《Chương 209》
DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (33)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸
Đồng tử Vân Khuynh co rụt lại.
Ánh mắt nàng khóa chặt hắn, khi nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc, đột nhiên giương khóe môi lên "A?"
"Vậy cái gánh nặng như anh, còn muốn đeo theo em... bao nhiêu kiếp đây?"
Vân Khuynh cười cười, trong lời nói lặng yên mang theo vài phần thăm dò.
Ánh mắt Lục Thiếu Ngự hơi lóe, trầm thấp nở nụ cười: "Đã hứa rồi...còn muốn quỵt nợ?"
Độ cong trên môi nàng càng sâu, rốt cuộc đã xác định --
Người yêu nhà mình chắc đã bắt đầu khôi phục ký ức, tuy rằng không rõ ràng lắm rốt cuộc hắn đã nhớ ra kiếp nào, nhớ nhiều hay ít...
Nhưng Vân Khuynh vẫn vô cùng kinh hỉ như cũ.
Mí mắt nàng hơi rũ, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, nhẹ giọng đáp lại câu hỏi của Lục Thiếu Ngự.
"Đương nhiên sẽ không."
Dứt lời, tay Vân Khuynh khẽ động, đột nhiên lại sử dụng thần lực, đẩy một cái.
Hắn...ngã ra phía sau.
Trong nháy mắt, Lục Thiếu Ngự lưu loát ngồi dậy, nheo mắt lại, ánh mắt thâm trầm.
Nhưng mà, giây tiếp theo.
Cô gái xinh đẹp cũng đồng thời ngồi thẳng lên, nâng mắt, chủ động ôm lấy cổ hắn.
Sau đó... Một ngụm cắn lên môi mỏng của người đàn ông.
Chớp mắt kia, ánh mắt Lục Thiếu Ngự khép hờ, chế trụ người, càng hung ác đáp trả lại.
Bất luận như thế nào, hắn chỉ biết là --
Nàng chính là người duy nhất trong kiếp này khiến mình động tâm, là ràng buộc mỗi kiếp.
Vì thế.
Trên cánh đồng bát ngát chiến hỏa, hai chỉ huy mới tỏa sáng rực rỡ trong cuộc chiến kia, cứ như vậy không hề cố kỵ mà ôm hôn thật lâu trên cỏ.
Khắp nơi là một đám binh lính vốn đang chúc mừng thắng lợi cũng dần dần dừng lại ồn ào náo động.
Bọn họ tự phát tụ thành một vòng tròn.
Người có gan lớn thậm chí còn huýt sáo, kêu lớn tiếng, thật lòng chúc phúc cho hai người.
Trong đó, quân nhân phương Bắc đặc biệt hưng phấn.
Không nghĩ tới, lúc còn sống còn có thể nhìn thấy một mặt lãng mạn như vậy của thiếu soái nhà mình.
Càng bất ngờ hơn chính là, thiếu soái phu nhân tương lai, lại là một... đại mỹ nhân khí phách, ngao ngao ngao!
*
Phủ Đại soái.
Phương Hinh Nhã đứng trước cửa phủ, nôn nóng chờ đợi chồng và con trai trở về --
"Phu nhân."
Đột nhiên, âm thanh của Lục Quảng Bác vang lên.
Bà vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ông xã nhà mình mang theo con trai và các tướng lĩnh có liên quan xuất hiện trước mắt.
"Mọi người đã về rồi."
Phương Hinh Nhã nhìn hai cha con, không thấy vết thương trí mạng nào thì nói tiếp.
"Đều nhanh vào đi. Lại muốn mở cuộc họp tổng kết phải không? Trong phòng nghị sự đã chuẩn bị sẵn nước trà..."
Bà đang nói, ánh mắt lơ đãng xẹt qua cô gái trẻ tuổi đứng trong góc, đột nhiên khựng lại.
"Vị này chính là..."
Ngữ khí của Phương Hinh Nhã đầy vi diệu, trong lòng đột nhiên hiện lên một ý tưởng.
Nhưng khi nhìn thấy đối phương mặc quân phục, lại ngậm miệng.
Không đúng.
Đêm đó, bà đã hỏi Lục Thiếu Ngự về xuất thân của con dâu tương lai.
Sao có thể là cô gái trước mắt này?
Không chỉ riêng dung mạo tuyệt hảo, một thân khí chất thanh nhã, lại ẩn ẩn toát ra ý chí thiết huyết.
Phương Hinh Nhã dựa vào ánh mắt độc hại nhìn người nhiều năm, trong nháy mắt liền khẳng định --
Đây chỉ sợ là thiên kim của tướng lĩnh thế gia.
Mà loại phụ nữ này, đúng lúc cũng là loại hình mà bà thưởng thức nhất
Đáng tiếc...
Phương Hinh Nhã thầm thở dài, liền nghe được bạn già nhà mình lên tiếng.
"Đây là Quý thủ lĩnh của viện binh lần này."
Lục Quảng Bác giới thiệu đáp án khi dò hỏi cấp dưới mới vừa rồi, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt vi diệu của một đám quan quân phía sau.
!?
Sao lại thế này?
Chẳng lẽ nguyên soái vẫn chưa thấy qua con dâu tương lai?
Cũng không chú ý đến, cảnh tượng sau cuộc chiến của thiếu soái và thiếu soái phu nhân tương lai... Khụ.
Lúc trước khi Lục Quảng Bác đặt câu hỏi, bọn họ còn tưởng nguyên soái chỉ là không biết thân phận xuất hiện trên chiến trường lần này của thiếu soái phu nhân.
Cho nên, mới chỉ nói...
