*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cậu!” Đồng An Khả nghẹn họng, thấy bộ dạng bình tĩnh không hề chột dạ chút nào của Vân Khuynh lại có hơi không chắc chắn.
Kỳ thật, cô ta cũng không dám khẳng định, nhưng mà…
“Bảo an nói, bảy giờ tối hôm qua cậu mới rời khỏi trường, không phải cậu làm thì là ai…”
Nhưng không đợi Đồng An Khả nói xong, Vân Khuynh đã cười nhạt.
“Thì ra chỉ cần là người ngày hôm qua còn ở lại đến bảy giờ thì đều bị lớp trưởng cậu nghi ngờ là ăn trộm, logic hay đấy.”
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt của bạn học xung quanh liền thay đổi.
Người đến lúc chạng vạng mới trở về cũng hoàn toàn không phải số ít.
Thích xem náo nhiệt thật, nhưng nếu liên lụy đến trên người mình, ai cũng sợ phiền toái.
Cho nên đã có người hô lên.
“Lớp trưởng, ngày hôm qua mình ở thư viện, cũng không có trộm cái gì của cậu đâu.”
“Mình, mình chỉ là đi dạo vườn hoa với bạn nữ lớp kế bên thôi, không liên quan gì tới mình hết!”
“Mình cũng vậy, chỉ đi hẹn hò với bạn trai thôi à…”
…
Nhất thời, những lời “Tự làm chứng” ầm ĩ vang lên.
Đồng An Khả thấy thế thì có chút lúng túng, vội lôi kéo nam sinh bên cạnh cầu cứu.
Hiên Viên Vũ đã sớm bị âm thanh “Ong ong ong” này làm cho bực bội vô cùng.
Hắn ta mất hứng nhìn sang bạn gái, đột nhiên gầm nhẹ: “Đủ rồi!”
Một tiếng này có âm lượng không nhỏ, hơn nữa có thân phận con trai chủ tịch, vẫn chấn trụ được không ít người.
Rất nhanh mọi người đã yên tĩnh lại.
Hiên Viên Vũ cười lạnh, quét mắt nhìn toàn bộ phòng học.
Nhưng khi hắn ta trông thấy vẻ mặt không hề dao động, thậm chí còn ẩn ẩn toát ra sự khinh thường của nữ sinh mỹ lệ kia ——
Chỉ cảm thấy buồn bực, hít thở không thông.
Thẩm, Vân, Khuynh!
Một mặt hàng đã bị mình vứt bỏ từ lâu lại dám khinh thường mình?
Trong lòng Hiên Viên Vũ bốc lửa, khó khăn kiềm chế không để nó phát tác.
Vì thế, hắn ta chỉ có thể dời mắt đi, nói với Đồng An Khả: “Được rồi, hỏi đi.”
Làm rất tốt tư thái của một bạn trai. Đồng thời cũng vừa lòng tiếp nhận không ít ánh mắt ái mộ của mấy nữ sinh xung quanh.
“Vũ…”
Đồng An Khả đang đứng bên cạnh hoàn toàn không biết ý nghĩ trong đầu Hiên Viên Vũ, kéo lấy hắn ta.
Mặt đẹp ửng đỏ, cảm thấy có mười phần tự tin, không khỏi ngẩng đầu chất vấn tiếp.
“Một quyển sách cổ rất quan trọng của tôi không thấy đâu nữa, thật sự không phải cậu lấy?”
Đồng An Khả vừa nói vừa cẩn thận mà quan sát biểu cảm của Vân Khuynh ——
Là một đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện, nhìn mặt đoán ý vẫn luôn là kỹ năng tất yếu.
Đồng An Khả tự tin rằng bất kỳ một sơ hở nào của đối phương cũng sẽ không tránh khỏi đôi mắt cô ta!
Nhưng mà Vân Khuynh chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái, lạnh nhạt nói.
“Sách cổ? Cậu á…?”
Thái độ hờ hững, nhưng ngữ điệu tràn đầy ngạo khí kia lại toát ra sự khinh thường như có như không.
Ngay lập tức, phần lớn bạn học cùng lớp đã tự hiểu mà âm thầm cười trộm.
Sách cổ?
Đồng An Khả sao có thể có loại sách quý này?
Cho dù hiện giờ cô ta đang hẹn hò với Hiên Viên Vũ, nhưng đối phương cũng không giống người dễ dàng tặng đi một quyển sách cổ.
Lúc trước còn tưởng rằng là thư tình gì đó, không ngờ cô ta lại nói hoa hậu giảng đường trộm sách cổ của cô ta…
Mức độ đáng tin này cũng quá thấp rồi.
Nhất thời, trong lòng mọi người đều âm thầm lắc đầu.
Ngay cả Hiên Viên Vũ cũng nhíu mày, nhìn Đồng An Khả một cách quái dị.
“Không phải… tôi…”
Đồng An Khả thấy thế lại bối rối: “Tôi có thật mà! Nó…”
Cô ta ấp úng, lại nghĩ tới vẻ mặt vừa rồi của Thẩm Vân Khuynh… Không hề có sơ hở.
Trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Có lẽ đối phương thật sự không biết.
Có thể là vị cao nhân nào đó khi đi ngang qua Thánh Nặc đã lấy đi? Dù sao chỉ cần không ở trong tay Thẩm Vân Khuynh là được.
Đồng An Khả nghĩ vậy liền nhanh chóng muốn cho qua việc này: “…
Chắc là mình hiểu lầm cậu thật rồi.”
