Như sấm vang chớp giật, Vân Khuynh nheo mắt, thân mình né tránh liên tục.
Cùng lúc đó, nàng nhanh chóng tung lưỡi băng vèo vèo ra xa.
Giọng nữ cười lạnh vang lên từ trong ánh sáng trắng, không thèm thảo mai nữa.
“Con ranh con! Mày dám kháng cự?!”
Vừa nói vừa tránh né.
“Chiến kiểu này, chân nhân như ta còn chẳng thèm để vào mắt…”
Trong giọng nói đầy ý dương dương tự đắc, bóng trắng lại càng không ngừng được nước lấn tới tiến lên, liên tục tránh được đòn công kích của Vân Khuynh.
Nhưng mà, giây tiếp theo.
Một đống dải khí đen bỗng nhiên bay tới, tràn ngập không gian.
“Á!”
Bóng trắng bị nhốt vào trong lồng khí đen, phát ra tiếng kêu thê lương, treo lơ lửng trên không trung.
Ánh mắt Vân Khuynh lóe lên sự sắc bén, nháy mắt phi lưỡi băng ra.
Trong màn khí đen, bóng trắng lăn lộn đau khổ, không thoát ra được.
Nó, thật khó tin!!!!!
Không phải là huyết mạch đời sau nhà mình, sao lại vào đây được?!
Cái tên thiểu năng bại não lần trước nhỏ máu nhận chủ cũng có vào được lầu trúc đâu?!
“Đứa nào?”
Bóng trắng kêu lạc cả giọng, lại chợt thấy một dáng người cao cao bước vào ——
Người đàn ông vô cùng tuấn tú, lại cộng thêm đống khí đen kì dị vây quanh.
Cả khí tức của hắn nữa….
“Không! Không thể nào!”
Nó gào to rồ dại, khí đen và băng nhọn lại cùng nhau chọc ngang xiên dọc, xéo xéo cắt cắt từng chút từng chút một.
Thậm chí còn bị chôn vùi từ từ trong lớp sương mù tăm tối.
Chỉ còn lại tiếng gào không cam lòng xé rách không gian ——
“Trong thế giới này sao lại có thể có tu….”
Lời chưa hết đã thành hạt bụi nào được hóa kiếp!
Vân Khuynh cùng Lục Tiêu đồng thời thu tay, quay lại nhìn nhau một cái.
Người đàn ông ngoắc ngoắc tay, nàng đành lúng túng đi tới.
Ngay lập tức bị kéo vào lòng: “Em cứ đi lung tung làm gì thế?”
Vân Khuynh cụp mắt, ngoan ngoãn ôm lại hắn.
Giây sau.
Giật mình, ý thức của nàng chấn động ——
Cuối cùng cũng nhận được tin tức của không gian này.
Hóa ra ngọc bội này là tiên bảo bị thất lạc ở hạ giới, rơi vào tay của một tu sĩ tên là “Thanh Dao.”
Nàng ta đã dùng ngọc bội này để xưng hùng xưng bá ở giới tu chân.
Chẳng qua do tu hành tà đạo, kẻ thù tương đối đông đảo.
Cuối cùng bị kẻ thù chạy tới chém còn chưa kịp trốn đã bị treo cổ.
Còn mỗi một mảnh tàn hồn trốn vào không gian, lạc trôi ở thế giới nhỏ tìm kiếm huyết mạch đời sau.
Chẳng qua truyền thừa chỉ là mồi nhử, chiếm xác mới là thật.
Vân Khuynh híp mắt, cười lạnh.
Quả nhiên chẳng phải thứ tốt lành gì.
Thoáng chốc, nàng nâng mày, định nói gì đó với Lục Tiêu ——
Lại thấy đối phương cũng đang nhìn mình, trong mắt chứa đựng điều gì đó.
“Anh…”
Vân Khuynh chớp chớp cánh mi, suy đoán nói.
“Có phải cũng cảm nhận được không?”
Ánh mắt Lục Tiêu chợt lóe: “Em nói không gian ấy hả?”
Đây là thừa nhận.
