Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 191




《Chương 191》

DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (15)

Editor: Dương Gia Uy Vũ

🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸

“Không cần.”

Tầm mắt người đàn ông khóa chặt Vân Khuynh, tiếng nói hờ hững lạnh lẽo, đồng thời buông lỏng tay ra.

Nàng cong khóe môi càng sâu, ánh mắt ấm áp mà sung sướng ——

Cũng đúng.

Giữa bọn họ, cần gì nói cảm ơn…

Nhìn bộ dạng Vân Khuynh rũ mắt cười nhạt, ánh mắt Lục Thiếu Ngự đột nhiên tối sầm.

Lúc này, hắn chỉ còn nhìn thấy cánh môi duyên dáng của Vân Khuynh.

Đầu ngón tay hơi lạnh, nhưng môi của nàng lại ấm áp, đầu ngón tay khẽ động, thân mật vuốt ve.

Ái muội như vậy, độ ấm kia dường như xuyên thẳng vào đáy lòng hai người.

Giờ khắc này.

Đêm Đại Thượng Hải kiều diễm phảng phất đã rút đi toàn bộ, bốn mắt nhìn nhau, chỉ có thể thấy thân ảnh của đối phương.

Vân Khuynh nhìn thẳng vào đáy mắt của Lục Thiếu Ngự, trong mắt toát ra ánh sáng kỳ dị.

Giây tiếp theo.

Hàng mi dài của nàng nhẹ run lên, hơi hơi mở miệng ——

Đột nhiên khẽ cắn đầu ngón tay hắn.

Trong chớp mắt, ánh mắt người đàn ông tối xuống, vẫn chưa phản ứng lại.

Khoảng cách trong tầm mắt cực gần.

Cô gái xinh đẹp hơi nhướng mày, trong ánh nhìn chăm chú của hắn, lại nhẹ nhàng liếm hôn ngón tay hắn.

Tiếp xúc nhỏ… Lại trêu chọc tới cực hạn.

Sau đó, đuôi mắt nàng thoáng nhìn, ý cười trong mắt lại thêm vài phần khiêu khích.

Lục Thiếu Ngự đột nhiên nheo mắt lại, rốt cuộc cũng phản công.

Trong chớp nhoáng.

Tay hắn vừa chuyển, nắm lấy hàm dưới của Vân Khuynh.

Sau đó, cúi người xuống, hung hăng cắn lên đôi môi ấm áp kia.

Nụ hôn cực nóng, nàng bị hắn khóa chặt trong không gian nhỏ hẹp, vừa đáp lại không chút ngượng ngùng, vừa không an phận mà bắt đầu động tác.

Ánh mắt người đàn ông càng tối hơn, đột nhiên vươn tay ôm lấy Vân Khuynh.

Điều này, làm nàng cảm thấy mỹ mãn mà đáp lại hắn.

Gió đêm hơi lạnh, quanh thân ngựa xe như nước.

Thế giới ồn ào náo động, lại có người chỉ chìm đắm trong hơi thở của người yêu…

*

“Cút ——”

Đêm khuya, Hứa công quán vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Đột nhiên.

Có tiếng gầm lên giận dữ, một đám người hầu thân hình chắc nịch mở cổng lớn ra, chỉ thấy trên tay xách theo ——

Một người đàn ông, bị hung hăng ném ra ngoài!

“Ư…”

Cốc Bách Phong té nhào trên mặt đất, chỉ cảm thấy cả người phát đau.

Hắn gian nan bò lên, nâng mắt, rồi lại đụng phải một cái tay nải.

“Mang theo đồ đạc của mày, cút!”

Hứa Quảng Hào xoa eo, nổi giận đùng đùng đứng phía sau cửa; mà Hứa Song Song đứng ở cạnh cửa, nhút nhát cúi đầu.

…Vừa rồi, ba người mới từ Bách Nhạc môn trở về ——

Kỳ thật, sau khi mất điện ngoài ý muốn, Bách Nhạc môn rất nhanh đã khôi phục kinh doanh như cũ.

