Vân Khuynh cúi đầu, chưa kịp mở miệng ——
Tô Lộ đã hát đệm mắng.
“Bệnh tâm thần à. Mấy hôm trước Vân Khuynh xin nghỉ không đi học, nộp bài tập cái quỷ gì?”
“Cậu!” Đồng An Khả nghẹn họng, khuôn mặt thanh tú thoáng chốc đỏ lên: “Nhưng, nhưng cũng phải nộp chứ!”
Vừa dứt lời, lúc này Vân Khuynh mới không chút để ý đưa tầm mắt về phía cô ta.
“Thầy cũng không có yêu cầu.”
Lúc nàng nói chuyện, ngữ điệu không chút phập phồng.
Ánh mắt không gợn sóng, bình tĩnh một cách quỷ dị.
Lập tức khiến trong lòng Đồng An Khả run lên, sinh ra một loại sợ hãi kỳ lạ muốn lùi về phía sau.
“Cậu…” Cô ta nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, lúc này mới nhận ra khí chất của Vân Khuynh đã trở nên âm trầm không giống như xưa.
Chẳng lẽ, là bởi vì…
Đồng An Khả hơi kinh sợ, lại không khỏi cảm thấy may mắn.
Nếu không phải hai người đã thay đổi mệnh số, người gặp phải đại nạn chỉ sợ sẽ là cô ta.
Mặc dù hơi cảm thấy có lỗi đối với Thẩm Vân Khuynh.
Nhưng dựa vào khí vận của Thẩm gia tuy rằng hiện tại có chút đả kích, nhưng cuối cùng cũng sẽ bình yên vượt qua thôi…
Rất nhanh Đồng An Khả đã xây dựng tốt tâm lý cho bản thân, giọng nói cũng trở nên mềm mỏng hơn.
“Vậy thì không cần nộp bài tập nữa.”
Cô ta bày ra thái độ rộng lượng, lại nói: “Nhưng từ nay về sau trong giờ học bạn học Thẩm không nên mất tập trung nữa.”
Tô Lộ nghe vậy lại muốn nhảy lên, Vân Khuynh đúng lúc đè người lại, lạnh nhạt trả lời.
“Tôi không có.”
Mở miệng nói dối lại không hề thấy ngượng.
“Thẩm Vân Khuynh!” Đồng An Khả thấy nàng đóng kịch như vậy, cuối cùng cũng nhịn không được: “Tôi rõ ràng nhìn thấy cậu…”
Nhưng mà.
Cô ta còn chưa nói xong đã thấy nữ sinh diễm lệ kia nhướng mày: “A?”
“Thì ra lúc đang học lớp trưởng vẫn luôn nhìn tôi.”
Đột nhiên Đồng An Khả sửng sốt.
Giây tiếp theo.
Nghe thấy khắp nơi vang lên tiếng cười nho nhỏ.
Tô Lộ càng không chút khách khí trào phúng nói: “Phải đó, lớp trưởng Đồng.”
“Cậu không lo học cho tốt, mất tập trung nhìn Vân Khuynh làm gì? Chẳng lẽ cậu cũng...mê muội hoa hậu giảng đường của chúng ta?”
“Tôi… Tôi không có…” Đồng An Khả hết đường chối cãi.
Trên thực tế.
Giữa lúc đang học, xác thật là cô ta vẫn luôn lén chú ý đến Thẩm Vân Khuynh.
Dù sao thì đối phương cũng mới chia tay với Hiên Viên Vũ.
Còn có cuộc hẹn ở phòng thí nghiệm đêm qua…
Cô ta luôn cảm giác có thể Thẩm Vân Khuynh đã đến từ lâu, chỉ là không biết cô ta (VK) có gặp phải chuyện kỳ quái gì hay không?
Không ngờ rằng hôm nay đối phương vẫn có thể trở về không chút hao tổn.
Trong lòng Đồng An Khả thấp thỏm, đương nhiên không kiềm được mà chú ý thêm một chút.
