Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 142




Tâm tư này …… Quả thực là rõ như ban ngày.

Vân Khuynh ngồi ngay ngắn trên ghế, trong lòng cười nhạt, mặt ngoài vẫn là bộ dáng gió lớn không lay động.

Mà Triệu Thành Nam thấy thế, lại chỉ cảm thấy nàng là sợ mình, càng xoa tay hầm hè.

“Hai vị sẽ không phải không cho mặt mũi đi?”

Gã liếc liếc mắt nhìn về hướng Tôn Thuận, mượn sức nói: “Tướng quân Tôn, ngài thấy thế nào?”

Tôn Thuận bất động thanh sắc cười cười.

Chẳng qua, ông cũng muốn nhân tiện thăm dò nông sâu của thủ lĩnh căn cứ Giang Nam một phen, liền chắp tay.

“Luận bàn một chút đương nhiên là được. Chỉ là thủ lĩnh Triệu và thủ lĩnh Tống tuổi trẻ tài cao, tôi đây xương cốt già yếu, xấu hổ không dám so tài với hai vị.”

“Chi bằng tôi mặt dày, làm trọng tài cho hai vị đây?”

Này……

Lập tức, Triệu Thành Nam trong lòng vui vẻ ——

Quả thực là gãi đúng chỗ ngứa a!

Gã vội đồng ý nói: “Là tôi nghĩ không chu toàn. Thực lực của tướng quân Tôn rõ như ban ngày, nào cần đến tỷ thí?”

Một bên khen tặng Tôn Thuận, một bên Triệu Thành Nam lại quét tới bên Vân Khuynh kia.

“Cũng không biết thủ lĩnh Tống có dám nghênh chiến hay không?”

Gã nghiến răng nghiến lợi mà nói, ý vào được Đế Đô căn cứ duy trì, hoàn toàn không hề che dấu ý khiêu khích.

Vân Khuynh lại rũ mi mắt, trong lòng cười lạnh.

Chiêu này của Tôn Thuận, hoàn toàn là biến Triệu Thành Nam thành thương mà dùng, dùng để thử thực lực của mình.

Nhưng vị “Khí vận chi tử” này lại đắc ý dào dạt, cho rằng đối phương giúp đỡ gã nói chuyện, càng là một bộ dáng tin tưởng vững chắc nàng dị năng thấp kém, bộ dáng tuyệt sẽ không thắng ——

Mình tàn nhẫn chọc gã mấy đao, cũng đã thành thủ lĩnh căn cứ Giang Nam, gã vẫn còn có thể xem nhẹ mình đến thế….

Ha hả.

Ngay khi Vân Khuynh thiếu chút nữa che dấu không được ánh mắt vi diệu, Triệu Thành Nam lại cười ha hả.

“Thủ lĩnh Tống sao không nói lời nào? Kỳ thật trực tiếp nhận thua cũng có thể……”

“Được thôi.”

Nhưng mà, không đợi châm chọc xong, Vân Khuynh đạm thanh mở miệng, ngay lập tức đánh gãy tiết mục của gã.

Ý cười trào phúng bị nghẹn trong yết hầu.

Triệu Thành Nam thần sắc chợt đen, tuy cảm thấy đối phương chẳng qua là tỏ ra trấn định, lại vẫn nhất thời tức giận dâng lên.

Giây tiếp theo.

Tô Mân quỷ dị mà tiến đến bên cạnh gã, thì thầm vài câu.

Triệu Thành Nam nghe, ánh mắt sáng ngời, cao giọng cười ha hả.

“Được! Thủ lĩnh Tống sảng khoái! Nhưng chỉ luận bàn không khỏi nhạt nhẽo, không bằng đánh cái cược. Đặt tiền đặt cược, lấy ước chiến kết quả luận thắng thua thế nào?”

Vân Khuynh nhìn Triệu, Tô hai người mắt không có hảo ý, hơi hơi câu môi.

“Tiền đặt cược gì?”

Dứt lời, Tô Mân lên tiếng đáp lại.

“Nghe nói Tống thủ lĩnh có thể chất tự lành đặc thù. Nếu thua, liền mời phối hợp theo phòng thí nghiệm của căn cứ chúng tôi nghiên cứu.”