Nhưng khi đèn vừa sáng, lại phát hiện… Phần lớn khách khứa đã sớm đi mất!

Khụ.

Rốt cuộc nhìn thấy nhà Hứa đại soái gia bị chê cười, còn ai dám ở lâu?

Không bằng thừa dịp mất điện, lấy cớ đi trước một bước, cũng không tính là quá thất lễ.

…Tâm lý này của khách khứa, ba người tự nhiên cũng có thể đoán được.

Lúc ấy, Hứa Song Song và Cốc Bách Phong đều tự hiểu, không dám tiếp tục quậy nữa.

Hứa Quảng Hào lại càng thêm lửa giận!

Ông ta cố nén tức giận tiễn hết khách khứa còn lại ra về, vừa cùng con gái con rể tốt trở về công quán, lửa giận rốt cục cũng bạo phát.

Bởi vậy, hiện tại mới có một màn Cốc Bách Phong bị đuổi ra khỏi nhà này.

“Cút, cút cho tao!” Lúc này, nhớ đến bộ dáng còn muốn giải thích của Cốc Bách Phong, Hứa Quảng Hào càng thêm tức giận.

“Từ giờ trở đi, mày và Hứa gia của tao không còn bất cứ quan hệ gì nữa!”

“Đại soái…” Thấy thế, Cốc Bách Phong bi phẫn nói: “Phải, xác thật là cháu đã giấu diếm sự thật, nhưng cháu thật lòng yêu Song Song mà!”

Hắn đang nói, đột nhiên bước dài một bước, lấy hết tốc độ đột nhiên vọt tới cạnh cửa, kéo Hứa Song Song lại!

“Song Song…” Cốc Bách Phong chăm chú nhìn cô, môi run rẩy, một bộ dáng tình sâu như biển…

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Chỉ là…

Hứa Song Song tránh né, lại trông thấy khuôn mặt đã xanh tím của hắn, không hề anh tuấn, làm cô cảm thấy ghê tởm.

“Anh đừng nói nữa!”

Trong chớp nhoáng, không chờ Hứa Quảng Hào giáo huấn, Hứa Song Song đã đánh gãy lời Cốc Bách Phong: “Bách Phong, tôi rất thất vọng về anh.”

Cô không hề bị bộ dáng của hắn làm rung động, thấp giọng khóc nói.

“Tôi không ngờ anh lại là người như vậy, anh đi đi, chúng ta chia tay…”

“Không!”

Lời còn chưa nói xong, Cốc Bách Phong đã gầm nhẹ một tiếng, hung hăng đánh gãy lời cô.

Hắn không dám tin tưởng mà nhìn người phụ nữ nhẫn tâm này, đột nhiên nắm lấy bả vai cô, liều mạng lay động.

“Sao em có thể đối xử với anh như thế? Em không phải đã nói yêu anh hay sao…”

“Buông ra…”

Hứa Song Song bị đau đến kêu ra tiếng, hướng sang một bên xin giúp đỡ nói: “Ba!”

Hứa Quảng Hào mới phản ứng lại, cũng ghét bỏ nên không hề tiến lên, chỉ phân phó người hầu nói: “Kéo bọn chúng ra!”

“Vâng!”

Một đám người hầu thô kệch lại lần nữa tiến lên, mắt thấy sắp kéo được Cốc Bách Phong ra.

Trong nháy mắt, khóe mắt hắn muốn nứt ra, bỗng nhiên lạnh lùng nói:

“Song Song, em quên rồi sao, em sớm đã là người của anh…”

Một câu như long trời lở đất ——

Một đám người hầu suýt chút nữa trượt chân, Hứa Quảng Hào tức giận trừng lớn mắt.

Mà mặt Hứa Song Song đột nhiên trở nên trắng bệch!

Đồng thời, một trận choáng váng truyền đến.

Giây tiếp theo.

Thân mình cô chợt nhoáng, thẳng tắp ngã xuống mặt đất…

*

“Cái gì? Ông nói cô, cô ấy… Có!?”