Đến lúc này, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mấy tên tướng sĩ đều ngây người, nhất thời hai mặt nhìn nhau.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Đáng tiếc, Lục Quảng Bác lại hoàn toàn không chú ý đến bọn họ có gì không đúng.
Trên thực tế, ông đúng thật là không biết nội tình.
Trong ba ngày chiến đấu, Lục Quảng Bác vẫn luôn ở sau thành lâu chỉ huy; chờ khi chiến tranh sắp kết thúc đã trực tiếp quay đầu giải quyết tốt hậu quả.
Mà sau khi ông nhìn thấy Lục Thiếu Ngự, đối phương cũng không chính thức giới thiệu cô gái bên cạnh với ông.
Cho nên, đối với việc con dâu tương lai đã hiện thân này, Lục nguyên soái thật sự là không hề biết.
Đồng thời, cũng mang phu nhân nhà mình xuống hố --
Sau khi Phương Hinh Nhã nghe thấy ông giới thiệu, sắc mặt hiện lên sự kinh ngạc, giây lát sau đã nở nụ cười với nàng.
Bà tiến lên vài bước, chân thành cảm tạ nói.
"Quý thủ lĩnh phải không, thật sự rất cảm ơn cô."
Ba ngày này, chiến báo ở tiền tuyến liên tục truyền đi.
Phương Hinh Nhã cũng biết, "Viện binh" đột nhiên xuất hiện kia, trong lần đại thắng này đã cống hiến không ít lực lượng.
Nếu không có viện binh này, cho dù quân phương Bắc có thể thắng, chỉ sợ cũng là thắng thảm.
Còn con trai dẫn đầu đi đột kích của bà, càng không thể hầu như không bị thương nặng mà trở về...
Nghĩ đến đây, Phương Hinh Nhã càng thêm cảm kích cô gái trước mắt này, cảm xúc mênh mông, thậm chí còn muốn cúi người cảm tạ --
"Có Quý thủ lĩnh cao thượng tương trợ, thật sự là..."
Lại không ngờ, không đợi bà có động tác, đối phương đã vươn tay nâng bà dậy.
"Bác gái, bác làm như vậy là chiết sát con mất."
Nghe xưng hô như vậy, Phương Hinh Nhã sửng sốt, nâng mắt lên, liền thấy nàng cong môi, ý cười tươi sáng.
"Còn nữa, sở dĩ con viện trợ... Cũng không chỉ là vì nghĩa."
Vân Khuynh nói, hơi hạ mắt.
"Lần đầu tới cửa, cũng coi như con lần đầu ra mắt hai người đi."
Cái gì?
Đối diện, Phương Hinh Nhã càng nghe càng mơ hồ, Lục Quảng Bác bên kia, cũng có chút ngốc theo.
Giây tiếp theo.
Lại thấy Lục Thiếu Ngự nắm tay cô gái, hờ hững nói: "Ba, mẹ. Cô ấy chính là người yêu mà con đã nhận định."
Vân Khuynh cầm lại tay hắn, ý cười bên môi càng sâu.
"Bác trai, bác gái, lần đầu gặp mặt, con là Quý Vân Khuynh."
!!!
Ngay lập tức.
Hai vợ chồng nguyên soái đều hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Này... Sao có thể!?
Phương Hinh Nhã nhớ tới hình tượng con dâu là phụ nữ trung niên trong đầu mình, lại so sánh với cô gái trước mặt, chỉ cảm thấy khó có thể tin.
Mà Lục Quảng Bác vẫn luôn đối đãi với Vân Khuynh như tướng lĩnh cùng cấp cũng ngây ngẩn cả người.
Ông sao có thể ngờ là đối phương lắc mình một cái đã biến hoá thành con dâu nhà mình?
Mà các quan quân đang vây xem cũng cảm thấy may mắn khi thấy một màn ngây người bất động của nguyên soái.
Khụ.
Đồng thời, lại lần nữa bị thiếu soái và thiếu soái phu nhân tương lai... sáng mù mắt.
Bất quá, chỉ một lát sau.
Phương Hinh Nhã từ trong khiếp sợ đi ra, rồi lại lâm vào vui sướng cực hạn.
Không nghĩ rằng.
Con dâu không chỉ không phải phụ nữ trung niên đã ly dị như trong tưởng tượng, lại còn ưu tú như thế...
Đôi mắt bà sáng lên, thân thiết đi đến cầm tay Vân Khuynh.
"Cô bé ngoan." Phương Hinh Nhã cười nói.
"Vân Khuynh đúng không. Lần đầu tiên gặp mặt, không bằng trước tiên vào nói chuyện với bác gái nhé..."
Không nghĩ tới còn chưa dứt lời đã bị Lục Quảng Bác cắt ngang.
"Phu nhân, bà đi pha trà trước đã."
Ông vô cùng chính trực mà nói, lại hòa ái nhìn sang Vân Khuynh.
"...Vân Khuynh à, cháu vẫn là cùng Thiếu Ngự và bác trai đến phòng họp trước nhé?"
"Ông tránh sang một bên đi!" Phương Hinh Nhã nghe vậy, trừng mắt nhìn ông một cái.
Giữa lúc ba mẹ đang "Tranh chấp", người đàn ông lạnh lùng không nói một lời, chỉ yên lặng kéo chặt tay Vân Khuynh.
- ---
Lời tác giả:
Công lược cha mẹ chồng √
Mẹ Phương, ba Lục: ( sốt ruột) Để ba mẹ giao lưu với con dâu trước đã!
Người nào đó: ( kéo chặt Khuynh Khuynh) người là của con.
Thế giới này chắc sẽ kết thúc vào ngày mai~