Cả người Triệu Thành Nam chấn động, theo bản năng cảm thấy ngực ẩn ẩn đau.
Không, không có khả năng!
Gã hơi nhấc mi, lại ngưng thần nhìn, người đi đường kia đã đi qua tầm mắt ——
Mà bóng người vừa mới nhìn đến kia, cũng biến mất vô tung.
Triệu Thành Nam gắt gao siết chặt nắm đấm, trong lòng đại loạn.
Tiện nhân kia sớm phải chết ở trên đài thực nghiệm, sao có thể xuất hiện ở căn cứ Giang Nam trong đoàn đi gặp cao tầng?
Là nhìn lầm rồi đi…… Nhất định là nhìn lầm!
“Anh Triệu, anh làm sao vậy?”
“Anh rể?”
“Thủ lĩnh……”
Suy nghĩ gã loạn như cào cào, mấy người phụ nữ vẫn luôn chú ý gã trông thấy biểu hiện dị thường này của gã, đều sôi nổi quan tâm.
“…… Anh không có việc gì.”
Triệu Thành Nam miễn cưỡng áp xuống dự cảm bất an ngẩng đầu, lại khôi phục biểu hiện sang sảng.
“Chỉ là Giang Nam từ trước đến nay thần bí, có chút lo lắng.”
Gã làm ra bộ dáng suy nghĩ vì đại cục, Tôn Niệm Dao vội vội vàng đuổi theo.
“Anh Triệu, anh đừng quá lo lắng. Dù sao căn cứ Đế Đô, luôn cùng một chiến tuyến với căn cứ Ma Đô.”
Cô ta lại nói: “Em hiện tại liền đi gọi cha lại đây, theo anh Triệu cùng nghênh đón người của căn cứ Giang Nam.”
Dứt lời, Tôn Niệm Dao quay người lại, thật vội vàng đi tìm người.
Ba người phụ nữ dư lại thấy thế, tâm tư lại có chút khác nhau ——
Ninh An vẫn không hề nói chuyện, trong mắt xẹt qua tia chua xót.
Vu Nhân Tuyết cắn môi, rũ mi mắt xuống che dấu phẫn hận tràn đầy.
Mà đôi mắt đẹp của Tô Mân chuyên chú câu lấy Triệu Thành Nam, trong lòng lại ngầm châm chọc.
……
Hơn mười phút sau.
Đại biểu hai căn cứ lớn phái ra đã sớm có mặt, đứng trước cửa phòng yến hội cùng nghênh đón khách mời đến từ căn cứ Giang Nam ——
Cầm đầu dĩ nhiên là tướng quân Tôn Thuận cùng Triệu Thành Nam.
Tôn Thuận tuổi đã trung niên, lại vẫn tinh tráng uy nghiêm.
Về phần Triệu Thành Nam, sau khi được nước trong không gian cải tạo, cũng cao lớn tuấn lãng, bốn phía càng như có hơi thở nóng bỏng lượn lờ, có vẻ to lớn dũng mãnh. Mà bên người còn bầu bạn mấy mỹ nhân, một bộ dáng khí phách hăng hái.
Ở dưới sự dẫn dắt của vị lão đại như vậy một hàng dị năng giả hai căn cứ, trên mặt cũng là xuân phong đắc ý.
Nhưng mà, vào lúc bọn họ thấy được người căn cứ Giang Nam tới, thần sắc lại có chút ngưng trọng lên ——
Tiểu đội dị năng giả đang chậm rãi đi tới nhân số không nhiều lắm, nhưng trật tự chỉnh tề, rất có dáng vẻ thiết huyết uy nghiêm của quân đặc chủng trước mạt thế.
Nhưng, càng khiến người chú ý lại là, uy năng trên người nhóm quân này toát ra ——
Đều là dị năng giả, cấp thấp đối với cấp cao đều sẽ có cảm ứng.
Ra nghênh đón đều xem như tầng lớp tinh anh của hai căn cứ, phần lớn là cấp 4, có một phần nhỏ cấp 5, và thêm hai, ba người cấp 6.
Mà Tôn Thuận cùng Triệu Thành Nam cấp 7, đã là cao cấp nhất.
Nhưng hôm nay đội ngũ căn cứ Giang Nam này, dường như người người đều là cấp 5!
“Chào mừng chào mừng!”