Hứa Song Song từ trong hôn mê tỉnh dậy, nghe được… Chính là một câu chấn động như vậy.

Nhận ra hàm ý trong lời nói kia ——

Cô thoáng chốc bừng tỉnh lại, đột nhiên mở bừng mắt.

“Song Song!”

Trước giường, Cốc Bách Phong trông thấy liền vọt lên.

Hắn vui sướng mà nhìn Hứa Song Song, trong giọng nói tràn đầy nhu tình: “Song Song, em có nghe được không? Chúng ta có con rồi!”

Cốc Bách Phong nói, lại cười ngớ ngẩn: “Cốc gia của ta có hậu rồi! Ha ha…”

Lời còn chưa nói hết, Hứa Quảng Hào lại tiến tới, nhấc hắn lên: “Cút ngay!”

Lần này, Cốc Bách Phong lại không để ý chút nào, ngoan ngoãn đứng ở một bên, khóe miệng thậm chí vẫn còn tươi cười.

Suy nghĩ của hắn là ——

Hứa Song Song đã có con của mình, hôn sự của hai người, bất luận như thế nào cũng không thể hủy bỏ…

Nếu không, ai còn muốn cô?

Trên thực tế, Hứa Quảng Hào cũng nghĩ như thế…

Ông ta không thể dự đoán được Hứa Song Song lại làm ra việc không biết liêm sỉ như thế!

Thấy bác sĩ đang khám bệnh kia nháy mắt, Hứa Quảng Hào càng ghét bỏ đứa con gái đã từng yêu thương này.

Ông ta thật sự sẽ gả Hứa Song Song cho Cốc Bách Phong. Nhưng sau này, sẽ không coi trọng hai người này nửa phần!

Lúc này, Hứa Quảng Hào đứng ở mép giường, vừa định nói về sau hãy tự giải quyết cho tốt ——

Hứa Song Song lại mở miệng cắt đứt lời ông ta: “Ba.”

Giọng nói cô run rẩy: “Các người đi ra ngoài trước đi, để tôi với bác sĩ nói chuyện riêng một chút, có thể chứ?”

Nghe vậy, Hứa Quảng Hào không kiên nhẫn nhíu mày, Cốc Bách Phong cũng có chút kỳ quái.

Hứa Song Song lại kiên trì mà cầu xin nói: “Con muốn xác định một chút…”

Rốt cuộc, hai người đàn ông vẫn đáp ứng, đi ra khỏi phòng.

Rất nhanh, trong nhà liền chỉ còn có Hứa Song Song và người bác sĩ kia.

Một mảnh tĩnh mịch…

Không ai nói chuyện.

Vị lão bác sĩ kia gắt gao cúi đầu, theo thời gian trôi đi, lại càng thêm run rẩy.

Mà thấy dáng vẻ này của ông ta, trong lòng Hứa Song Song nhảy dựng, rốt cuộc không có may mắn: “Lão tiên sinh…”

Cô buồn bã nói: “Ông nhìn ra được, đúng không?”

“Không, không!”

Lão bác sĩ kia không ngừng lắc đầu, đột nhiên quỳ xuống: “Hứa tiểu thư, cô bỏ qua cho tôi đi…”

Lúc này, trong lòng ông ta đang chua xót vạn phần.

Thật là xúi quẩy tám đời mà!

Đến Hứa công quán khám bệnh vốn là vinh quang, ông ta làm sao ngờ được ——

Thiên kim đại soái, không những cùng vị hôn phu tằng tịu với nhau, mà còn chưa kết hôn đã có thai!

Hơn nữa, lại còn…

*

Tác giả:

PS. Bí mật của Hứa Song Song là gì đây →→

BTW, nhìn đến trình duyệt có thân nói hôm nay đi học?

Tam Tam cũng ngày mai rời nhà dọn gạch, ngồi ô tô, phù hộ không đổ ~

Ngủ ngon moah moah ~