《Chương 181》
DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (5)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸
Hình như có một loại cảm ứng kỳ diệu giữa hai người đang dâng lên.
…Trong lòng Vân Khuynh vừa động.
Mặc dù chỉ là đối mặt trong thoáng chốc, nhưng, huyền văn ấn ký vẫn phát ra cảm ứng, là sự phù hợp từ sâu trong linh hồn truyền đến.
Nàng tin tưởng chắc chắn rằng——
Đây là người yêu nhà mình.
Lúc này, gió đêm thổi qua, sắc trời càng thêm tối tăm, cô gái xinh đẹp và người đàn ông lạnh lùng đang nhìn nhau, giống như thời gian đã trôi qua mấy đời.
Rốt cuộc, Vân Khuynh cong môi:
“Lục thiếu soái, ngưỡng mộ đã lâu.”
Cùng lúc đó, môi mỏng của Lục Thiếu Ngự cũng cong, phá lệ mà toát ra mấy phần ý cười rõ ràng.
Ánh mắt của hắn khóa chặt nàng, lập tức đi đến, nắm lấy cổ tay nàng.
Trong mắt Vân Khuynh hiện lên tia giảo hoạt, giãy giụa tượng trưng vài cái: “Lục thiếu soái, ngài đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy sao?”
Hai phát súng vừa rồi… Quả nhiên là nàng bắn.
Lục Thiếu Ngự hơi nhướng mày, tiếng nói trầm thấp lãnh đạm không gợn sóng: “Cùng tôi trở về.”
Khụ.
Vừa mở miệng, lại là lời mời đột ngột như vậy?
Vân Khuynh liếc xéo hắn một cái, đột nhiên cười.
Kỳ thật, nàng nhìn ra được ——
Người này chỉ là muốn yêu cầu nói chuyện nghiêm túc mà thôi.
Nhưng loại phương thức nói chuyện quá mức “Thẳng thắn” này…
Người yêu kiếp này, tính tình vẫn đáng yêu như cũ.
Ý cười bên môi Vân Khuynh càng đậm, nhìn thẳng vào đáy mắt hắn… Bắt giữ được một chút mờ mịt trên vẻ mặt lãnh tình của hắn.
Sắc trời càng ngày càng tối, bỗng nhiên có tiếng còi xe vang lên.
“Thiếu soái!”
Giao lộ tối đen lại được chiếu sáng lần nữa.
Rốt cuộc viện binh vội vàng chạy đến hiện trường cũng tới, lại lần lược lâm vào trạng thái ngốc lăng.
!?
Quân địch đánh lén chưa thấy đâu, chỉ thấy thiếu soái nhà mình đang cầm tay một vị đại mỹ nhân.
Hai người cầm tay đứng chung một chỗ, thoạt nhìn… vậy mà so với hình điện ảnh kiểu mới trên báo kia còn muốn rực rỡ hơn?
Trong lúc nhất thời.
Một đám quan quân vừa đến trong lòng chấn động, đem tầm mắt dời về phía vài vị đồng liêu vẫn luôn ở đây và một đám người gương mặt xa lạ, lại phát hiện ——
Trong ánh mắt đối phương, đều là sợ hãi và không dám tin tưởng chẳng kém gì mình…
Trời đất!
Thiếu soái / lão đại nhà mình vậy mà lại cùng người khác phái “Thân mật” như vậy!?
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
*
Cùng thời khắc đó.
Hứa công quán, lúc này đang cực kỳ hoảng loạn.
Đánh bất ngờ gặp thất bại thì không nói, chỉ có một chiếc xe duy nhất trốn được về… Con gái bảo bối của Hứa đại soái lại bị thương!
Khụ.
Tuy rằng cũng không nặng.
Nhưng lúc này, Hứa Song Song đã băng bó xong, ôm cánh tay có chút trầy da, đang ngồi trên giường trong phòng ngủ phát run.
Một bên, sắc mặt Cốc Bách Phong trắng bệch, thậm chí quên luôn việc trước tiên phải an ủi bạn gái.
