Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 207




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

《Chương 207》

DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (31)

Editor: Dương Gia Uy Vũ

🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸

Bóng đêm như mực.

Trong doanh trại chỉ huy ở ngoại ô, Hứa Quảng Hào đang nổi giận đùng đùng với Tỉnh Thượng Ninh.

“Thành phố lân cận đó là của tôi! Chuyện như tàn sát hàng loạt dân trong thành, lão tử lúc nào đáp …”

“Hứa quân, ông hà tất phải sốt ruột?” Bên kia, đại tá Nhật Bản đang bị chất vấn lại ha ha cười.

“Theo như cách nói của Trung Quốc các người, đây là kế sách quyền lợi, không phải là nhằm mục đích dẫn quân phương Bắc ra khỏi thành hay sao…”

Tỉnh Thượng Ninh hòa hoãn nói, trong mắt lại xẹt qua một tia tức giận ——

Trong khoảng thời gian này, bởi vì thế cục của chiến trường Thái Bình Dương nguy hiểm, phần lớn quân Nhật tinh nhuệ và trang bị đều ưu tiên cho bên đó.

Bởi vậy, sức chiến đấu và vũ khí trên chiến trường ở Trung Quốc kỳ thật rất không đủ.

Ngay cả lần tấn công phương Bắc này, những trang bị như xe tăng đạn pháo của quân Nhật nhiều nhất chỉ có mấy chục, vũ khí như máy bay ném bom trên không, chỉ có ít ỏi mấy cái…

Một tháng qua, quân phương Bắc thủ thành không ra.

Dùng pháo tấn công, bị đối phương ở trên thành lâu nổ súng bức lui; vận dụng máy bay ném bom, còn chưa bay được vào thành, đã bị đối phương phái chiến cơ ra chặn lại; dùng tường người công thành, càng thêm chết số lượng lớn…

Giống như cảnh tượng đại bại lần trước lại tái diễn. Tóm lại, là đánh mà vô cùng nghẹn khuất!

…Tỉnh Thượng Ninh thầm nghĩ, đã sớm nén giận vô cùng, tất nhiên, đối với "Người hợp tác" đã đưa ra kế hoạch tấn công phương Bắc là Hứa Quảng Hào, cũng không có ấn tượng gì tốt.

Càng miễn bàn đến vài lần đối chiến này, phần lớn quân Giang Nam đều núp phía sau, vũ khí thì giấu giấu diếm diếm, một lần cũng không chịu lấy ra dùng…

Mỗi khi nghĩ đến đây, Tỉnh Thượng Ninh càng thêm căm giận tên heo thô lỗ người Trung Quốc này không thôi.

Nhưng vì sự nghiệp của Hoàng quân vĩ đại, hắn cũng chỉ có thể cật lực nhẫn nại…

Mà bên kia.

Hứa Quảng Hào cũng cảm thấy bực mình muốn chết.

Trên thực tế, mặc dù không phải là ông ta coi trọng những người dân trong thành phố lân cận, nhưng cũng biết ——

Nếu tin tức này truyền ra ngoài, chính là đại đại bất lợi đối với thanh danh của mình!

Chỉ riêng hiện tại, trên báo đã xuất hiện không ít lời bình phán ông ta là đao phủ Hán gian, người coi trọng mặt mũi như Hứa Quảng Hào… sao có thể chịu được?

Bởi vậy, mới có một vụ chất vấn này.

“Tóm lại, chuyện này đã làm bại hoại hình tượng của lão tử…” Hứa Quảng Hào đang nhao nhao nói, Tỉnh Thượng Ninh lại đột nhiên đánh gãy lời ông ta.

“Hứa quân, vậy ông có biện pháp nào khác để công thành không?” Hứa Quảng Hào nghẹn họng, khựng lại trong nháy mắt.

Lại nghe đối phương nói: “Người thắng mới là chính nghĩa, Hứa quân. Chờ ông thống nhất Trung Quốc…”

Sau khi im lặng một lúc lâu…

Rốt cuộc, ông ta cắn răng một cái: “Làm!”