Đột nhiên, Triệu Thành Nam bước trước một bước, hàn huyên nói.
Tôn Thuận có chút vi diệu mà liếc mắt nhìn gã, trông thấy bộ dáng sùng bái của con gái, rốt cuộc cũng không nói cái gì.
Mà người căn cứ Ma Đô, Đế Đô tâm lại đều tĩnh lại ——
Dù sao, trình độ bình quân cao, thiếu kẻ đứng đầu cũng vô dụng.
Lại không ngờ, bọn họ mới vừa tìm về tự tin không được vài giây, Triệu Thành Nam vừa mới còn rất có tư thế lại đột nhiên thất thanh kêu to.
“Tống Vân Khuynh! Cô, cô sao lại ở chỗ này!?”
Sao lại thế này!?
Mọi người đều bị tiếng rống này chấn trụ.
Giây tiếp theo.
Lại nghe được một giọng nữ nhu nhược run rẩy mà vang lên.
“Chị họ, chị…… không chết?”
A?
Người vây xem dựa theo mấy lời này suy đoán mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, thì thấy dị năng giả của căn cứ Giang Nam tách ra, nhường đường cho vài người đi tới.
Trong đó khiến mọi người chăm chú nhất, là một đôi nam nữ ——
Cô gái kia ngũ quan tinh xảo, khí chất xuất trần, tuy một thân quân trang giúp cô có vài phần anh khí, nhưng vẫn khiến người ta nghi ngờ cô đi nhầm hội trường.
Mà chàng trai mặc áo blouse trắng, dáng người cao gầy, tuấn nhan hoàn mỹ đến mức không giống người, chỉ có điều hơi thở thì quá mức lãnh đạm.
Lại nói, tuy không có mấy hồng nhan trang điểm tinh tế vây quanh như lão đại của căn cứ Ma Đô.
Nhưng họ quá xuất sắc, như minh châu giáng trần, vẫn tỏa sáng chói lòa như cũ.
Đáng tiếc, trên người bọn họ cũng không thấy có dị năng gì dao động.
Quá kỳ quái ——
Người như vậy, căn bản không giống kẻ có thể sống sót ở mạt thế, càng không nên xuất hiện trong cánh quân tinh nhuệ của căn cứ.
Hơn nữa mấy câu Triệu Thành Nam và Vu Nhân Tuyết buột miệng thốt ra, nghĩ thế nào… cũng thấy có nội tình nha.
Mọi người đảo tầm mắt qua lại quỷ dị, lại thấy cô gái kia ý vị thâm trường mà liếc Vu Nhân Tuyết một cái. “Ồ?”
“Tôi không chết, cô thật thất vọng sao?”
Vu Nhân Tuyết trong lòng nhảy dựng: “Sao có thể?”
Cô ta vội điều chỉnh thần sắc, kích động mà chạy qua.
“Chị họ, chị còn sống, thật sự là quá tốt!” Nói, liền muốn giữ chặt người.
Vân Khuynh nhếch mép, cười như không cười tránh đi.
Vu Nhân Tuyết nắm chặt tay, miễn cưỡng nói: “Chị không có việc gì, như thế nào không sớm liên hệ anh rể, anh ấy rất lo lắng……”
Cô ta “chân thành” cảm khái, không ít người đã phản ứng lại ——
Chuyện bạn gái thủ lĩnh Triệu chết thảm ở căn cứ Giang Nam, tại căn cứ Ma Đô cũng không phải bí mật, thậm chí có thể nói là lưu truyền rộng rãi.
Ngay cả bên căn cứ Đế Đô kia, bởi vì Tôn Niệm Dao tâm niệm Triệu Thành Nam, cũng đã hỏi thăm rõ ràng.
Chuyện này, không chỉ giúp hình tượng anh hùng bi tình của Triệu Thành Nam càng thêm nồng đậm rực rỡ một chút, còn khiến cho hai căn cứ lớn bất mãn đối với hành sự tàn bạo của căn cứ Giang Nam.
Nhưng hiện tại……?
Lập tức, vô số ánh mắt quỷ dị nghi hoặc đều bắt đầu hướng về phía ba người.
Mà Triệu Thành Nam gắt gao cầm quyền, nỗi lòng đại loạn, đột nhiên linh quang chợt lóe.
“Nhân Tuyết!”