Trong lòng hắn đã hoảng loạn đến cực điểm ——
Không chỉ là vì tình thế sinh tử nguy hiểm lúc đó, còn là bởi vì…
Khi viên đạn kia lao đến, hắn lại theo bản năng đẩy Hứa Song Song lên!
Mà tới giờ, sau khi đã tìm được đường sống trong chỗ chết, Cốc Bách Phong mới phản ứng lại.
Rốt cuộc hắn đã làm cái gì!
Mặc dù Cốc Bách Phong cũng không thừa nhận chính mình đã sai.
Hắn là một quân tử nhẹ nhàng, thân sĩ kiểu mới, sao có thể dùng phụ nữ để chắn đạn!
Chuyện kia bất quá là… Dục vọng cầu được sống quấy phá thôi, nhất thời ấm đầu!
Trong lòng Cốc Bách Phong đang tìm cái cớ cho chính mình, nhưng hắn cũng biết, Hứa Song Song và Hứa Quảng Hào sẽ không chấp nhận cách giải thích như vậy!
May mắn duy nhất chính là, hiện giờ Hứa Song Song đã bị dọa vỡ mật.
Cốc Bách Phong chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, đến khi cô tỉnh lại khi, có thể quên đi việc này!
Vì thế, hắn dựa vào trước giường Hứa Song Song, thần sắc dại ra mà chờ phán quyết không biết tên.
…Khi Hứa Quảng Hào tiến vào, nhìn thấy——
Chính là con gái và con rể giống như bị dọa ngốc này.
Ông ta nhất thời giận dữ: “Rốt cuộc sao lại thế này, tại sao đánh bất ngờ lại thất bại!”
Hứa Quảng Hào ép hỏi tài xế ra tiếng.
“Hơn nữa, sao bọn chúng lại còn phản công ngược trở lại! Mấy người vì cái gì mà lại không bảo vệ tiểu thư cho tốt chứ hả!?”
Tài xế kia run rẩy cúi đầu, bắt đầu báo cáo, trong lòng lại là vạn phần không cam lòng.
Toàn bộ các huynh đệ cùng đi đều bị bỏ lại, đại soái cũng không quan tâm lấy một câu.
Hai người này, lúc trước đưa ra kiến nghị đánh bất ngờ không đáng tin cậy đã đành, lại còn tùy hứng bắt mình dẫn bọn họ đi xem hiện trường.
Hiện giờ lâm vào tình cảnh này, còn không phải tự làm tự chịu?
…Đương nhiên, Hứa Quảng Hào lại không nghĩ như vậy.
Nghe xong báo cáo, ông ta nhướng mi, càng nổi trận lôi đình: “Một đám vô dụng phế vật! Anh…”
Tài xế đờ đẫn nghe chửi, chỉ cảm thấy những chuyện không cam lòng toàn bộ đều biến thành oán hận.
Mà Hứa Quảng Hào hoàn toàn không hề phát hiện, giữa lúc đang mắng lại đau đầu ra lệnh hủy thi diệt tích giải quyết tốt hậu quả…
Hứa công quán đêm nay, đã định là sứt đầu mẻ trán.
Mà bên kia.
Lục công quán, lại là một cảnh tượng…nhu hòa?
Sau một phen lăn lộn, người hai bên rốt cuộc ngồi xuống nói chuyện.
Khụ.
Tuy rằng cụ thể mà nói, chỉ là hai lão đại trong thư phòng.
Để lại một đám người trong bang được mọi người ở Lục gia quân tinh nhuệ chiêu đãi, chỉ cảm thấy choáng váng.
Trước kia bọn họ đều là tay đấm trà trộn trong thế giới ngầm, hiện tại lại vào địa bàn của đại quân phiệt, còn được đãi ngộ thế này.
Mắt thấy kế hoạch điên cuồng kia của lão đại vậy mà lại trở thành sự thật!
Nhất thời, trong lòng không ít thủ hạ mặc niệm, cầu phúc cho lão đại ——
Đem sự nghiệp “Quân phỉ cấu kết” thuận lợi mà nói ra…
Thư phòng.