Lại không ngờ, sau lần giao phong này cô ta mới phát hiện ——
Cho dù gặp phải biến cố lớn, thái độ của đối phương vẫn kiêu ngạo lạnh lùng như cũ.
Chỉ nói mấy câu ngắn ngủi đã khiến cho cô ta vô cùng lúng túng.
Giờ khắc này.
Đồng An Khả ngơ ngác đứng trong phòng học, nắm chặt làn váy, có cảm giác giống hệt như lúc mới nhập học…
“Các người đang làm gì đó!”
Đột nhiên, một giọng nam kiêu ngạo vang lên.
Cả người Đồng An Khả run lên, giống như vớt được cọc gỗ, quay đầu kêu lên: “Vũ!”
Quả nhiên là Hiên Viên Vũ.
Hắn ta không kiên nhẫn dựa vào cửa, nhíu mày: “Ai dám khi dễ người của bổn thiếu?”
Hiên Viên Vũ kêu gào vô cùng bất mãn mà, cũng không trấn an bạn gái trước mà chỉ cảm thấy quyền uy của hắn ta đã bị khiêu khích.
“Em nói đi, sao lại thế này?”
Nhất thời không có ai trả lời, Hiên Viên Vũ chuyển ánh mắt về phía Đồng An Khả.
“Không, không có chuyện gì đâu.”
Đồng An Khả kéo ống tay áo của hắn ta, nhỏ giọng nói: “Em chỉ muốn khuyên bạn học Thẩm chăm chỉ học tập thôi. Là em đã xen vào việc của người khác.”
Hiên Viên Vũ nghe vậy hừ lạnh một tiếng.
Sau đó nắm lấy tay cô ta chạy thẳng đến góc phòng.
Chạy đến chỗ nào thì đám học sinh đều nhanh chóng lui ra, tạo thành một con đường.
Vì thế, hai người rất nhanh đã đến trước mặt Vân Khuynh.
“Thẩm Vân Khuynh, tôi cảnh cáo cô, đừng có gây phiền phức cho cô ấy nữa!”
Mới vừa chạy đến nơi Hiên Viên Vũ đã lập tức uy hiếp.
Hắn ta nói xong lại nắm tay Đồng An Khả, tuyên bố trước mặt mọi người:
“Bất kể cô có làm chuyện gì, tôi cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý!”
Vân Khuynh: “…”
Nàng nhìn hai người tự cho là đúng trước mặt, ngữ khí lạnh nhạt.
“Thứ nhất, vừa rồi là lớp trưởng Đồng chủ động tìm tôi. Thứ hai, bạn học Hiên Viên à, anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi sớm đã không còn hứng thú gì với anh nữa.”
Vân Khuynh bình tĩnh trần thuật, cong môi cười nhạt.
Nhưng Hiên Viên Vũ thấy thái độ của nàng như vậy lại không khỏi sửng sốt.
Kỳ thật, đã nửa tháng rồi hắn ta chưa gặp Thẩm Vân Khuynh.
Bởi vậy, ấn tượng của Hiên Viên Vũ đối với nàng vẫn còn dừng lại lúc chất vấn kia như cũ.
Lúc ấy, thái độ của cô ta đối với hắn, rõ ràng là ái mộ và không cam lòng…
Nhưng bây giờ những thứ đó đã biến mất hoàn toàn toàn.
Muốn chơi lạt mềm buộc chặt?
Hiên Viên Vũ có chút khó tin.
Hắn ta nhíu mày, thấy nữ sinh trước mặt kia cười không chút để ý.
Vẫn mỹ lệ đến rung động lòng người như cũ, cảm xúc lại không hề dao động dù chỉ nửa phần.
Hơn nữa đã không còn quan hệ gì với hắn…
Kỳ lạ là trong lòng Hiên Viên Vũ bỗng nhiên cảm thấy tức giận.