…… Tiền đặt cược vừa ra, dường như tất cả mọi người chấn kinh rồi ——

Nói đến là khách khí, trên thực tế, còn không phải bắt người ta đường đường một thủ lĩnh căn cứ đến làm chuột bạch thí nghiệm cho mình à?

Theo lý thuyết, mặc kệ ba căn cứ lớn có thực lực chân chính thế nào, mặt ngoài vẫn là ngồi cùng bàn ăn.

Nhưng loại “tiền cược” này, quả thực hung hăng dẫm tôn nghiêm của thủ lĩnh căn cứ Giang Nam trên mặt đất!

Cho đến khi, nhóm dị năng giả căn cứ Giang Nam thần sắc đầy sát khí, đám người căn cứ Đế Đô ánh mắt vi diệu mười phần, ngay cả không ít người ở căn cứ Ma Đô cũng thấy yêu cầu của thủ lĩnh nhà mình có chút quá phận.

Loại yêu cầu này, sao có thể đồng ý…

Nhưng mà ——

“Có thể.”

Kế tiếp, Vân Khuynh đáp lại lại khiến nhiều người kinh ngạc rớt tròng mắt.

Không phải đâu!?

Có người hai mặt nhìn nhau, thậm chí hoài nghi chính mình nghe lầm, lại nghe nàng nói.

“Như vậy, nếu là thủ lĩnh bên đó thua, tôi muốn một phần ba căn cứ Ma Đô cùng với… tất cả vật tư và nhân lực ở đó, thế nào?”

“Không có khả năng!”

Thoáng chốc, Triệu Thành Nam vỗ bàn nhảy dựng lên: “Cô nằm mơ!”

“Ái chà?” Vân Khuynh cười lạnh mà liếc mắt nhìn gã: “Tôi đường đường là một thủ lĩnh, chẳng lẽ còn không đồng giá bằng mấy thứ này?”

“Cô……” Đương nhiên không đáng giá.

Triệu Thành Nam thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, tốt xấu vẫn đè ép xuống dưới, chỉ là đen mặt, lâm vào trầm mặc.

“Anh Triệu, anh chính là dị năng giả cấp 7, sợ cái gì!?”

Đột nhiên, Vu Nhân Tuyết đi lên, thấp giọng nói.

Triệu Thành Nam trong lòng quyết định ——

Vậy thì đã sao.

Ở kiếp trước, thời kỳ này, lợi hại nhất cũng chỉ là Tôn Thuận cấp 7.

Mà gã có không gian trong tay, thực lực ngang ngửa với đám cấp 7… chẳng lẽ còn phải sợ một tiện nhân Tống Vân Khuynh?

Nghĩ đến đây, Triệu Thành Nam tức khắc lòng tin tràn đầy.

“Được! Tiền đặt cược đã định như thế, tướng quân Tôn làm chứng, ai cũng không thể đổi ý!”

Gã hướng Tôn Thuận chắp tay, tràn đầy ác ý nói: “Thủ lĩnh Tống, mời!”

Liền khí phách hăng hái mà cất bước ra khỏi hội trường.

Mà Tô Mân đề nghị thành công trong ánh mắt hiện lên tia đắc ý, lại đột nhiên cả người phát lạnh ——

Một chớp mắt kia, tựa như hô hấp đều bị chặt đứt, cả người đau đớn như bị xé rách.

Cô ta trừng lớn mắt, lại không có biện pháp phát ra chút âm thanh nào, chỉ có thể giãy giụa kéo người đàn ông phía trước.

“Làm sao vậy?”

Triệu Thành Nam quay đầu, lại thấy Tô Mân sắc mặt hồng nhuận, bộ dáng không có việc gì.

“Có người tập kích……”

Cô ta mở miệng theo bản năng, lại đang nghe đến giọng nói của chính mình còn tràn đầy sung sướng.

Toàn thân không hề khác thường?

Chẳng lẽ là ảo giác……

Tô Mân nhíu mày, trải nghiệm một giây địa ngục kia như ảo mộng, lại khiến người ta run sợ không thôi.

Mà Triệu Thành Nam bị Vu Nhân Tuyết giữ chặt, không kiên nhẫn mà ôm lấy cô ta.

