Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 220




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“…Hiên Viên… Không… Là, là Kỳ Tế…”

Tiếng nói đứt quãng.

Cuối cùng, “Hắn” kiềm chặt hàm dưới của nàng, môi đỏ hơi cong: “Gọi tôi là Kỳ Tế.”

Nói xong, người đàn ông yêu mị còn gục đầu xuống thân mật cọ cọ gương mặt của thiếu nữ.

Giống như thú cưng mới hoàn thành nhiệm vụ, đòi chủ nhân khen thưởng.

Vân Khuynh nháy mắt, liền nhẹ kêu: “Kỳ Tế.”

Gọi xong, nàng cười ra tiếng, ngón tay lướt trên mu bàn tay hắn, chậm rãi viết.

“…Viết như thế này phải không?”

Kỳ Tế ngước mắt, hơi ngẩng đầu.

Cặp mắt quỷ mị kia khẽ nâng, hiện ra vẻ vui sướng: “Ừ.”

Một lần đã đúng?

Vân Khuynh nhướng mày, trong mắt xẹt qua chút đắc ý, không khỏi cong khóe môi.

…Kỳ Tế vẫn không nhúc nhích nhìn nàng.

Trong đôi mắt quỷ dị chỉ phản chiếu bộ dạng giảo hoạt của thiếu nữ đang sống này.

Thật ra lúc này hầu như ý thức của hắn vẫn còn rất hỗn độn.

Nhưng mỗi khi đối mặt với nàng hắn sẽ sinh ra một loại chấp nhất kỳ lạ.

“Người” này, bất luận là bộ dạng gì, cũng đều là của hắn…

Không thể buông tay…

Vân Khuynh cảm thấy thân mình đột nhiên bị đè nặng.

Quả nhiên là vừa bị mỗ quỷ ôm chặt vào lòng hơn nữa.

Nàng ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực đối phương, có chút buồn cười, lại như đang suy nghĩ gì đó mà hơi rũ mắt.

Cho dù có bị đánh hạ, nhưng vô luận như thế nào, Vân Khuynh cũng sẽ không bỏ cuộc ——

Mới vừa rồi trong miệng hắn đã thốt ra hai chữ: Hiên Viên.

Cùng họ với người yêu định mệnh của “Khí vận chi nữ” là Hiên Viên Vũ.

Trùng hợp?

Khụ.

Nói vậy chỉ sợ đến quỷ cũng không tin.

Chưa nói đến việc họ “Hiên Viên” vốn đã hiếm thấy, chỉ riêng ở thế giới này, người mang họ “Hiên Viên” hầu như đều có liên quan đến tập đoàn Hiên Viên.

Chẳng lẽ người yêu cũng xuất thân từ tập đoàn Hiên Viên?

Nghĩ đến đây, nàng nheo mắt lại, nhìn lại ký ức của nguyên chủ, nhanh chóng liệt kê những người mang họ Hiên Viên một lần.

Người mang tên "Tế"… Không có.

Hơn nữa, cuối cùng hắn chỉ bảo nàng gọi hắn là “Kỳ Tế”…

Vân Khuynh nghĩ, trong đầu nhanh chóng hiện ra rất nhiều suy đoán.

Tuy rằng tạm thời nàng không có cách nào xác minh, nhưng tốt xấu gì cũng có phương hướng…

Trong lúc nhất thời, Vân Khuynh cân nhắc, lơ đãng nhíu mày.

Giây tiếp theo.

Cảm giác mi tâm chợt lạnh.

Nàng ngước mắt, thấy Kỳ Tế đang nhìn chằm chằm mình.

Trong con ngươi quỷ mị kia toát ra hơi thở cực kỳ lạnh lẽo.

Anh ấy đang… giận dỗi à?

Vân Khuynh cong khóe môi, trở tay nắm lấy cổ tay hắn.

