Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 139




Nàng hơi nhăn mày, lại nghe Ngôn Hoa nói tiếp.

“Lãnh đạo bên đó phái người đưa tin sang, nói muốn tổ chức hội nghị ba thế lực lớn…”

Ngôn Hoa thuật lại đơn giản lời mời của bên kia, Vân Khuynh cũng rơi vào trầm tư ——

Ở thế giới nguyên bản quả thực có một lần.

Tới mạt thế, phân thành ba thế lực, bao gồm căn cứ Đế Đô, căn cứ Giang Nam và căn cứ Ma Đô.

Triệu Thành Nam vừa thành lập căn cứ Ma Đô không lâu, trời xui đất khiến như nào lại cứu được con gái duy nhất Tôn Niệm Dao của lãnh đạo căn cứ Đế Đô Tôn tướng quân, hai người đều nảy sinh tình cảm.

Mà hội nghị lần này Triệu Thành Nam tổ chức hẳn là mượn dịp để kết liên minh cùng căn cứ Đế Đô.

Còn căn cứ Giang Nam ư?

… Hẳn là nằm trong phạm vi muốn thâu tóm của hắn.

Nếu như đúng như phương hướng phát triển của thế giới nguyên bản, Triệu Thành Nam đã thành công ——

Lúc đó là lúc căn cứ Giang Nam bị nội bộ gây loạn, các đảng phái tranh chấp không ngừng, nhất là đám quan chức cấp cao có tâm tư khác thường.

Nhưng không ngờ lại bị Triệu Thành Nam túm được nút chết, giải quyết toàn bộ.

Sau đó hắn kết liên minh với căn cứ Đế Đô thành công, trực tiếp mang quân xông vào căn cứ Giang Nam trống không.

Lục Tiêu lãnh đạm với mọi chuyện, dĩ nhiên không quan tâm.

Mà dị năng giả có thực lực khác lại không đủ để phản kháng, đành thuận thế chấp nhận đổi chủ.

Cũng ngay sau chiến dịch này, thế lực của Triệu Thành Nam bùng nổ, bắt đầu nhăm nhe ngôi vị bá chủ.

Nhắc mới nhớ …

Sau hội nghị lần này ——

Nguyên chủ biết tin bạn trai mình kết hôn cùng Tôn Niệm Dao liền trở mặt với hắn.

Mà Lục Tiêu lại chán đời bỏ căn cứ đi, một mình đi tìm virus tang thi.

… Nghĩ như nào thì món nợ này cũng phải tính cho thỏa.

Vân Khuynh suy nghĩ, môi nhếch lên đường cong xấu xa.

“… Lão đại?”

Ngôn Hoa bắt gặp vẻ mặt của nàng rét tê người, sao cô thấy lãnh đạo nhà mình cười sao mà rợn người như này?

“Không sao.” Vân Khuynh hạ mắt:”Tôi nắm được tình hình rồi.”

“Vậy chúng ta sẽ phải đi ư?” Ngôn Hoa cau mày: “Nhưng địa điểm lại ở căn cứ Ma đô.”

“Đương nhiên phải đi rồi.” Lời còn chưa dứt Vân Khuynh đã trả lời chắc chắn.

Nàng vừa nói vừa rút cái tay đang bị Lục Tiêu nghịch ra, lại bị kéo lại lần nữa, đành phải nghe theo hắn vậy.

“Người được chọn… cô đi theo tôi đi, dắt theo cả tiểu đội dị năng cấp 5 nữa, để lại Lý Lực với mấy dị năng giả cấp 6 cao trấn thủ căn cứ.”

“Hả?” Ngôn Hoa ngẩn ra, “Bố trí như thế hình như hơi sơ sài?”

Ở mạt thế bây giờ tuy cấp 5 đã được coi là cao cấp rồi nhưng trong các căn cứ lớn, cao thủ cao cấp nhất còn lên được tận cấp 6.

