《Chương 208》
DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (32)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸
“Toàn lực viện trợ.”
Không nghĩ tới nàng mới vừa dứt lời, cấp dưới có quan hệ không tồi liền trêu chọc vài câu.
“Lão đại, chúng ta đến chi viện ngay lúc này, cũng coi như thay cô tặng cho Lục thiếu soái một sự kinh hỉ nhỉ?”
…Vân Khuynh liếc thủ hạ đang mở miệng kia một cái, nhướng mày, lại thừa nhận: “Đúng vậy.”
Nàng cong môi, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, ngữ khí vi diệu mà kỳ dị.
“Dù gì, đây cũng là lần đầu tiên lão đại của mấy người tới cửa… Ra mắt bác trai bác gái.”
*
Một ngày này.
Bắt đầu từ rạng sáng, chiến hỏa vùng ngoại ô Bắc thành châm đến bình minh.
Từ bắt đầu đột kích, đến “Viện binh” xuất hiện một cách quỷ dị trợ công, lại đến số lượng lớn không quân được huy động trên toàn lãnh thổ Bắc thành…
Cho đến buổi chiều ba ngày sau, mới tạm thời coi như kết thúc ——
Lúc này, ngoại trừ một số quân Nhật đã đào tẩu, quân Nhật còn lại trên chiến trường hầu như đã ngã xuống toàn bộ, chỉ có một số ít còn cố chấp chống lại.
Còn quân Giang Nam…
Khụ.
Trên thực tế, sau khi “Viện quân” bất ngờ phản chiến, phần lớn binh lính đã bắt đầu rối loạn trận tuyến.
Dưới tình huống không phân rõ địch ta, lúc này không ít binh lính bất mãn với việc Hứa Quảng Hào kết minh với địch quốc, phản ngược trở lại tấn công quân Nhật.
Đến đêm thứ hai, sau khi Hứa Quảng Hào bị bắt làm tù binh, càng có nhiều quân Giang Nam lục tục giơ tay trực tiếp đầu hàng quân phương Bắc.
Vì thế.
Tiếp sau đó quân đội Trung Quốc hai bên đã thống nhất lại bao vây tiêu diệt quân Nhật…
“Đồ chó đ*! Một đám phản đồ ăn cây táo rào cây sung!”
Bên ngoài chiến trường, Hứa Quảng Hào đang bị trói chặt nhìn thấy tình huống đã sắp trần ai lạc định*, bắt đầu chửi ầm lên: “Đáng chém ngàn đao…”
*Trần ai lạc định: tất cả đã kết thúc.
“Ba, ba đừng rống lên nữa…”
Bỗng dưng, một giọng nữ khàn khàn từ bên cạnh vang lên, đánh gãy tiếng kêu tức giận của ông ta.
Thân thể Hứa Quảng Hào cứng đờ, gian nan quay đầu, nhìn sang bên cạnh, thấy ba người cũng bị bắt giống mình.
Đúng là Tỉnh Thượng Xuyên, Cốc Bách Phong và Hứa Song Song.
Mà vừa rồi mở miệng, đúng là “Con gái ngoan” đang lớn bụng của ông ta.
“Phi!” Hứa Quảng Hào nhìn Hứa Song Song đang thống khổ che bụng, mắng chửi không chút thương tiếc.
“Nếu không phải mày tìm được hai tên phế vật này, sao tao có thể bại trận…”
Chưa dứt lời, hai gã đàn ông mặt đầy râu cũng tàn nhẫn chửi lại.
“Baka!” Vẻ mặt Tỉnh Thượng Xuyên dữ tợn: “Rõ ràng là tại ông nuôi ra một con heo mẹ đê tiện!”
Hắn nói xong, Cốc Bách Phong cũng không cam lòng yếu thế mắng theo.
“Đúng vậy, cái gì mà thiên kim quân Giang Nam, thực chất chỉ là giày rách lả lơi ong bướm, khi du học thì đã lăn giường với tên quỷ kia…”
“Đánh rắm!” Nghe vậy, Hứa Quảng Hào giận dữ, lập tức chửi lại.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
…Trong tiếng mắng tức giận của ba người, Hứa Song Song ôm bụng ngã ngồi, chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong.
Rốt cuộc, hơn một tháng này, trong sự tra tấn của hai gã đàn ông, cô đã sớm chết lặng.
Chỉ có hai mắt dại ra, gắt gao trừng mắt nhìn hai thân ảnh bên kia chiến trường ——
Cuộc chiến đã đến hồi kết, chỉ có tàn quân Nhật còn sót lại đang cố gắng nổ súng, giãy giụa lần cuối.
Trong mưa bom bão đạn, hấp dẫn sự chú ý nhất, là hai người lãnh đạo đang dẫn đầu chỉ huy tấn công.
Người đàn ông lạnh lùng không những có khả năng lãnh đạo như thần, lực công kích cá nhân cũng không kém cỏi chút nào.
Hắn vẫn chỉ huy tiểu đội đột kích như cũ, tựa như một con sói hung hãn lần lượt tiến sát vào trong quân Nhật.
Như đi vào chốn không người, hung hăng cắn xé máu thịt của đối phương.
Bên kia, nơi có quân tiếp viện.
Trung tâm chỉ huy, lại là một… cô gái.
Dung mạo cực đẹp, hoàn toàn là một bộ dạng nhu nhược vô hại.
Đứng giữa chiến trường, tựa như một tiểu thư khuê các vô tình lạc vào nơi khói lửa.