Trên lưng Vân Khuynh đeo sự chờ mong của thuộc hạ, đang cố gắng thuyết phục.
Nàng không e dè mà nói rõ chính nàng là người đã ăn hết các thế lực của Xích Bang như tằm.
Ánh mắt Lục Thiếu Ngự tối sầm.
Hắn xác thật cũng không thể ngờ rằng… Người gây ra phong vân tại thế giới ngầm gần đây, lại là một cô gái.
Nhưng, thời điểm nhìn thấy người, Lục Thiếu Ngự lại không một chút hoài nghi ——
Nàng có thể làm được.
Loại hết lòng tin theo kì lạ này, cùng với cảm xúc vừa quen thuộc vừa ràng buộc bỗng nhiên dâng lên này, làm Lục Thiếu Ngự lần đầu tiên trong cuộc đời để ý đến một cô gái.
“Cô muốn gì?” Hắn bình tĩnh nhìn Vân Khuynh, trong giọng nói hờ hững có một tia hứng thú không dễ phát hiện.
Nhưng nàng lại cực kỳ nhạy bén mà bắt giữ được tia khác thường này.
Vân Khuynh che giấu ý cười, nghiêm mặt nói: “Tình thế Đại Thượng Hải phức tạp. Quân đội phương bắc xuôi nam, nếu so sánh với quân Giang Nam, căn cơ vẫn không bằng.”
Lục Thiếu Ngự nhướng mày, tiếng nói lạnh nhạt: “Cũng không nhất định phải đối kháng.”
Nàng hơi hạ mắt, biết hắn đang nói đến quan hệ giữa quân phương bắc và quân Giang Nam, không khỏi nghẹn họng.
Hai bên quân phiệt kết minh?
Trước kia còn có khả năng, sau trận giao phong đêm nay thì…
Vân Khuynh nghĩ, đột nhiên đổi đề tài:
“Đối với chủ mưu tập kích đêm nay, chẳng lẽ thiếu soái không có suy đoán gì?”
Nếu hắn không nhìn ra bóng dáng của Hứa Quảng Hào ở sau lưng, vừa rồi cũng sẽ không không quan tâm đến lời mời ở Bách Nhạc môn, quay trở về công quán.
Đôi tay nàng đan vào nhau, chống cằm nhìn về phía Lục Thiếu Ngự ——
Từ trong thần sắc lạnh lẽo kia toát ra vài phần vừa lòng.
Trong lòng Vân Khuynh buồn cười.
Quả nhiên là đang thử phản ứng của mình.
Nàng liếc hắn một cái, quét đến sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông, lại không khỏi nhớ tới cốt truyện của thế giới nguyên bản ——
Viên đạn Cốc Bách Phong trùng hợp bắn ra đó, tuy rằng không trí mạng.
Nhưng lại trực tiếp đả thương mắt phải của Lục Thiếu Ngự, hư hao tướng mạo, từ đây mới có cái gọi là “Thiếu tướng Diêm La”…
Nghĩ đến đây, trong mắt Vân Khuynh xẹt qua tia sắc lạnh, đột nhiên mở miệng.
“Trên chiếc xe đã trốn thoát kia, có con gái duy nhất và con rể của Hứa đại soái.”
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Nghe vậy, Lục Thiếu Ngự đột nhiên nheo mắt lại.
Nàng cong môi, trịnh trọng nói: “Hiện tại… Không biết thiếu soái có nguyện cùng thế lực ngầm hợp tác hay không?”
Người đàn ông lạnh lùng chuyển mắt, ánh mắt ý vị thâm trường. “Đây xem như là tự đề cử mình?”
“Đúng.” Vân Khuynh lưu loát mà đồng ý, độ cong bên môi càng lớn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hắn nhẹ nhàng mở miệng: “Vậy thì, cô có thể làm cái gì vì tôi?”
^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^
Dương: Có mùi ngạo kiều thì phải...