Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 202




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

《Chương 202》

DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (26)

Editor: Dương Gia Uy Vũ

🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸

Khi nhìn thấy là nàng, Lục Thiếu Ngự nhíu mày, đột nhiên đứng lên: “Em…”

Vân Khuynh tiến lên vài bước, theo lễ tiết gật gật đầu với quan quân, sau đó nhẹ giọng nói.

“Lục thiếu soái, ngài sẽ không quên chúng ta là… Đối tượng hợp tác chứ?”

“Nếu ngài cần rời khỏi Đại Thượng Hải trước, vậy thì tất nhiên ‘ Hắc Hồ ’ sẽ toàn lực hỗ trợ cho thuộc hạ của ngài.”

Nàng cong môi, đến gần bàn, đôi tay chống xuống, thẳng tắp nhìn hắn.

Ánh mắt Lục Thiếu Ngự tối sầm, nhìn người đối diện, toát ra sự không tán đồng.

Vân Khuynh lại nhoẻ miệng cười: “Như thế nào, không tin tưởng em sao?”

Bốn mắt nhìn nhau.

Nàng yên lặng nhìn vào đáy mắt hắn, ánh mắt mềm nhẹ mà kiên trì.

Nhất thời im lặng…

Bên cạnh là quan quân chỉ cảm thấy không khí đã đình trệ vài phần.

Hắn có chút khẩn trương nắm chặt tay, đang nghĩ tiếp theo thiếu soái sẽ tranh chấp với thiếu soái phu nhân tương lai thì…

Giây tiếp theo.

Liền thấy tầm mắt của Lục Thiếu Ngự nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Những người ở lại cần phải cẩn thận, khi cần thiết… thì nghe theo sự sắp xếp của Quý đương gia.”

Nghe vậy, quan quân kia cả kinh.

Thiếu soái đây là… đáp ứng rồi?

Khụ.

Uổng cho hắn còn khuyên lâu như vậy, kết quả…

Bất quá, cuối cùng thiếu soái đã đồng ý quay về bắc địa trước.

Quan quân nghĩ vậy, kích động cao giọng “Dạ” một tiếng, lại tuân lệnh đi trước an bài việc Lục Thiếu Ngự bí mật rời thành.

Trước khi đi, hắn còn cảm kích nhìn Vân Khuynh một cái, thức thời nhanh chóng đi xuống, cho hai người một cơ hội tạm biệt.

Vì thế, rất nhanh, trong thư phòng chỉ còn lại hai người.

Lại là một trận tĩnh lặng.

Một lát sau, vẫn là Vân Khuynh nhẹ giọng mở miệng trước: “Trên đường nhớ cẩn thận.”

Dứt lời, đã bị Lục Thiếu Ngự nắm lấy tay.

Lòng bàn tay giao hòa độ ấm, dường như có ấm áp đang chảy vào trái tim, nàng nâng mắt cười nhạt.

“Sao vậy, không bỏ được em sao?”

Vốn chỉ là trêu đùa một câu.

Không ngờ, người đàn ông vẫn luôn lạnh lùng kia, vậy mà lại nói: “Ừm.”

Mặc dù chỉ là một chữ ngắn ngủi, mặc dù giọng nói có vẻ thờ ơ…

Nhưng lại thẳng thắn ngoài dự đoán.

Vân Khuynh chỉ cảm thấy trong lòng khẽ động, vô thức nắm chặt tay hắn, cong môi thản nhiên nói.

“Thật ra, em cũng rất luyến tiếc thiếu soái.”

Nàng liếc xéo Lục Thiếu Ngự một cái, hai tay chủ động quàng lên cổ hắn.

“Thật vất vả em mới thông đồng được với thiếu soái, còn chưa kịp cho anh một thân phận chính thức nữa…”

Nói xong, Vân Khuynh đột nhiên ghé sát bên tai hắn, thở dài, trong ánh mắt đang rũ xuống lại xẹt qua một tia giảo hoạt.

“Chờ anh trở về từ bắc địa, nếu bỏ em đi tìm nhà khác…”

Nhưng mà, lời còn chưa nói xong, Lục Thiếu Ngự đã lạnh nhạt đánh gãy lời nàng: “Sẽ không.”

Hắn lạnh lẽo nói, bỗng dưng nắm lấy tay của tiểu hồ ly đang làm loạn trên người mình.

“Muốn một cái hôn tạm biệt không?”

Vân Khuynh mỉm cười nói, môi duyên dáng khẽ cong, tựa như khiêu khích mà nhẹ nhìn người đàn ông trước mặt.

Ánh mắt Lục Thiếu Ngự tối sầm, nhẹ ôm người vào trong ngực.

Trong khoảng cách nhỏ hẹp, trán hai người chạm vào nhau.

Hai ánh mắt giao nhau, hắn cong môi mỏng, đột nhiên nắm lấy hàm dưới của nàng.

Giây tiếp theo, cúi người xuống ——

“Thiếu soái.”

Nhưng mà, trước khi kịp thân mật, âm thanh do dự báo cáo lại giành trước vang lên ở ngoài cửa.

“…Là cấp báo về Quý tiểu thư.”

Lục Thiếu Ngự khựng động tác, nhưng vẫn còn bình tĩnh buông người ra.

“Vào đi.”

Tiếng đẩy cửa đột nhiên vang lên.

Trong chớp nhoáng Vân Khuynh bị buông ra, hàng mi dài run lên, lại biến mất cực nhanh.

Hướng tới môi mỏng của người đàn ông lạnh lùng kia, cắn xuống thật mạnh…

“Thiếu soái, theo mật thám bên chỗ Cốc Bách Phong kia truyền tin tức đến, muốn bắt cóc Quý tiểu thư dụ ngài cắn câu…”

Một lát sau, phó quan vào thư phòng báo cáo, ánh mắt đầy nghi hoặc không nhịn được mà nhìn Lục Thiếu Ngự.