Nói xong, Hứa Quảng Hào nghĩ đến cục diện trở thành bá chủ tốt đẹp, đột nhiên, thái độ chuyển biến một trăm tám mươi độ, thậm chí còn bổ sung nói.

“Đúng vậy! Lục Quảng Bác kia giỏi nhất là giả nhân giả nghĩa! Đến lúc đó nếu bọn họ không ra, liền kéo mấy người dân ra khai đao trước…”

“Đại soái!”

Đột nhiên, một tiếng thông báo vang lên.

“Có chuyện gì?” Hứa Quảng Hào đang nói đến hưng phấn không vui quay đầu.

Quan quân tiến vào cúi đầu: “Là viện binh từ Đại Thượng Hải tới!”

“Ừ, là ai lãnh binh?” Nghe vậy, Hứa Quảng Hào đột nhiên trở nên hưng phấn, nhưng vẫn có chút nghi hoặc.

“Là ngũ tiểu thư, còn có… Tỉnh Thượng Xuyên tiên sinh.”

“U tây*!” Vừa dứt lời, Tỉnh Thượng Ninh cũng đứng lên: “Tốt, rất tốt!”

* U tây ( 呦西): phát âm tiếng Trung là " Yōu xī", đọc gần giống tiếng Nhật là 良し(yoshi), có nghĩa là "Được lắm", "Tốt lắm", viết theo tiếng Anh là "Yosh!"

Tiếp theo, hai người vừa nhấc chân ra khỏi doanh trại, đang muốn đi gặp viện binh…

Giây tiếp theo.

“Ầm ——", một tiếng oanh tạc đột nhiên vang lên.

Từng tiếng từng tiếng, tựa như đất rung núi chuyển.

Mà nháy mắt khi ánh lửa chiếu sáng vùng không trung ở ngoại ô kia, tiếng kêu rên thảm thiết như quỷ khóc đồng thời vang lên, hết đợt này đến đợt khác.

“Sao lại thế này!?”

“Quân phương Bắc làm sao tấn công vào được?”

“Địch… Địch tập kích!”

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu



Nửa ngày sau.

Những tiếng nổ mạnh qua đi, tiếng la kinh hoảng thất thố ồn ào tràn ra.

Trước doanh trại, Hứa Quảng Hào và Tỉnh Thượng Ninh đã kịp phản ứng rống giận, bắt đầu chỉ huy.

Rất nhanh, một quả pháo sáng cắt qua không trung, đất trời bỗng bừng sáng ——

Thân ảnh của đội đột kích quân phương Bắc nháy mắt đã bại lộ hơn phân nửa.

Đồng thời quân Nhật và quân Giang Nam một lần nữa chỉnh binh, đao súng soàn soạt.

Hứa Quảng Hào đứng phía sau, thời khắc nhìn thấy Lục Thiếu Ngự qua kính viễn vọng, ánh mắt sáng ngời.

Tên Lục Quảng Bác kia, vậy mà đưa cả con trai ra?

“Mau tấn công!” Lúc ấy, ông ta xoa tay hầm hè, vung tay lên: “Đưa xe tăng nghiền qua đi, phóng hỏa pháo!”

Lại không ngờ, ngay sau đó.

Phó quan bên cạnh ấp úng nói: “… Đại soái, mấy cái xe tăng pháo lân cận mới vừa rồi đã bị phá hủy.”

Hứa Quảng Hào cứng người lại, Tỉnh Thượng Ninh giận dữ đẩy hắn ta, lớn tiếng nói: “Mang đồ phía sau lên đây!”



Bên kia, giữa mưa bom bão đạn.

Người đàn ông lạnh lùng vừa xông về phía trước, vừa bình tĩnh chỉ huy ——

Dưới sự dẫn dắt của hắn, gặp phải công kích dày đặc che trời lấp đất, tiểu đội đánh bất ngờ này chỉ dựa vào sự hỗ trợ của địa hình, lại thuận lợi rút lui từng chút một.