Cô ta cắn cắn môi, một bộ dạng vừa ủy khuất vừa quật cường.
“Là mình sai rồi… Thật lòng xin lỗi bạn học Thẩm.”
Đa số học sinh nhìn thấy bộ dạng này của cô ta đều bĩu môi đầy vi diệu.
Chỉ có Hiên Viên Vũ nhướng mi, bắt lấy tay cô ta: “Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm? Người con gái của bổn thiếu sao có thể sai…”
“Đinh đinh ——”
Nhưng còn chưa nói xong, tiếng chuông vào học đã vang lên.
Thấy thầy giáo sắp tới, Hiên Viên Vũ hừ lạnh một tiếng, buông Đồng An Khả ra, cảnh cáo Vân Khuynh.
“Cô chờ đó!”
Dữ dằng nói xong, hắn ta làm ra vẻ tài hoa mà rời khỏi phòng học.
Vân Khuynh: “…”
Ha ha.
Nàng nhìn Đồng An Khả đang đóng vai “lớp trưởng tốt” một cái, lập tức trở về chỗ.
Vừa ngồi xuống, Tô Lộ quay đầu lại cực nhanh, giơ ngón tay cái lên.
Vân Khuynh thấy thế thì có chút buồn cười.
Một giây sau.
Lúc nàng vừa dời tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mỗ quỷ nào đó đột nhiên bay đến, tâm tình vui vẻ lúc đầu mới quay lại.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
“Chào lão sư!”
Toàn thể học sinh đứng dậy, nháy mắt khi vừa chào xong kia ——
Ý cười của Vân Khuynh càng thêm tươi sáng hơn.
…Kỳ Tế yên lặng nhìn nàng.
Khi thiếu nữ ngồi xuống lần nữa, hắn vươn ngón tay, khẽ vuốt khóe môi nàng.
Sao thế?
Trong lòng Vân Khuynh khẽ động, không tiếng động mở miệng.
Rất nhanh.
Giọng nam âm lãnh vang lên bên tai nàng: “… Cười… rất đẹp…”
Hưu ~
Một kích tất trúng!
Vân Khuynh hơi ngừng lại, cảm thấy có dòng nước ngọt ngào ấm áp quen thuộc chảy vào tim.
Bàn tay mềm để dưới bàn, ở nơi người thường không thể nhìn thấy nhẹ nắm tay hắn.
Kỳ Tế nằm nghiêng xuống, áp mặt lên đùi nàng.
Đã đợi suốt một đêm, giờ đã gặp lại hắn càng không muốn rời đi.
Độ cong bên môi Vân Khuynh càng lớn, càng thêm cầm chặt tay người yêu.
Nếu có thể, nàng thật sự rất muốn vào ký túc xá ở…
Nhưng nhiệm vụ báo thù vẫn chưa hoàn thành, nếu ở lại trường sẽ rất bất tiện.
Vân Khuynh nheo mắt lại, nhìn bóng dáng “Khí vận chi nữ” cách đó không xa.
Mặc dù hiện tại việc tu luyện của nàng vẫn chưa hoàn thành, khó có thể bắt đầu chính thức báo thù.
Nhưng khiến cho Đồng An Khả và Hiên Viên Vũ gặp chút trở ngại cũng không khó…
*
“Hiên Viên Vũ! Mày đúng là có tiền đồ thật đấy!”
Hiên Viên gia, có tiếng rống giận từ thư phòng vang lên.
“Ba…” Hiên Viên Vũ nắm chặt quyền:
“Chẳng lẽ ngay cả quyền tự do yêu đương con cũng không có sao?”
“Mày!”
Hiên Viên Bác đột nhiên quay người lại, quét đổ ống đựng bút.
“Vậy mày cũng không thể chọn một người xuất thân cô nhi được, nhiều đen đủi, sẽ ảnh hưởng khí vận của gia tộc…”
“Được rồi!”
Hiên Viên Vũ xua xua tay, không cho là đúng nói: “ Đúng là mê tín mà, cái gì mà khí vận chứ?”
“Mày…” Hiên Viên Bác bị con trai làm nghẹn họng, sắc mặt khó coi.
Gần đây, Thẩm thị mình đang có dự định thu mua lại phản công đến lợi hại.
Con trai độc nhất lại chơi trò “Chân ái” gì đó với bé gái mồ côi, còn nói năng bậy bạ…
“Khí vận là mê tín thời phong kiến?” Hiên Viên Bác quát.
“Nói cho mày biết, hiện giờ mày có thể làm đại thiếu gia đều là nhờ lão cha mày lúc trước đã hao hết tâm tư…”
Lời nói ra đến miệng, lại nuốt trở lại.
“Lúc trước ba đã làm gì?” Hiên Viên Vũ nghe vậy lại cà lơ phất phơ hỏi.
“À…” Hiên Viên Bác khựng lại, mắng tiếp: “Tóm lại, mày mà không…”
Còn chưa nói xong, di động bất chợt vang lên.
“Alo?” Ông ta vừa mới bắt điện thoại, Hiên Viên Vũ đã quay đầu chuồn êm.
Hiên Viên Bác sắc mặt khẽ biến, suýt chút nữa quăng luôn điện thoại.
Sau khi nghe đầu kia báo cáo xong, bỗng dưng ngừng lại.
“Cậu nói cái gì?! Có người đang điều tra… Người kia?”
^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^
Dương: Quà giáng sinh đến đây là hết, mời mọi người đón đọc lần sau 😁😁😁😁 🌲🌲🌲🌲