Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 165




Editor: Quỳnh Cửu

Dứt lời, tất cả mọi người đều cả kinh!

Giây tiếp theo, lại an tĩnh tới quỷ dị—

Huyết tộc vốn có uy áp cấp bậc của tiêng mình, từ khí tức bên ngoài có thể cảm nhận được, người tới là một huyết tộc cao cấp là không còn gì để nghi ngờ!

Mà liên tưởng với tin tức trong lời nói vừa rồi, hình như còn có khúc mắc khác thì phải?!

Vì vậy, giờ khắc này, dường như tầm mắt của tất cả huyết tộc đều hướng về phía âm thanh phát ra, ánh mắt nóng cháy.

…Chỉ có hai nhân vật chính ở phía trung tâm là cả người cứng ngắc!

Sắc mặt Alice ảm đạm, kéo kéo ống tay áo của người đàn ông bên người, Steve cũng trợn to mắt, trên mặt thoáng hiện lên nét khó tin!

Giọng nói này không nhầm vào đâu được, nhưng…tiểu quỷ kia sao lại không chết?!

Họ nhìn chăm chú vào cánh cửa, cuối cùng, cũng thấy được nàng—

Thiếu nữ với mái tóc đen mắt đen, khuôn mặt xinh đẹp tạo thành giữa sự kết hợp giữa nét tinh xảo của Phương Tây và ý vị của Phương Đông.

Lúc này, nàng mặc bộ đồ đỏ, bước chậm rãi vào trong sảnh, mỗi động tác đều khiến người ta mị hoặc kinh người, dương như chấn động toàn cảnh.

Mà đúng lúc toàn bộ huyết tộc đang nín thở, một tiếng hét chói tai vàng lên —

“Cô, cô, không chết..á!”

Chính là Alice.

Nhìn thấy thiếu nữ vampire thường xuyên xuất hiện trong ác mộng của mình xuất hiện, cô ta không thể khống chế tinh thần khủng hoảng, không cẩn thận thốt lên.

Steve một bên ngăn không kịp, lúc phản ứng lại bịt miệng cô ta, cũng đã chậm.

Toàn bộ huyết tộc đều nghe rõ câu nói kia.

Giây tiếp theo, chỉ thấy cô gái kia cong đôi môi đỏ mọng, cười châm chọc.

“Đúng thế, tôi không chết,” Vân Khuynh nhíu mày, “Hẳn là cô rất thất vọng nhỉ? Hả thân ái..thợ săn tiểu thư?”

Gì cơ?!

Bốn chữ cuối phát ra, sắc mặt toàn huyết tộc đại biến!

Thấy vậy, con ngươi đỏ rực của Steve giật giật, vội vàng hô to: “Ả ác quỷ này! Đừng có mê hoặc người khác!”

Hắn nhanh chóng suy nghĩ, thấy Vân Khuynh đến một mình, âm thầm oán trách mấy tên phế vật canh cửa, nháy mắt biên soạn lời giải thích.

Vì thế.

Steve hít một hơi thật sâu, chỉ Vân Khuynh, bực tức nói với Huyết tộc trong sảnh.

“Chư vị, đây là một ác đồ! Vài ngày trước, vị hôn thê của tôi ở nhà đã bị ả ta tập kích, cũng may tôi tới kịp, đánh lui ả ta!”

Hắn vừa nói vừa để lọ thần sắc hối hận.

“Thật không ngờ, ả ta trọng thương chạy trốn, không những sống còn khôi phục nhanh như thế! Dĩ nhiên đã giết hại không ít đồng bào!”

“A, đúng thế…”

Steve vừa nói xong, vội ám hiệu chô Alice biện giải cho mình.

“Tôi nghĩ là ác ma đã chết, không ngờ ả ta lại tới, còn giá họa tôi là thợ săn. Trời ơi, sao lại thế được?!”

Alice vừ nói, vừa giả như kinh sợ run rẩy, nhào vào ngực người đàn ông bên cạnh.

Steve vội vàng dùng hơi thở của huyết tộc cao cấp bao lấy cô ta, không lọt một chút manh mối nào.

Ha?!

Huyết tộc nghe được hai lời giải thích này, có chút bối dối.

Giây tiếp theo.

Lại nghe thấy tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên–

“Thật xuất sắc!” Vân Khuynh cong môi, dùng giọng tán thưởng nói: “Câu chuyện do hai vị đây biên soạn thật khiến tôi kính nể vạn phần.”

“Có điều, huyết tộc và loài người, vẫn có điểm khác biệt.” Nàng cân nhắc nói, con ngươi sắc bén.

“Steve tiên sinh, ngài ôm chặt vị hôn thê của mình như thế, là định che giấu điều gì thế?”

“Để cô ta đứng một mình, thả khí tức ra cho chư vị thăm dò một chút xem thế nào?”

Lời đề nghị vừa phát ra, phần lớn huyết tộc đều gật đầu.

“Đúng!” “Tôi thấy biện pháp này không tệ.”



