Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 192




《Chương 192》

DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (16)

Editor: Dương Gia Uy Vũ

🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸

Lại còn từng phá thai!!!

Có trời mới biết, khi ông ta khám ra biểu hiện kia, là tâm tình như thế nào…

Mà loại chuyện nhạy cảm này, nếu Hứa đại soái coi trọng mặt mũi mà biết, chỉ sợ ông ta cách cái chết không xa.

Bởi vậy, vừa rồi trước mặt hai người Hứa Quảng Hào, lão bác sĩ cũng không dám nhiều lời lấy một câu.

Lại không nghĩ rằng, Hứa Song Song sẽ chủ động nói…

Trong lúc nhất thời, ông ta quỳ trên mặt đất, nghĩ đến thân nhân trong nhà, không khỏi bi thương.

Mặt khác.

Nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của lão bác sĩ, Hứa Song Song lại an lòng không ít.

Cô cắn cắn môi, mới nhẹ giọng mở miệng: “Lão tiên sinh, ông đừng sợ, tôi sẽ không làm gì ông.”

Chỉ là…

Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong mắt lại hiện lên ý vị phức tạp.

Hứa Song Song nỗ lực khắc chế, kiềm nén, lại nói: “Ông hãy ăn ngay nói thật, tình trạng thân thể của tôi như thế nào?”

Trên thực tế, cô cũng không thể tưởng được chính mình sẽ dễ dàng mang thai như vậy, rõ ràng là…

“Chuyện này…” Lão bác sĩ kia khó xử vô cùng, nhút nhát, rốt cuộc vẫn là nơm nớp lo sợ mở miệng.

“Hứa tiểu thư, cô đã từng phá thai một lần… đã thương tổn căn cơ, nếu muốn lại mang thai lần nữa… Vốn đã cực kỳ khó khăn…”

Nghe vậy, trong lòng Hứa Song Song căng thẳng, vội không ngừng thấp giọng nói: “Nếu tôi lại phá một lần nữa, về sau…”

Lời nói được một nửa, cô tự biết nói lỡ, vội im miệng.

Nhưng mà nửa chữ lão bác sĩ kia cũng đã nghe rõ ràng.

Trời ạ!

Trong chốc lát, ngoài ý muốn biết được thiên kim của đại soái phá thai trước hôn nhân ông ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Sau một lúc lâu, mắt khép lại, vẫn hàm hồ nói sự thật: “Hứa tiểu thư, nếu cô… Chỉ sợ về sau, sẽ khó có…”

“Tôi hiểu rồi.”

Lão bác sĩ muốn nói lại thôi, sắc mặt Hứa Song Song càng thêm khó coi.

Cô nhìn ông lão lớn tuổi đang quỳ trên mặt đất, âm thầm cắn răng: “Ông nhất định phải giữ bí mật cho tôi, nếu không…”

“Vâng, vâng!”

Lão bác sĩ kia nghe vậy, vội liên tục bảo đảm: “Tiểu nhân cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết…”

Hứa Song Song nhìn bộ dáng thề son sắt này của ông ta vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng trong lòng cô đang hoảng loạn, rốt cuộc vẫn không nói gì…

Một lát sau.

Lão bác sĩ nỗ lực trấn định cáo từ, Hứa Quảng Hào và Cốc Bách Phong mới quay lại phòng ngủ.

Lúc này, Hứa Song Song còn ngồi trên giường, lại tính đứng lên, mặt đẹp trở nên trắng bệch.

“Song Song!” Cốc Bách Phong thấy thế, vội tiến lên giữ chặt tay cô, thâm tình nói: “Vất vả cho em rối, cảm ơn em đã kéo dài hương khói cho Cốc gia…”

Hắn đã từng ở rể Quý gia, cho rằng con của mình sau này phải theo họ của người phụ nữ kia, vẫn luôn cảm thấy thực có lỗi với liệt tổ liệt tông.

