Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 228




Mới sáng sớm, mọi người đã nghị luận ồn ào huyên náo.

Ngay cả Đồng An Khả thừa dịp nghỉ giữa tiết tới tìm Hiên Viên Vũ cũng nghe được không ít tiếng gió ——

Thánh Nặc ngoại trừ lúc chiêu sinh cũng sẽ nhận một số học sinh đặc cách có thành tích tốt, bình thường học sinh được nhận vào đều không phú cũng quý.

Cho nên bối cảnh của vị học sinh chuyển trường cũng không đơn giản.

Có điều cô ta căn bản không thèm để ý mấy chuyện này.

Vẻ mặt Đồng An Khả kiêu căng, mới vừa bước vào lớp A năm ba đã đụng phải một học trưởng quen biết.

Cô ta hơi khựng lại, ngẩng đầu nói: “Em muốn tìm Hiên Viên Vũ.”

“A?”

Nam sinh kia sửng sốt, có chút lắp bắp đáp ứng: “À.”

Xoay người, mang cô ta đi tìm người, chỉ là biểu cảm trên mặt cũng không tính là đẹp.

Lại nói tiếp, nam sinh này cũng là học sinh đặc cách.

Lúc trước khi Đồng An Khả mới vào trường, làm tiền bối nên đã trợ giúp cô ta không ít.

Chỉ là hiện giờ, Đồng An Khả từ “Cô bé lọ lem” biến thành “Công chúa”, lại còn… chướng mắt đám học sinh đặc cách bọn họ.

Nam sinh kia nghĩ, trong lòng chua xót, dẫn cô ta tới chỗ của Hiên Viên Vũ, cúi đầu rầu rĩ đi mất.

Nhưng thật ra Đồng An Khả đã trông thấy biểu cảm vừa rồi.

Khóe miệng cô ta khẽ nhếch, có chút khinh thường.

Hiện giờ cô ta đã là thiên kim Đồng gia. Còn nắm "Vương tử" Hiên Viên Vũ trong tay.

Mấy ngày trước đây khi đến Hiên Viên gia làm khách, bác trai thật sự rất vừa lòng với cô ta!

“Vũ…”

Đồng An Khả mềm mại gọi, nhìn sườn mặt anh tuấn của Hiên Viên Vũ, chỉ cảm thấy trong lòng kích động.

Hừ.

Ở Thánh Nặc, còn có nam sinh nào có thể so được với bạn trai của cô ta?

Cái gì mà học trưởng nhiệt tình, cái gì mà học sinh chuyển trường thần bí…

Căn bản không theo kịp Hiên Viên Vũ nửa phần!

Mà người đàn ông cực phẩm như vậy, là của Đồng An Khả cô ta!

Chỉ cần hoàn toàn nắm chắc hắn ta, ở Đồng gia sẽ không cần sợ “Đồng phu nhân” chính quy kia nữa…

“Vũ, mau dậy đi!”

Nghĩ xong, Đồng An Khả lại duỗi tay ra, túm chặt nam sinh đang nằm nghỉ ngơi trên bàn, hờn dỗi lắc lắc.

“Đồng An Khả!”

Hiên Viên Vũ bị lắc đến phiền, lúc này mới không tình nguyện ngẩng đầu lên. “Em làm cái gì vậy?”

Thấy thế, Đồng An Khả cắn cắn môi, lấy ra một hộp đồ ăn từ trong cặp sách.

“Đây là em làm cho anh đó, tiện nghi cho anh…”

Hiên Viên Vũ sửng sốt, nhận lấy, nhìn hộp đồ ăn tinh xảo, bất giác hòa hoãn không ít.

Lại thoáng nhìn, thấy không ít ánh mắt hâm mộ của mọi người, trong lòng càng thêm sảng khoái.

Mặc dù hành vi gian lận ngu xuẩn của Đồng An Khả hơn hai tháng trước làm hắn ta mất hết mặt mũi.

Nhưng không nghĩ tới, đối phương lại là con gái thất lạc bên ngoài của Đồng gia!

Hơn nữa sau khi trở lại thân phận vẫn đối xử với hắn ta ôn nhu hiểu lòng người.

Ngay cả lão già trong nhà cũng rất vừa lòng…

Mấy ngày nay Hiên Viên Vũ luôn được trải nghiệm tư vị đại gia——

Rốt cuộc thì, cảm giác giữa việc được một thiên kim và một cô gái nghèo hầu hạ sẽ không giống nhau.

Trước kia từng qua lại với mấy tiểu thư xuất thân hào môn, mặc dù họ có thích hắn ta nhưng trong xương cốt vẫn tràn đầy ngạo khí.

Tựa như Thẩm Vân Khuynh…

Lại lơ đãng nghĩ đến nữ sinh kia, sắc mặt Hiên Viên Vũ thoáng chốc tối sầm.

Lại nhìn Đồng An Khả trước mắt đang cố gắng lấy lòng hắn ta…

“Ừ, không tệ.” Hiên Viên Vũ gật gật đầu.

Ngay lập tức Đồng An Khả cười càng ngọt ngào.

Nhất thời hai người ngọt ngào vạn phần, hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.

Đồng thời, bọn họ cũng hưởng thụ mà đắm chìm trong tầm mắt hâm mộ ghen tị, càng thêm vừa lòng lẫn nhau.

Nhưng bầu không khí hài hòa của đôi tình lữ rất nhanh đã bị đánh vỡ ——

“A a a!”

“Trời ạ, đẹp trai quá đi!!!”