“Đuổi kịp, tật xấu gì vậy!”

Vì thế, đoàn người căn cứ Ma Đô hùng dũng oai vệ đi ra.

Dường như không có người nhìn đến ——

Sau lưng Tô Mân, một sợi hắc khí mảnh như sợi tóc, nhẹ nhàng tiêu tán.

“…… Được rồi.”

Vân Khuynh cười khẽ ra tiếng, để thuộc hạ đi trước mở đường, cố ý cùng người nào đó tụt lại vài bước.

Nháy mắt tiếp theo, nàng nhanh tay mà ôm vai Lục Tiêu, ở bên tai hắn phun ra hơi thở ấm áp.

“Hiện tại giải quyết sẽ bị thấy được, nhịn một chút.”

Nhưng, ở một giây kia, người đàn ông thanh tuấn tay vừa động, liền túm cô gái nhỏ vào trong lồng ngực mình.

Sau đó, liền ở dưới sự che chắn của một đám cấp dưới, hung hăng cắn khóe môi nàng.

Vân Khuynh hạ mi mắt, cũng tùy cho hắn trêu chọc——

Nàng biết, người yêu là vì mình.

Cho nên, ở dưới tình huống Triệu Thành Nam bôi nhọ hắn, lựa chọn trước ra tay với Tô Mân.

Đương nhiên, đến cuối cùng……

Hai người kia, một người cũng đừng nghĩ chạy.

Vân Khuynh nghĩ, cũng kệ Lục Tiêu dán lấy nàng, cứ như vậy quang minh chính đại, chậm rì rì đi về phía hiện trường tỷ thí.

Địa điểm “Luận bàn” là một chỗ đất trống rất lớn.

Lúc này, Triệu Thành Nam đã thay đổi một thân trang phục, không kiên nhẫn mà đứng ở trung tâm chờ đợi.

Mà dị năng giả hai căn cứ vây xem, khe khẽ nói nhỏ.

“Như thế nào chậm vậy?”

“Có phải hay không vị mỹ nữ thủ lĩnh kia đang giao phó hậu sự, ha ha.”

“Mày đúng là, miệng…… Quá ác độc! Có điều, căn cứ Giang Nam cũng thật là, chọn một cô bé làm thủ lĩnh, còn to gan lớn mật đồng ý đánh cuộc, chậc chậc.”

“Hắc. Tao thấy người ta bình tĩnh như vậy, nói không chừng thực sự có thực lực.”

“Nhưng cho dù có chút tài năng, anh Triệu là cấp 7 đứng đầu, không thắng được!”

……

Mọi người nghị luận sôi nổi, ngay cả Tôn Thuận làm trọng tài cũng lén đánh giá.

Ông ngược lại không cảm thấy thủ lĩnh căn cứ Giang Nam sẽ là kẻ vô dụng.

Nhưng Tôn Thuận cũng biết, dị năng của Triệu Thành Nam thậm chí ẩn ẩn trên mình, có lẽ sẽ có một trận ác đấu, nhưng không có khả năng thua.

Cho nên, ông mới không ngăn cản ——

Nếu không, nếu Triệu Thành Nam thực sự bại, căn cứ Giang Nam có đượ  một phần ba thế lực căn cứ Ma Đô, thế lực nhất định càng thêm lớn mạnh, chỉ sợ sẽ vượt qua căn cứ Đế Đô.

Lần này…… Khẳng định là cô bé kia thảm.

Rốt cuộc.

Ở dưới kỳ vọng tha thiết của những người vây xem, người đến căn cứ Giang Nam, rất nhiều dị năng giả tò mò mà muốn nhìn một chút biểu tình thủ lĩnh đối phương ——

Lại phát hiện người ta đang dắt tay bạn trai, bình tĩnh dạo bước.

Một đám người trầm mặc….

Triệu Thành Nam chỉ cảm thấy lửa giận đốt người: “Thủ lĩnh Tống, mời cô lên vào sân nhanh một chút!”

Vân Khuynh lại không để ý tới gã.

Trước mắt bao người, nàng xoay người, ánh mắt giảo hoạt mà phân phó Lục Tiêu.

“Anh…… Ngoan ngoãn chờ em trở lại.”