Nhưng mà, những binh lính tận mắt chứng kiến lực sát thương đối với quân địch của nàng, lại tuyệt đối không nghĩ như vậy.
Mỗi khi bàn tay mềm quay cuồng khẩu súng, xuyên qua hơn phân nửa chiến trường, vô cùng chính xác lần lượt bắn chết mục tiêu.
Khụ.
Nếu là người có tâm, sẽ còn phát hiện, không ít công kích của cô ấy, đều “tình cờ” đánh tới tiền tuyến xung quanh người đàn ông kia.
…Ngang nhiên tạo ra một lá chắn xung quanh hắn, càng tạo điều kiện cho tiểu đội đột kích ra vào như chỗ không người.
Theo chiến trường không ngừng thu nhỏ lại, khoảng cách giữa hai người cũng càng ngày càng gần.
…Trên cánh đồng bát ngát gió cát thổi qua, đang tấn công, thân hình của người đàn ông bỗng nhiên quay lại.
Ngước mắt, lại lơ đãng đối diện với cặp mắt xinh đẹp phía xa kia.
Nháy mắt đó, tầm mắt hắn hơi ngưng lại nhìn nàng, bỗng nhiên giương khóe miệng, ánh mắt không khỏi tối sầm.
Nhưng cũng chỉ là gần trong nháy mắt.
Giây tiếp theo.
Người đàn ông lạnh lùng mím môi, nhanh chóng xoay người tấn công địch.
Nhưng mà, ngay khi hắn trông thấy động tác của tên lính Nhật kia, đồng tử co rụt lại!
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
“Baka!”
Đối diện, Tỉnh Thượng Ninh đi đầu đang oa oa giận kêu lên.
“Nhắm vào đầu hai con heo Trung Quốc kia, để chúng chết cùng nhau!”
Nói rồi, hắn vung tay lên.
Dứt lời, mấy tên quân Nhật vẫn chưa sử dụng hết vũ khí ôm lấy số lựu đạn cuối cùng, gào rống, phóng về phía trước.
“Ầm đùng ——”
Ngắn ngủi vài giây sau, tiếng nổ cực lớn vang lên như sấm sét, cắt qua không trung.
Nhưng khiến người ta kinh ngạc chính là phần lớn lựu đạn đều bay về phía quân Nhật bên kia.
Mà gần chỗ quân Trung Quốc, chỉ có một vụ nổ nhỏ?
Khói thuốc súng tràn ngập.
Mùi thuốc nổ gay mũi truyền đến, Vân Khuynh khẽ nhíu mày, vô thức di chuyển.
Đến bên người Lục Thiếu Ngự nắm lấy tay hắn, còn hắn cũng ôm chặt lấy nàng.
Lúc này, một số lựu đạn bất ngờ nổ tung, đất trời hoàn toàn lâm vào một màu u ám.
Giống như tận thế.
Nhưng hai người ôm nhau nằm ngã trên cánh đồng bát ngát lại chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Mặt cỏ dưới thân cực kỳ thô ráp, cộng thêm chiến đấu suốt ba ngày càng khiến người ta mệt mỏi vô cùng.
Nhưng hắn và nàng không chút nào để ý.
Bởi vì cả hai đều biết là ——
Trong nháy mắt khi nguy hiểm cận kề kia.
Nàng lựa chọn chạy đến chỗ hắn trước tiên.
Mà hắn cũng chạy đến bên nàng, dùng chính thân mình, bảo vệ nàng không chút thương tổn.
…
Trong tiếng nổ vang kịch liệt, Vân Khuynh đột nhiên nắm chặt cổ áo của người đàn ông phía trên.
Giây tiếp theo, ồn ào náo động bỗng nhiên vơi đi không ít.
Nàng nâng mắt, đối diện với cặp mắt hoa đào thâm thúy của Lục Thiếu Ngự.
…hắn vươn tay, che hai tai Vân Khuynh lại.
Nhẹ nhàng nhưng tận lực giúp nàng chặn lại tiếng ồn.
Trong lòng Vân Khuynh khẽ động, cong môi lên.
Bốn mắt nhìn nhau, dường như có ấm áp đang chảy xuôi giữa hai người…
Đợi cho khói thuốc súng tan đi, toàn bộ quân Nhật đã bị chôn vùi trong vụ nổ.
Khắp nơi đều là tiếng quát tháo của bọn lính hoặc ngửa đầu hoan hô, hoặc quá vui mừng mà khóc.
Nhưng mà, hai người nhất thời vẫn không đứng dậy.
“Buông ra.”
Vân Khuynh bình tĩnh nhìn người yêu nhà mình, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt: “Anh nặng quá.”
Nghe vậy, Lục Thiếu Ngự đột nhiên nheo mắt lại, trong ánh mắt dường như lộ ra vài phần hương vị nguy hiểm.
Nhưng giây lát sau.
Môi mỏng của người đàn ông lạnh lùng hơi giương lên, mắt hoa đào xưa nay lạnh nhạt lại toát ra sự tà mị đầy mê hoặc.
Giây tiếp theo.
Hắn nắm lấy hàm dưới tinh xảo của cô gái, cúi thấp đầu xuống.
Hơi thở ấm áp phất qua má nàng, Lục Thiếu Ngự ghé sát vào tai, cười nhẹ ra tiếng: “Nặng?”
“Loại gánh nặng này, không phải em đã cõng mấy đời rồi sao?”.
^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^
Dương: mỗi thế giới đều chỉ chờ đến giây phút này ~