Vân Khuynh kinh ngạc, suy nghĩ mơ hồ ——
Có lẽ là do ngọc bội nhận máu của cả hai.
Cũng có thể…
Nàng nhớ lại tiếng gào của bóng trắng trước khi biến mất.
Lẽ nào liên quan tới thân phận thật sự của người yêu nhà mình?
Vân Khuynh suy nghĩ mãi cũng chẳng có đầu mối gì, đành đáp.
“Hay là điều tra lại lần nữa rồi ra nhé.”
Còn chưa xử xong vị “khí vận chi tử” ngoài kia nữa.
*
Ngày tiếp theo.
Lúc Triệu Thành Nam tỉnh lại đã là trưa rồi.
Gã lại đang nằm trên giường mình, tất cả đều chẳng khác ngày thường.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy nhỉ?”
Triệu Thành Nam đần người đứng dậy, toàn thân đau nhức.
Kí ức về tối hôm qua, trống trơn.
Không đúng…
Chẳng nhẽ mắng con ả khốn nạn kia tới độ tăng xông hôn mê bất tỉnh luôn?
No no no!
Gã sao có thể yếu như thế được!
Triệu Thành Nam cau mày hung tợn, bỗng nhiên, dường như thấy cái gì đó ——
“Rầm!”
Chớp mắt, tiếng đập cửa vang lên, cắt ngang toàn bộ suy nghĩ của hắn.
“Làm cái quái gì thế?”
Triệu Thành Nam gắt gỏng hét lên, lại thấy Tô Mẫn hổn hà hổn hển chạy lại chỗ hắn, dáng vẻ kích động.
“Anh Triệu!”
Triệu Thành Nam sửng sốt, nghe được tiếng gọi đó, lại thấy khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, hết giận luôn.
“Sao thế?”
Âm thanh ôn nhu, lại cố nghĩ xem tại sao cô nàng lạnh băng như thế lại tự nhiên thân thiết với mình như vậy.
Tô Mân kéo bàn tay hắn lại.
“Anh Triệu, anh… có không gian thật ư?”
Thần sắc cô ta tràn đầy nóng bỏng.
“Xin hãy cho tôi một ít nước linh tuyền, tôi chắc chắn có thể nghiên cứu được thuốc phòng ngừa tang thi.”
Nếu có linh tuyền cho mình nghiên cứu, thậm chí không cần lấy lòng của Lục Tiêu vẫn có thể công thành danh toại được…
Tô Mân vội vàng nói, sóng mắt thậm chí toát ra nét cám dỗ.
Nhưng lời này lọt vào tai của Triệu Thanh Nam…
Là SÉT ĐÁNH NGANG TAI!
“Cô, cô nói gì cơ?”
Gã liền đẩy cô ta ra: “Gì mà không gian mới cả linh tuyền?!”
Triệu Thành Nam gào to, lại không giấu nổi sự run rẩy kích động.
Bí mật cuối cùng làm chỗ dựa bị vạch trần, tức giận lẫn bất an dâng trào, gã nháy mắt mù mịt.
Giây sau.
Bóp cổ Tô Mân.
“Cô nói vớ va vớ vẩn cái gì vậy?”
Triệu Thành Nam siết chặt cổ cô ta, mắt muốn lòi ra: “Nói, sao cô biết?”
“Khụ…Để…”
Tô Mân bị bóp cổ, gắng sức giãy giụa.
Dưới tình thế hỗn loạn, giơ chân đá một phát vào đũng quần của hắn.
Triệu Thành Nam bị đau, buông lỏng tay.
Tô Mân vội vàng đẩy hắn ra, hét lớn.
“Cả căn cứ ai cũng biết! Anh còn muốn giấu!”
Gì cơ?
Triệu Thành Nam trợn mắt, thấy trời đất quay mòng mòng.
*
Căn cứ Ma Đô.
Sáng sớm ngày hôm đó, một bí mật đột nhiên truyền ra từ trong thành ——
Sở dĩ thủ lĩnh Triệu có năng lực mạnh mẽ là do có không gian đặc thù!
Cái không gian đó không phải là dị năng mà là thứ giống như trong truyền thuyết, là dạng thần vật lấy máu nhận chủ.
