em giúp anh giải quyết hậu quả."
Kỳ Tế vẫn không buông tay như cũ, lạnh lùng nói: “Anh rất nhẹ.”
Vân Khuynh: “…”
Đúng là nàng cảm giác được rất rõ ràng trạng thái điều chỉnh hồn thể của hắn.
Trở nên… nhẹ như bay.
Trong mắt Vân Khuynh xẹt qua ý cười, độ cong bên môi càng đậm. Cũng dung túng mang theo mỗ quỷ dính chặt trên người, tiến lên vài bước, kéo Đồng An Khả lại ——
Trải qua mấy tháng tu luyện, đạo thuật của nàng cũng đã có chút thành tựu.
Khiến ký ức lẫn lộn cũng không quá khó…
*
Chiều hôm ấy.
Gió lạnh thổi quá, Đồng An Khả rùng mình một cái, ý thức nháy mắt thanh tỉnh.
Sao cô ta lại đứng trên hành lang?
Đồng An Khả lắc lắc đầu, trong đầu nháy mắt dâng lên ký ức trước đó.
Nhất thời, mặt liền đen hoàn toàn.
Kỳ, Tế!
Cô ta lại bị cự tuyệt không chút lưu tình!
Một nam sinh không bằng Hiên Viên Vũ mà dám…
Được!
Nếu không muốn chọn cô ta làm bạn nhảy thì hắn cũng đừng hòng chọn người khác!
Đang bực bội, Đồng An Khả khẽ cắn môi, móc di động ra.
Điện thoại thông qua, cô ta hít một hơi thật sâu, hờn dỗi nói: “Vũ, em sai rồi…”
Hơn ba tiếng sau, Hiên Viên gia.
Giữa phòng ngủ, hai người mới "Chiến đấu kịch liệt trên giường” xong, bắt đầu giao lưu ——
“Ý em là muốn thông cáo cho toàn bộ nữ sinh, ai cũng không được làm bạn nhảy của tên tiểu tử kia?”
Hiên Viên Vũ nằm trên giường, cười lạnh nói: “Chủ ý này…”
“Anh cảm thấy thế nào ~”
Đồng An Khả nửa nằm bên cạnh hắn, trên người lõa lồ chỉ đắp một tấm chăn mỏng.
Cô ta cố tình dựa gần sát hắn, cọ xát nói: “Vũ ~”
“Không tệ.”
Hiên Viên Vũ ôm lấy cô ta, cuối cùng lại hừ cười nói.
Không có bạn nhảy, xem kia tiểu tử làm sao đoạt nổi bật với hắn ta…
Hắn ta ác nghĩ, Đồng An Khả lại mở miệng.
“Vậy anh cảm thấy, đêm đó em nên mặc trang phục gì mới tốt đây…”
Cô ta hưng phấn lải nhải.
Lại không chú ý đến ánh mắt tối tăm của Hiên Viên Vũ ——
Nhảy mở màn vũ là một chuyện lớn.
Mấy năm trước, bạn nhảy của hắn đều là thiên kim xuất thân hào môn, tư thái hoàn mỹ.
Nhưng còn Đồng An Khả…
Mặc dù đã được nhận về, tư thái cũng trở nên đoan trang hơn. Trước kia hướng nội tự ti, từng chút lại biến thành vô cùng tự tin như hiện giờ.
Nhưng Hiên Viên Vũ không mù.
Hắn ta biết, trình độ mới bồi dưỡng ra này của cô ta trăm triệu lần không thể so với những nữ sinh khác của Thánh Nặc.
Bởi vậy, Hiên Viên Vũ cũng không định chọn Đồng An Khả làm bạn nhảy.
Bạn nhảy của hắn ta phải là nữ sinh nổi bật nhất toàn trường!
Còn cụ thể người được chọn…
Hay là cứ căn cứ theo tình hình mà chọn đi.
Tóm lại, Hiên Viên Vũ tự tin ——
Chỉ cần hắn ta mở miệng, toàn trường không có một nữ sinh sẽ cự tuyệt!
Hiên Viên Vũ nghĩ, khóe miệng hơi cong, lại đè lên người bên cạnh.
“Ưm, Vũ…”
Trong tiếng kêu phóng đãng của Đồng An Khả, hắn ta lại không tự giác nhớ tới một nữ sinh khác.
Thẩm Vân Khuynh…