Chậm rãi hướng lên trên, chạm vào những ngón tay nhợt nhạt, nhẹ nhàng siết chặt hơn.

Mười ngón đan vào nhau.

Giọng nói của thiếu nữ vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp: “Được rồi, đừng tức giận nữa.”

Trong không gian Quỷ Vực đầy mùi máu tươi, nàng ôm lấy người đàn ông âm quỷ ấy.

“Dẫn em đi thám hiểm xung quanh một lát nhé, được không?”

*

Thánh Nặc là một trường quý tộc nổi tiếng, đa số học sinh ở đây đều xuất thân từ hào môn.

Bởi vậy, rất nhiều thiếu gia tiểu thư không muốn xa nhà đều sẽ lựa chọn học ngoại trú.

Đương nhiên, trường học cũng có khu nội trú, cơ bản là hai người một phòng, hoàn cảnh xứng với bốn chữ đẹp đẽ quý giá.

Khi Đồng An Khả vào ở còn vì thế mà hưng phấn thật lâu.

Bất quá, sau khi dựa vào danh nghĩa Hiên Viên Vũ vào Hiên Viên gia, loại ký túc xá như thế này ở trong mắt cô ta cũng dần chả ra cái gì…

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Đến lúc hoàng hôn Đồng An Khả mới hẹn hò về.

Cô ta bước qua phòng khách, nhận hết ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị của bạn cùng phòng, vừa ngâm nga hát vừa gọi điện thoại.

“Alo?”

Điện thoại vừa kết nối, giọng của Hiên Viên Vũ đã vang lên, Đồng An Khả càng cười ngọt ngào: “Em về đến rồi, anh thì sao…”

Cô ta hờn dỗi, tâm trạng rất tốt đi vào phòng mình, bật đèn, đi tới trước cửa sổ.

Đột nhiên cứng người ——

Bóng cây ngoài cửa sổ lắc lư, ánh trăng mờ nhạt rải rác, không gian lờ mờ, lộ ra một màu máu đỏ quỷ dị.

!!!

Trong lòng Đồng An Khả chấn động, nhất thời giọng nói có chút phát run.

“Này, em làm sao vậy?” Nam sinh ở đầu dây bên kia không kiên nhẫn nói.

Cô ta lấy lại bình tĩnh, vẫn chưa trả lời.

Vài giây sau, cảm thấy bạn gái hơi mất tập trung nên Hiên Viên Vũ tắt máy.

Đồng An Khả nắm chặt di động, tay khẽ run.

Không.

Không thể nào.

Trong lòng cô ta tự an ủi chính mình.

Mệnh đã thay đổi, còn chính thức ở bên cạnh Hiên Viên Vũ khí vận cường thịnh, sao có thể…

Đồng An Khả tự trấn an bản thân, muốn kéo màn cửa sổ ra.

“Soạt” một tiếng, cô ta vừa định thở phào nhẹ nhõm.

Giây tiếp theo.

Trên cửa kính bỗng nhiên văng đầy máu đỏ tươi, nở bung như những đóa hoa.

“A ——”

Đồng An Khả muốn kêu to, lại cảm thấy yết hầu như bị siết chặt.

Bốn phía đột nhiên lạnh xuống, cô ta run rẩy xoay người.

Chợt thấy một cái đầu quỷ có gương mặt tái nhợt phun ra cái lưỡi màu đỏ tươi đang treo trên đèn trần, đầu tóc dài rũ rượi che đi ánh đèn sáng ngời.

Ngay lập tức, móng tay quỷ đỏ thẫm duỗi ra, thẳng tắp đánh úp về phía cô ta!

Đồng An Khả hoảng sợ trừng lớn mắt, lập tức mặc niệm đạo thuật đã từng học qua…

Tầng lầu nào đó của ký túc xá nhất thời trở nên lộn xộn.