Thậm chí giữa lúc hành động, còn tạo cho quân địch không ít phiền toái.

…Súng, lựu đạn, thuốc nổ đều bay ra, tiểu đội đột kích gần mấy trăm người, giằng co cùng với gần mười vạn quân địch, lại có thể bắn chết từng mảnh quân Nhật và Hán gian.

“Mẹ nó!” “Baka!”

Phía sau, Hứa Quảng Hào và Tỉnh Thượng Ninh nhìn thấy tình huống này, tức giận đỏ mắt.

“Xe tăng pháo đâu?” “Đánh, ra sức mà đánh cho tôi!”



Một lát sau, rốt cuộc cũng có người vội vàng đưa tin: “Tới rồi! Là viện quân của chúng ta đến!”

“Tốt!”

Thấy từng khẩu pháo chỉ còn cách mấy dặm kia, Hứa Quảng Hào và Tỉnh Thượng Ninh đều trở nên hưng phấn hơn: “Nhắm bắn!”

Đối diện.

Quân phương Bắc nhìn thấy vũ khí mang tính sát thương lớn đó đang tới liền có chút khẩn trương.

Có người móc đạn tín hiệu ra ——

Dựa theo kế hoạch, nếu không thuận lợi rút về thành, sẽ gọi không quân đến chi viện…

Trong lúc nhất thời, tiểu đội đột kích vừa đánh trả, vừa căng thẳng toàn thân ——

Chỉ chờ thiếu soái nhà mình phát lệnh!

Đồng thời, Lục Thiếu Ngự đột nhiên nheo mắt lại, quan sát tình hình bên kia, đang muốn mở miệng.

…Một loại cảm ứng mãnh liệt bỗng dâng lên.

Chỉ trong chớp mắt, hắn ngước mắt nhìn mấy khẩu pháo xa xa bên kia…

“Thiếu soái?" Không nghe được mệnh lệnh, một sĩ binh sĩ tiến lên, vội vàng nói: “Nếu không phát đạn, sẽ không k…”

“Trước tiên không cần.” Môi mỏng của người đàn ông lạnh lùng hơi cong lên, lạnh nhạt nói: “Chuẩn bị phản công.”

Cái gì!?

Binh lính ngốc vừa hỏi chuyện chớp mắt một cái.

Gió đêm thổi qua, mùi hương bỏng cháy của đạn dược truyền đến từ cánh đồng bát ngát.

Dưới bầu trời sáng tối luân phiên, trận chiến trên mặt đất chính thức châm ngòi.

Rất nhanh, mấy khẩu pháo đã cử động.

Trong chớp nhoáng, khẩu đại pháo đen nhánh cao cao ngẩng đầu——

Lại… Nhanh chóng quay đầu oanh kích!!!

Trong tiếng nổ vang kinh thiên động địa, doanh địa đã bị đột kích qua một lần lại lần nữa hỗn loạn!

Lần này, những tiếng thét không thể tin được vang lên giữa chiến hỏa.

Mà trong chớp mắt kia, Tỉnh Thượng Ninh sợ hãi rống to, Hứa Quảng Hào trừng lớn mắt muốn nứt ra.

Không!

Người khống chế pháo, không phải là… viện binh của quân Giang Nam sao?



Bên kia, tiểu đội đột kích của quân phương Bắc cũng bị ngốc: “Thiếu soái, đây…”

Lục Thiếu Ngự giương môi mỏng, ngữ khí trầm thấp, ánh mắt tối tăm.

“Viện binh của chúng ta đến rồi.”

Tầm mắt hắn trông về phương hướng kia.

Một cô gái tuyệt mỹ mặc kính trang đang khẽ cười nói với đám thuộc hạ——



Dương: Lục thiếu soái cỡ như vầy được chưa ~