Gã đột nhiên hét lớn một tiếng: “Trở về! Hà tất phải nhiều lời cùng loại phụ nữ này?”
“Anh, anh rể……” Vu Nhân Tuyết có chút kinh ngạc quay đầu, lại bị Triệu Thành Nam lạnh giọng đánh gãy ——
“Đừng gọi tôi là anh rể!”
Gã thần sắc đau đớn nhắm mắt, thống khổ nói: “Tống Vân Khuynh!”
“Cô lúc ấy đuổi tôi đi! Nói cô sớm bị tiêm vào độc trí mạng hẳn phải chết, nói cô không muốn trở thành gánh nặng của tôi! Tôi năn nỉ không được, tâm như tro tàn một mình về tới Ma Đô!”
“Chính là hiện giờ, tôi mới biết được! Sợ là cô khi đó đã leo lên được kẻ đầu não ở căn cứ Giang Nam đi ——”
Gã run giọng nói, tay chỉ ——
Chính là chỉ hướng về phía Lục Tiêu…… à, là tráng hán bên cạnh hắn.
Khụ.
Đây là tiểu đội trưởng cấp 5 vừa mới thăng lên cấp 6 trên đường Chu Dũng.
Chu Dũng: “……”
Thần sắc đoàn người căn cứ Giang Nam, dần dần trở nên quỷ dị.
Nhưng, Triệu Thành Nam lại vẫn vẻ mặt bi phẫn nhìn phía Vân Khuynh, trên trán thậm chí nổi lên gân xanh.
“Cô là khinh tôi khi đó không có quyền thế. Hiện giờ lại vẫn cùng…… tiểu bạch kiểm cộng đồng người hầu……”
Lục Tiêu: Ha hả.
Không khí quanh thân bỗng nhiên lạnh lẽo xuống dưới, người căn cứ Giang Nam thậm chí đã lộ vẻ mặt hoảng sợ.
Mà nghe được liên lụy đến người yêu nhà mình, thần sắc Vân Khuynh lạnh lùng, thoáng chốc liền buông xuống tâm tư thưởng thức đối phương biểu diễn.
“Triệu Thành Nam!”
Nàng ánh mắt lạnh vô cùng.
“Lâu như vậy không gặp, bản lĩnh đổi trắng thay đen của anh thật là càng tiến một bậc!”
“Cứu tôi? Tôi lúc ấy là vì sao cùng các người tách ra? Ai là người vì cô em họ tốt đẹp của tôi ném tôi lại đàn tang thi?”
“Lúc tôi thiếu chút nữa chết trong đàn tang thi, anh ở nơi nào?”
Triệu Thành Nam trừng mắt, không nghĩ tới nàng sẽ đem sự tình tang thi lần đó nói ra, lại theo bản năng mà buột miệng thốt.
“Dị năng Nhân Tuyết cấp bậc không cao, tôi đi trước cứu em ấy có gì sai?”
Nhưng mà, lời này thốt ra, không ít người ánh mắt đều có chút quỷ dị.
Hửm?
Đây là cái logic quần què gì?
Triệu Thành Nam trong lòng cũng chấn động, không đúng!
Không thể nói như vậy!
Gã cắn răng một cái, vội nói sang chuyện khác: “Mặc kệ thế nào, sau đó tôi lại xa xôi vạn dặm đi căn cứ Giang Nam cứu cô……”
“Ồ?” Vân Khuynh lạnh lùng mà đánh gãy lời hắn: “Cứu tôi? Là vì muốn thám thính tin tức căn cứ Giang Nam từ tôi ha?”
“Buồn cười!” Triệu Thành Nam xem thường nhìn Chu Dũng, lạnh lùng nói.
“Loại người cô leo lên này có tin tức gì hay để thám thính?”
“…. Ngại quá.”
Rốt cuộc, Chu Dũng nãy giờ nằm không cũng trúng đạn nhịn không nổi.
“Vị này…. người anh em này, anh hiểu lầm rồi. Tôi không phải thủ lĩnh của căn cứ.”
Hả!?
Triệu Thành Nam hơi nhướng mày lên, rõ ràng hơi thở của người này là mạnh nhất.
Giây tiếp theo.
Lại thấy Chu Dũng hướng một phương hướng chắp tay: “Đây mới là thủ lĩnh chúng ta——”
——————————
PS. Ngày mai thêm chương ~