Trên tầng lầu khác, trong bóng cây đột nhiên dần hiện ra thân ảnh mảnh khảnh——

Dừng lại trên cái cây đối diện trước cửa sổ phòng của Đồng An Khả.

…Hơn mười phút sau.

Có người nhẹ giọng mở miệng:

“Đi.”

…Trong phòng.

Quỷ lưỡi dài quỷ dị xuất hiện bỗng dưng biến mất.

Đồng An Khả lập tức xụi lơ trên sàn, há mồm thở phì phò.

Sao lại thế này?

Cô ta kinh hồn chưa bình bĩnh được, nắm chặt quyền.

Đột nhiên, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện, Đồng An Khả đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.

Gió đêm thổi qua, lá cây lắc lư.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ dường như không có gì khác thường.

Nhưng sắc mặt của Đồng An Khả lại là đại biến.

Không đúng.

Quyển kinh thư, quyển kinh thư chôn dưới tàng cây kia…

Cô ta không thể cảm nhận được nó nữa!!!

Là ai!?

Trong lúc nhất thời, Đồng An Khả vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nhất thời mồ hôi lạnh tuôn đầy người.

Bên kia.

Vân Khuynh đại công cáo thành giữ chặt lấy mỗ quỷ, sắc mặt hơi khó coi.

“Kỳ Tế, vừa rồi anh…”

Vốn dĩ bởi vì Kỳ Tế dính người nên nàng mới thuận thế mang hắn theo.

Không nghĩ tới đang đi thì Đồng An Khả lại trùng hợp trở về ký túc xá.

Thấy thế, Vân Khuynh vừa định rời đi, tính để lúc khác hành động nhưng Kỳ Tế lại ra tay trước một bước…

Hiện giờ nhớ lại tình hình lúc đó, nàng vẫn sợ hãi không thôi.

Vân Khuynh biết, người yêu ngây thơ chỉ đơn giản là muốn giúp nàng.

Nhưng Đồng An Khả là “Khí vận chi nữ” của thế giới này, mặc dù đạo thuật vô dụng, nhưng sao có thể thật sự không có chuyện gì?

Tại thế giới nguyên bản, lần mà Kỳ Tế mơ mơ hồ hồ tấn công đó, suýt nữa cô ta mất mạng, nhưng cuối cùng vẫn còn sống khỏe mạnh.

Đồng thời, hiện tại cô ta còn chưa gặp phải sự kiện quỷ quái kia.

Như vậy cũng không khó đoán được, kết cục của Kỳ Tế sau khi đối đầu với Đồng An Khả, chỉ sợ là…

Cho nên hiện giờ, cho dù thoạt nhìn người yêu có thể giết chết Đồng An Khả bất cứ lúc nào, Vân Khuynh vẫn không dám để hắn mạo hiểm dù chỉ nửa phần.

“Tóm lại, về sau, cố gắng trước tiên không cần ra tay với ‘ người ’ kia…”

Nàng nói nghe có vẻ lơ đãng nhưng ngữ khí lại nặng nề.

Nghe vậy, môi mỏng màu máu của Kỳ Tế hơi mấp máy, tử khí thâm trầm nhìn thiếu nữ trước mắt, đồng tử u ám lạnh lẽo.

Giây tiếp theo, hắn đột nhiên bao lấy mặt đẹp của nàng.

Vân Khuynh hơi cứng người, mới cảm thấy hình như mình có hơi… hung dữ?

Khụ.

Đương nhiên nàng sẽ không thừa nhận.

Có điều vẫn có thể cho hắn một con đường khác để phát tiết.

Vân Khuynh nghĩ, nhẹ cong môi, khiêu khích nhìn người đàn ông âm quỷ một cái.

“Trừng em làm gì… Anh muốn cắn em à?”

^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^

Dươngtheo mọi người, huyết y mà nam chính mặc là cổ trang hay hiện đại?

Dương theo mọi người huyt y mà nam chính mặc là cổ trang hay hiện đại