“Cậu thấy rồi sao? Phải học sinh mới chuyển trường không?”

“Mình thấy cậu ấy đi theo chủ nhiệm lớp bên cạnh, chắc chắn là cậu ấy!!”

“Mình cũng mới thấy! Mặc dù chỉ là thoáng qua, vẫn chưa nhìn kỹ a a a a a!”



Một trận ồn ào từ ngoài hành lang truyền đến, hoàn toàn dời đi lực chú ý của mọi người.

Thấy càng ngày càng có nhiều học sinh đi ra bên ngoài, sắc mặt Hiên Viên Vũ không còn là tiêu điểm lập tức tối sầm

“Ồn cái gì mà ồn!?” Hắn ta rống giận.

Bất thình lình la lên cũng đủ kiềm chế một lớp học.

Ngoài cửa vẫn còn la hét ầm ĩ.

Trong phòng học, đa số mọi người đều im như ve sầu mùa đông.

“Đúng đấy, có chuyện gì mà la to vậy chứ?”

Đồng An Khả nói tiếp, chu chu miệng: “Thật là, một chút phong độ danh môn cũng không có.”

Mọi người: “…”

Rất nhiều người, đặc biệt là nữ sinh, nhìn thấy bộ dáng này của cô ta, trong lòng đều cười lạnh.

Ha ha.

Mới được Đồng gia nhận về không bao lâu, trước kia còn là học sinh đặc cách vẫn luôn giữ thái độ “Con cái hào môn là cặn bã”, hiện tại trong miệng lại đầy “Phong độ danh môn”…

Làm bộ làm tịch!

Giờ khắc này, không ít học sinh có gia thế không thua kém Đồng gia quả thực muốn trào phúng hai câu.

Nhưng khi nhìn đến Hiên Viên Vũ bên cạnh…

“Vũ, Vũ thiếu,” sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, có người đã mở miệng: “Mới vừa rồi bọn tôi… đang nói về học sinh chuyển trường mới tới.”

Nghe vậy, Hiên Viên Vũ nhíu mày.

“Mới tới?” Sao hắn ta không nghe nói tới chuyện này trước đây.

Nhưng đối với bạn học đoạt nổi bật với mình này, Hiên Viên Vũ lại có chút để ý.

“Nhà nào, nam hay nữ?”

Lại không ngờ vừa dứt lời.

Trong đám người đã có nữ sinh hưng phấn đáp lại.

“Nam! Siêu cấp đại soái ca!!! Là người đẹp trai nhất mà mình từng gặp…”

“Không chỉ là đẹp trai không đâu, còn đặc biệt hấp dẫn người nữa!”

“Đúng đó! Tuy rằng mới chỉ nhìn thấy gương mặt nghiêng nhưng mình đã chịu không nổi luôn rồi!”



Rất nhanh tình trạng lại lần nữa mất khống chế.

Đồng An Khả thấy thế âm thầm giật mình ——

Nam sinh mới đến này, thực sự ưu tú như vậy?

Lần này cô ta lại có hơi để ý…

Còn Hiên Viên Vũ.

Khụ.

Khuôn mặt tuấn tú đã đen nhánh như mực.

Rốt cuộc loại tình huống này, vẫn là lần đầu tiên gặp phải.

Mấy nữ sinh kia mới đây còn hoa si “Thánh Nặc vương tử” là hắn ta, vẫy mà giờ lại điên cuồng bàn tán về một nam sinh khác!?

“Đủ rồi!”

Đột nhiên hắn ta đập lên bàn một phát.

Một tiếng “Phanh ——” lớn vang lên, phòng học thoáng chốc lại im lặng.

Hiên Viên Vũ nhếch môi, cười lạnh ra tiếng.

“Bạn học mới cũng không tệ nhỉ. Chi bằng mọi người giúp bổn thiếu tặng hắn một phần đại lễ nhé?”

Chuyện này, nhất thời học sinh lớp A năm ba đều hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ đều biết rõ, cái gọi là “Đại lễ” này, chỉ là cách gọi khi chỉnh người của Hiên Viên Vũ mà thôi.

Từ trước đến giờ, vị thiếu gia này nhìn người nào không thuận mắt sẽ bảo bọn họ đối phó với người đó…

Không nghĩ tới soái ca mới tới lại xui xẻo như vậy.

“Chuyện này…”

Trong lúc nhất thời, rất nhiều nữ sinh đều chần chừ, không ít nam sinh vẫn chưa rõ lai lịch của học sinh chuyển trường nên cũng do dự không thôi.

Hiên Viên Vũ thấy vậy hừ một tiếng, trong lòng càng vô cùng không vui.

“Sao vậy, mấy người không chào đón học sinh chuyển trường à? Không tặng quà cho bạn học mới thì làm sao có thể thể hiện rằng lớp chúng ta…”

Nhưng mà, còn chưa dứt lời.

Lại bị giọng điệu không chút khách khí ngắt lời: “Không cần.”

Giọng nam lạnh lẽo vô cùng, ngữ điệu cũng không lớn nhưng lại truyền vào trong tai mọi người một cách kỳ dị.

Là ai!?

Dám dám ngắt lời vị công tử nhà chủ tịch này?

Đám học sinh lần theo giọng nói nhìn ra phía cửa.

Nhưng khi bọn họ thấy người "to gan lớn mật" ngắt lời kia, đều không khỏi ngây người ——

^-^-^-^-^-^-^-^-^-^

Dương: Đoán đi, đoán đi nào, ai chuyển trường vậy ta???