Một tay hắn ta tóm lấy Đồng An Khả, một tay kia nắm chặt, hung hăng đấm về phía Vân Khuynh đang ngồi sau bàn học:
“Tóm lại cô không được phép bắt nạt…”
Trong tiếng uy hiếp, một quyền kia tưởng như sẽ rơi xuống trong nháy mắt.
Trong phòng học, có người đã che kín mắt, hét lên.
Giây tiếp theo.
Sau một tiếng “Phanh ——” thật lớn, theo đó là một giọng nữ thét chói tai cùng với tiếng kêu đau của...Hiên Viên Vũ!?
Ách.
Học sinh đang vây xem đều sửng sốt, cẩn thận nhìn lại mới phát hiện ——
Là Vân Khuynh lật bàn lên trước, hơn nữa cái bàn còn cực kỳ chính xác ngã lên người Đồng An Khả và Hiên Viên Vũ, hoàn toàn không liên lụy đến người vô tội nào.
Trung tâm của sự cố - Thánh Nặc “Vương tử” đang giãy giụa, chật vật đứng dậy.
Mà lớp trưởng của bọn họ còn bị đè dưới bàn học, vươn tay la hét muốn được kéo ra.
!!!
Giờ khắc này, tâm tình của học sinh lớp A vô cùng phức tạp.
Không nghĩ tới, hoa hậu giảng đường lại hung tàn như vậy!
Hơn nữa, còn dám ra tay với người có thế lực nhất trường.
Tô Lộ kéo bạn tốt lại, vừa bội phục vừa lo lắng.
Mặc dù thật sự là bá khí trắc lậu*, nhưng nếu muốn gây sự với Hiên Viên Vũ…
*Bá khí trắc lậu: hiểu nôm na vượt ngoài mong đợi. Ở đây có thể hiểu là cực kì có cốt khí.
Quả nhiên.
Giây lát sau, giọng nam tức muốn hộc máu vang lên: “Thẩm Vân Khuynh, sao cô dám!”
Vân Khuynh nhìn Hiên Viên Vũ đang tức đến giậm chân, lạnh nhạt nói.
“Là anh động tay trước.”
Ý là, nàng phòng vệ chính đáng.
“Cô!” Hiên Viên Vũ cắn răng: “Thẩm gia đã nửa chết nửa sống, cô còn dám đắc tội với tôi…”
Hơn nữa, Thánh Nặc cũng là sản nghiệp của tập đoàn Hiên Viên!
Nghe vậy, ánh mắt Vân Khuynh lạnh lùng, trong lòng trào phúng.
Thật ra là hoàn toàn ngược lại mới đúng.
Hiện giờ, tập đoàn Hiên Viên đã hạ quyết tâm muốn thâu tóm Thẩm thị.
Nàng khách khí với Hiên Viên Vũ thì có ích lợi gì chứ?
Còn không bằng trực tiếp xé rách mặt cho khỏe.
Nhưng cũng không thể để vị này trở về cáo trạng, gây ra nhiều phiền phức không cần thiết…
“A?” nghĩ đến đây, Vân Khuynh cong môi, cố tình nói.
“Hiên Viên thiếu gia định trở về khóc lóc kể lể với người lớn?”
Thiếu nam thiếu nữ tuổi dậy thì, luôn luôn ghét nhất là bị nói “Về mách lẻo với người lớn”.
Không ngoài dự liệu, vừa nghe thấy lời này, Hiên Viên Vũ lập tức la to.
“Nực cười, sao bổn thiếu gia có thể làm như vậy!”
Hắn ta cãi lại theo bản năng, sau khi nói xong, mới há hốc mồm.
Không cáo trạng, làm sao lấy lại danh dự đây?
Nhờ đến anh em, hoặc là…
Nhưng không đợi Hiên Viên Vũ nghĩ ra được trò gì, Đồng An Khả không chịu cô đơn ở bên cạnh liền lên tiếng, chủ động phân ưu giải nạn cho bạn trai —