Nghe nói, đó là miếng ngọc bội.
Bên trong có tiên cảnh như thế ngoại đào nguyên, có linh tuyền kháng khuẩn tang thi trị bách bệnh.
Không biết tin tức được truyền từ đâu, chỉ trong một sáng đã bùng nổ cả căn cứ.
Ban đầu còn có người bảo vớ vẩn nhưng suy nghĩ tỉ mỉ một chút cũng thấy kì lạ.
Chỗ kì lạ của Triệu Thành Nam, cả nùi.
Đầu tiên là khả năng hồi phục kì dị của hắn.
Không giống kiểu tự lành ở thể chất người bình thường, lúc chiến đấu vết thương của Triệu Thành Nam cũng chẳng tự khép miệng được.
Nhưng sau khi bị thương nặng rồi biến mất một khoảng thời gian, xuất hiện lại đã khá hơn một cách khó hiểu.
Ngoài ra còn có người bảo lúc trước vơ vét ở siêu thị anh ta chỉ thấy Triệu Thành Nam vung tay một phát là cả đống thứ chẳng còn bóng dáng đâu.
Hơn nữa là khuôn mặt biến đổi lớn của Triệu Thanh Nam.
Sau mạt thế khuôn mặt hắn bỗng dưng đẹp trai hơn hẳn, tựa như đổi cả người.
Cuối cùng, có người bảo vô tình đụng phải nước Triệu Thành Nam dùng, lúc nào cũng ngọt ngào đầy linh khí.
….
Trước đây không để ý nhiều.
Nhưng hôm nay càng nghĩ càng thấy kì kì.
Vì vậy cả đám trong căn cứ Ma Đô ai cũng bứt rứt khó hiểu.
Không chỉ là hâm mộ, nhiều người còn nghĩ ——
Lúc chiến đấu cùng Triệu Thành Nam, nhiều anh em bị tang thi cắn như thế.
Mà thủ lĩnh có nước linh tuyền trong tay lại giấu diếm chẳng nói gì.
Đã vậy ở mạt thế, hầu như những người có dị năng đều vất vả sống qua ngày, hắn lại thư thái như thế…
Hơn nữa từ lúc Triệu Thành Nam lập căn cứ tới nay, nói như rồng leo, làm thì như mèo mửa, chỉ hô khẩu hiệu, chẳng thấy làm.
Thủ hạ chủ yếu là do bị thực lực trấn áp, đương nhiên người thực lòng theo cũng chẳng mấy.
Giờ bí mật lộ ra, đương nhiên sẽ nhiều người có tư tưởng khác.
Căn cứ Ma đô, cuồn cuộn sóng ngầm.
Bên kia.
Những dị năng giả có thủ lĩnh còn lại của căn cứ ngồi rung đùi xem kịch.
Lúc này, trong phòng khách căn cứ Đế Đô.
Tôn Thuận chắp tay, mặt mày tươi tắn chào hỏi Vân Khuynh và Lục Tiêu.
“Đã lỗ mãng mời hai vị tới đây, xin đừng khách khí.”
“Sao ông lại biết?” Vân Khuynh cong môi, đôi mắt lóe lóe, dò xét hỏi.
“Tướng quân Tôn muốn kết liên minh…”
Giây tiếp theo.
Lại nghe thấy tiếng kêu lo lắng vang lên ——
“Thủ lĩnh Triệu, thủ lĩnh nhà chúng tôi đang nghị sự, anh…”
“Tống Vân Khuynh!”
Lời ngăn cản còn chưa dứt, Triệu Thành Nam đã xông vào phòng.
“Lời đồn trong căn cứ là do cô truyền ra phải không?”
Sắc mặt gã khó coi tới cực điểm, giọng chất vấn hình sự, thậm chí gân xanh nổi cả lên trán.
Vân Khuynh ngừng một chốc.
Ý nghĩ đầu tiên bật ra là….
Cuối cùng lại hỏi nàng về lời đồn?!
Chẳng nhẽ vị “Khí vận chi tử” này không phát hiện ra ngọc bội của gã mất tích cmnr à?