Không thể ngờ được tới Thượng Hải, lại gặp được một cô gái cao quý lại thiện lương, đem lần đầu tiên trân quý cho mình, hiện tại còn vì mình mà sinh hạ thế hệ sau của Cốc gia…

Trong lúc nhất thời, Cốc Bách Phong tự đắm chìm trong phán đoán đầy cảm động, hoàn toàn quên mất chuyện “Ngoài ý muốn” đã xé rách mặt với Hứa Song Song tại yến hội, chỉ càng thêm cảm thấy đối phương chính là tình yêu đích thực của cuộc đời mình…

Mà Hứa Song Song nhìn dáng vẻ này của hắn, cắn cắn môi, chỉ cảm thấy bực bội ——

Trên thực tế, lúc đi du học tại học viện phương Tây, cô đã sớm phá giới.

Cũng từ đó trở đi, Hứa Song Song bắt đầu kiên định mà cho rằng, vũ khí tốt nhất phụ nữ có thể dùng để đối phó với đàn ông, chính là thân thể!

Bởi vậy, lúc trước vì để nhanh chóng cưa đổ Cốc Bách Phong ra vẻ thanh cao, cô đã học biện pháp ngụy trang thành xử nữ, sau đó…

Lại không nghĩ rằng.

Mình đang muốn ném gã đàn ông này đi, giờ lại mang thai!

Mà đã biết tình trạng thân thể, Hứa Song Song cũng không dám dễ dàng phá thai…

Đáng giận!

Cô giận dữ nghĩ, lại giương mắt nhìn mắt nhìn khuôn mặt xanh tím kia của Cốc Bách Phong, miễn cưỡng nói: “… Bách Phong. Anh đi ra ngoài trước đi, tôi muốn nói chuyện riêng với ba.”

“Được.” Lúc này Cốc Bách Phong ngoan ngoãn phục tùng, lên tiếng, lại cười ngớ ngẩn đi ra khỏi phòng.

Trong phòng, rốt cuộc chỉ còn hai cha con.

Hứa Quảng Hào hừ lạnh một tiếng, ngữ khí không tốt: “Con muốn nói cái gì?”

Kỳ thật, ông ta đã hoàn toàn không còn hy vọng gì với Hứa Song Song.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Bất luận như thế nào, Hứa Quảng Hào đã hạ quyết tâm, không nên để ý nhiều tới đứa con gái đã làm mình mất mặt này nữa.

Lại không ngờ.

Hứa Song Song nhìn ông ta, run giọng nói: “Ba, con không muốn gả cho Cốc Bách Phong.”

“Phi!” Nghe vậy, Hứa Quảng Hào giận dữ: “Đồ nghiệt nữ không biết liêm sỉ! Mày với nó đã đến nước này rồi, còn theo ý mày được chắc…”

“Ba!” Ông ta còn chưa nói xong, Hứa Song Song liền cao giọng nói: “Đứa bé này, nhất định phải là của hắn sao?”

Câu này vừa nói ra, Hứa Quảng Hào đột nhiên sửng sốt: “Con có ý gì!?”

Liền thấy Hứa Song Song cúi thấp đầu, buồn bã nói.

“Bác sĩ đã nói, bụng của con chỉ mới hơn một tháng thôi. Nếu tìm một đối tượng tốt, cùng hắn…”

Nghe vậy, Hứa Quảng Hào nhất thời kinh hãi!

Tuy rằng cô còn chưa nói hết, ông ta cũng đã hiểu rõ.

Ông ta trăm triệu lần không thể ngờ rằng, đứa con gái này sẽ có loại ý định như vậy!

Nhưng nghĩ lại, cũng đúng, nếu Hứa Song Song gả cho tên văn nhân thanh danh thối tha nghèo kiết hủ lậu, không phải là lỗ vốn rồi sao?

Không bằng mượn việc này để tính kế một đối tượng cho tốt, cho dù không thành, không phải còn Cốc Bách Phong để lót đế sao?

Chỉ là…

Hứa Quảng Hào nhăn mi, hỏi: “Vậy hiện tại con có đối tượng nào vừa ý hay không?”