Khóe miệng của thiếu soái bọn họ, hình như có chút… Trầy da?!

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

*

Vừa qua sáng sớm, trong quán cà phê kiểu Tây bên đường đã có không ít khách.

Nhân viên cửa hàng có dáng người hơi béo đang cúi đầu bận rộn trước quầy.

Đột nhiên, tiếng chuông gió vang lên, hắn chạy nhanh đến khom người.

“Hoan nghênh quý khách!”

Khi ngẩng đầu lên, thoáng chốc ngây ngốc tại chỗ ——

Vị khách hàng nữ này, thật sự là quá mức xuất chúng!

Một bộ sườn xám phác hoạ ra dáng người yểu điệu, ngũ quan xinh đẹp thoát tục, càng hiếm có hơn hẳn là cỗ khí chất thanh ngạo trên người kia…

Thoáng chốc, ánh mắt của nhân viên cửa hàng trở nên căng thẳng.

Hắn tự xưng là đã thấy qua không ít mỹ nhân các quốc gia, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại cực phẩm như thế này.

Nghĩ, hắn âm thầm chà xát tay, miễn cưỡng áp xuống nội tâm ngứa ngáy, dẫn người vào ——

Một gã đàn ông nho nhã mặc áo dài đang ngồi bên cửa sổ.

Nhân viên cửa hàng kia đưa cô gái đến bàn, mắt thoáng nhìn, dường như đang cảnh cáo mà trừng mắt nhìn gã đàn ông kia, sau đó mới miễn cưỡng thu hồi tầm mắt.

…Trong lòng Cốc Bách Phong nén giận, tàn nhẫn trừng mắt nhìn cô gái đối diện càng thêm mỹ lệ kia.

“Câu tam đáp tứ, không biết liêm sỉ, cô… Quả thực là con đàn bà bại hoại!”

Nghe vậy, Vân Khuynh không khỏi nhíu mày.

Nàng không quan tâm đến những lời nhạo báng này. Chỉ là…

Vị “Khí vận chi tử” này bỗng dưng châm chọc, hệt như miệng lưỡi của người chồng đang chỉ trích vợ mình, quả thực làm người khác ghê tởm cực kỳ!

“Cốc tiên sinh, mong ngài cẩn trọng lời nói của mình.”

Nàng ngừng một chút, cười lạnh lùng: “Còn nữa, tôi thế nào, còn không tới lượt ‘ chồng trước ’ đã bị hưu như anh bình luận.”

“Cô!” Nghe được hai chữ “Bị hưu”, Cốc Bách Phong nhất thời giận dữ, tức giận đến nói không ra lời: “Cô…”

Thấy thế, Vân Khuynh không chút để ý nhìn hắn, không khách khí ngắt lời.

"Chuyện khác không cần nhiều lời. Cốc tiên sinh, nợ của anh thì sao?”

Nàng vừa nói, vừa từ trong túi xách rút ra… “Công văn ở rể” đã ố vàng kia, thậm chí còn ác liệt giơ lên.

“Đưa cho tôi!”

Trông thấy “Lịch sử đen tối” này, khóe mắt Cốc Bách Phong muốn nứt ra, gầm nhẹ nói, muốn vươn tay đoạt lại.

Vân Khuynh tùy ý nhấc ly lên, đánh xuống.

Trong nháy mắt đã chính xác đánh trúng khớp xương cổ tay của hắn.

Mảnh sứ đột nhiên vỡ vụn, hung hăng cắt rách làn da của gã đàn ông!

“Ư…” Cốc Bách Phong phát tiếng kêu đau.

Thấy thế, Vân Khuynh ý vị không rõ cong môi: “Trả nợ đi.”

“Nằm mơ!” Rốt cuộc, Cốc Bách Phong cũng nhịn không được.

Hắn đè cánh tay đang đổ máu lại, không còn văn nhã nữa mà lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiện nhân, hôm nay tôi cho cô đẹp mặt!”

Mắng xong, trong mắt Cốc Bách Phong hiện lên tia ác ý, đột nhiên ở rống to: “Hành động!”

Giây tiếp theo.

Khách hàng trong cửa hàng đang ngồi ngay ngắn, bỗng nhiên đều nhảy dựng lên, thẳng tắp vọt về phía Vân Khuynh.

Giữa động tác, còn từ bên hông móc ra súng lục tối om…

Trong chớp nhoáng.

Bàn tay mềm của Vân Khuynh vừa động, cực nhanh vói vào túi xách, đồng thời dư quang thầm liếc, xẹt qua thân ảnh bên cửa sổ…

Hết thảy đều ổn thoả.

Trong mắt nàng hiện lên tia sắc bén, đang muốn hành động ——

Đột nhiên.

Một giọng đàn ông láu cá vang lên: “Dừng lại! Đều dừng lại hết đi!”

Tức thì, một đám người đang vọt tới đều vội vàng khựng bước chân…

Mày Vân Khuynh nhíu lại, hạ tay xuống, chỉ là thân thể còn vẫn duy trì trạng thái vận sức chờ phát động.

“Dừng cái gì mà dừng?!”

Giây tiếp theo, lại có giọng nữ quen thuộc vang lên.

Nàng ngưng mắt nhìn, thấy Hứa Song Song từ trong góc đi ra, đang tức muốn hộc máu nói với nhân viên cửa hàng kia.

“Xuyên quân, anh làm cái gì vậy?”

^-^-^-^-^-^-^-^-^-^

Dương: Lâu lâu mới có một nụ hôn mà lại là hôn... hụt 💋💋