Thấy vấy, cả người Alice chấn động, nắm chặt lấy tay người tình nhờ giúp đỡ.

Mà Steve nhíu mày, nghiêm nghị nói.

“Các vị không nên tin lời của ác đồ kia, lần trước Celia bị ả ta trọng thương, nếu giờ đơn độc đứng ra, sợ rằng sẽ bị hạ độc thủ!”

Hắn nhìn chung quanh một vòng, gọi vài huyết tộc tới.

“Gia tộc Ventrue lánh đời trăm năm, nhưng mấy bị tộc nhân này hẳn mọi người đã gặp từ trăm năm trước, chẳng lẽ họ lại không nhận ra chủ nhân của mình?”

“Không sai.”

Mấy huyết tộc bị thu mua gật đầu phụ họa, lòng lại có chút do dự–

Thật ra thì, bọn họ không nhận ra thật!

Sau khi toàn tộc lánh đời, lâu đài cổ Ventrue đóng kín.

Trăm năm qua, gia chủ chưa từng hiện thận, trong lãnh địa không ai biết dáng vẻ thực sự của cô.

Có điều, nếu đã chuyển giao cho tộc Giovanni, dĩ nhiên phải đứng cạnh Steve.

Mặc dù thiếu nữ vừa xuất hiện kia, có khuôn mặt giống với phu nhân của gia chủ tiền nhiệm..

Nhưng lại tới một mình, căn bản không thể địch lại được tộc Giovanni, cho dù có là thật, cũng có thể bị giả xử lý mất!

Nghĩ đến đấy, mấy huyết tộc lại càng kiên định, rối rít nói.

“Quả thât, cô ả đó là tên lừa gạt.” “Đúng, xin hãy tin chúng tôi.”



“Chứng nhân” vừa xuất hiện, đám huyết tộc cũng không ít người tin.

Thấy vậy, Steve chợt đắc ý, lấy thân phận ra áp chế, tung kích tối hậu.

“Như chư vị thấy đấy. Những huyết tộc của tộc Ventrue cộng thêm Steve. Giovanni tôi đây chứng minh, chẳng lẽ lại có thể không bằng lời nói của một ác đồ không rõ lai lịch?”

Cuối cùng, hắn chỉ Vân Khuynh, gây khó dễ trước.

“Đêm nay, mời chư vị cùng ta bắt tên ác đồ kia..”

Nhưng lời còn chưa hết, rố cuộc Vân Khuynh cũng không nhịn được nữa nheo mắt —

Giây tiếp theo.

Không ngờ ở trung tâm phòng tiệc.

Chớp mắt, Alice trợn mắt, Steve nhanh chóng phản ứng ôm người tránh đi.

Nàng chỉ cong môi, cười xinh đẹp với họ: “Đốt!”

“Á..A” “A..”

Thoáng chốc, giọng nam gầm nhẹ lẫn giọng nữ thê lương chói tai vang lên.

Máu trong người bốc cháy khiến than thể thống khổ muốn bùng nổ.

Steve nhăn nhó mặt mày, chớp mắt quăng cô gái trong ngực ra ngoài.

Alice bị hắn quăng trên mặt đất không ngừng co cắp giùng giằng, lại giống như ma nhập.

Nhưng mà, Steve một cái cũng không thèm nhìn cô ta, chỉ gắt gao cắn răng.

Đáng chết, ai mà biết được?!

Sau khi trọng thương, tiểu quái này lại mạnh hơn?!

Trước đây, cô ta không thể thi triển loại năng lực biến thái này với mình…

Rốt cuộc, miễn cưỡng nhịn đau, hắn phóng tia chớp đánh lại, khó khăn phân phó thuộc hạ đang ngốc ở đó.

“Nhanh..bắt…”

Tay chân luống cuống.

Cuối cùng đám huyết tộc mới phản ứng lại bắt đầu công kích.

Giây sau.

Vân Khuynh cười lạnh một tiếng, mau chóng tránh đi, nhắm vào Alice, lần nữa mở miệng: “Nổ!”

“Á!!!!”

Chớp mắt kia.

Alice cảm thấy máu trong người sôi sục, chớp mắt vọt lên bề mặt da, rịn ra bên ngoài.

Lễ phục hoa lệ bỗng nhiên vỡ ra, mùi máu tanh khuếch tán.

Là…Người.

Chỉ có loài người mới có mùi máu tươi!

Trong phút chôc, tất cả huyết tộc muốn tiếp viện đều dừng lại, mắt lóe lên ánh đỏ.

Cùng lúc đó.

Vân Khuynh nheo mắt, đột nhiên thu hồi công kích.

Đau đớn dần biến mất.

Steve miễn cưỡng đứng thẳng, không dám ngẩng đầu.

Mà Alice bò lổm ngổm trên nền đất, xụi lơ giãy giụa, vừa ngước mắt lên —

Chỉ thấy những đôi mắt đỏ ngầu lóe lên trong đêm tối, thèm thuồng nhìn mình!