Thấy ba mình đồng ý, trong mắt Hứa Song Song hiện lên một tia vui sướng.

Cô gục đầu xuống, trên mặt đẹp tái nhợt đột nhiên hiện lên vài phần e lệ.

“Con…”

Hứa Song Song chụm ngón tay mềm mại, ám chỉ nói: “Ba, ba nói xem hiện tại ở Thượng Hải này, còn có ai cùng con… Môn đăng hộ đối không?”

Hứa Quảng Hào ngạc nhiên, là thiên kim của đại soái quân Giang Nam xưng bá một phương, ở Đại Thượng Hải này, có thân phận ngang hàng với cô…

Từ từ!

Bỗng dưng, một bóng người hiện lên trong đầu.

Ông ta rốt cuộc hồi thần, ngạc nhiên trừng lớn mắt: “Con là muốn nói…”

*

Sau trò hay tại yến hội Đoan Ngọ kia, làm xã hội thượng lưu hoàn toàn chê cười Hứa đại soái.

Sau ngày đó, Cốc Bách Phong ở văn đàn gây lửa lớn, từ một tân tú nho nhỏ danh tiếng tốt hoàn toàn tiến hóa thành danh nhân mỗi người đều biết.

Chỉ tiếc… Lại là ác danh.

Ngược lại, tin tức tác giả của 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》 là nữ được truyền ra ngoài, chấn động văn đàn.

Đồng thời, biểu hiện kinh thế hãi tục của Vân Khuynh trong yến hội đêm đó truyền đến tai mọi người, lại là nửa chê nửa khen.

Có người trầm trồ khen ngợi, cho rằng biểu hiện của nàng mới là phong thái chân chính của phụ nữ tân thời; cũng có phái bảo thủ cho rằng đó là không giữ đạo phụ nữ.

Trong lúc nhất thời, giới văn nhân tranh luận không thôi.

Mà lúc này, Vân Khuynh lại ra tác phẩm mới gọi là 《 Các Cô Ấy 》——

Đây là một câu chuyện miêu tả sự giãy giụa của “Phụ nữ xã hội cũ” ở thời đại mới.

Phụ nữ truyền thống muôn hình muôn vẻ, trong thời đại náo động này, đều trải qua chua xót, bị người định đoạt, bị người vứt bỏ…

Nhưng mà, cuối cùng các nàng đã dựa vào chính mình đi trên con đường mới, dục hỏa trùng sinh…

Nguyên bản của vai chính, tất nhiên là nhóm “Nữ tử binh” dưới trướng Vân Khuynh.

Phụ nữ truyền thống này, cũng không phải mấy người tầm thường đầu gỗ trong miệng mấy tên nhân sĩ tiến bộ kia.

Khi các cô ấy bắt đầu tự hỏi, khi các cô ấy có cơ hội, cũng có thể tự mình cố gắng tự lập, bước đi đuổi kịp thời đại…

Vân Khuynh cong môi, viết xuống một câu cuối cùng… Bản thảo mấy ngày hôm nay, rốt cuộc cũng có thể kết thúc.

Nàng gom giấy lại, nhấc mắt lên, nhìn Lục Thiếu Ngự đang xử lý công sự phía đối diện ——

“Em xong rồi, anh…”

Chưa dứt lời, đã thấy môi mỏng của người đàn ông lạnh lùng kia khẽ nhếch, ánh mắt đảo qua tập văn kiện đã để sang một bên.

Tốt lắm.

Lại thua rồi…

Vân Khuynh nhướng mày, vừa định nói cái gì đó ——

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên:

“Thiếu soái.”

“Vào đi.”

Lục Thiếu Ngự lạnh nhạt nói, Vân Khuynh cũng im lặng đúng lúc.

Rất nhanh, quan quân đã đi vào thông báo: “Thiếu soái, có điện báo từ Hứa công quán.”

^-^-^-^-^-^-^-^-^-^