Mặc dù lão đại cấp 7 có thể giữ giá làm nộm nhưng trong hội nghị ba thế lực lớn, sao có thể không mang theo cấp 6 được?

Cô nghi ngờ nhìn Vân Khuynh, giây tiếp theo ——

Lại thấy đối phương cong môi cười tà.

“Làm sao cô biết được bố trí như thế sơ sài?”

Vân Khuynh chống cằm lên tay phải, tay trái còn đang bị Lục Tiêu cầm lấy cọ cọ.

“Ở đây không phải còn có một người nữa à?”

Nàng vừa nói vừa liếc người yêu nhà mình một cái, ánh mắt giảo hoạt.

Còn Lục Tiêu thần sắc khó lường, quấn người càng chặt hơn.

Ngôn Hoa: “…”

Trước bàn làm việc, cô hoàn toàn câm lặng, mắt sắp lòa cmnr ——

Đuuuuuuuu.

Cô hiểu rồi, thực sự hiểu!

Vì sao sau khi lão đại chiếm được căn cứ thì đãi ngộ của đại biến thái kia lại càng ngày càng tốt rồi!!!

Mặc dù trước kia đã thầm đoán cùng với đám Mạnh Giang, nhưng Ngôn Hoa luôn biểu diễn tiết mục lừa mình dối người ——

Cho dù lúc bước vào đã thấy Lục Tiêu dính lấy lão đại, cô vẫn làm như không thấy.

Nhưng mà… lão đại rõ ràng đang ngược cẩu công khai, hoàn toàn phá tan ảo tưởng cuối cùng của Ngôn Hoa!

Nhưng mà, tên tiến sĩ đại biến thái chết tiệt nào kia vẫn không buông tha cô ——

“Tại sao anh bắt buộc phải đi cùng?”

Lục Tiêu đột nhiên lên tiếng, dung nhan anh tuấn lãnh đạm level thượng thần.

Nhưng mà, kết hợp với hành động sống chết dính lấy người của hắn, hoàn toàn chả có tí sức thuyết phục nào.

Bên kia, Vân Khuynh cong môi: “Để bảo vệ em đó!”

Nàng nói xong, Lục Tiêu còn chưa kịp mở miệng trả lời ——

Ngôn Hoa đã không nhịn nổi nữa mà chen vào.

“Lão đại!!” Cô lắp bắp: “Tôi đi tập hợp tiểu đội trước, ờ, hai người cứ thương lượng tiếp đi.”

Nói xong, Ngôn Hoa xoay gót, chạy biến.

Bên trong phòng tĩnh lặng một hồi.

Một lát sau, Vân Khuynh không nhịn được cười thành tiếng.

Sau đó, nàng dời tầm mắt, xoáy thẳng vào con ngươi của Lục Tiêu.

“Thế nào hả tiến sĩ Lục? Có định đi hay không nào?”

Người nào đó nhíu mày, dường như định trả lời ——

Lại bị Vân Khuynh thờ ơ chẹn lại.

“Nhắc mới để ý, lãnh đạo của căn cứ Ma đô còn có chút liên quan tới em đó.”

Lục Tiêu hơi mấp máy môi không nói, cuối cùng tạo thành một đường cong vi diệu.

Còn nàng khẽ cười tiến sát lại gần người kia, cố ý thì thầm bên tai hắn.

“Gã… là người yêu cũ của em đó.”

Yên. Ắng.

Vài giây sau.

Người nào đó ngồi ở góc bàn im hơi lặng tiếng nãy giờ biến mất.

Lục Tiêu kẹp má cô lại, con ngươi âm u nheo nheo.

“… Khi nào đi?”

Vân Khuynh cụp mắt, che giấu ý cười.

Bất kể đã qua bao nhiêu kiếp, đều đáng yêu vl ra ý.

Vậy nên.

Giây sau.

Nàng nâng mắt, chủ động cắn lấy môi đối phương.

Ánh mắt Lục Tiêu hơi tủi thân, cúi đầu xuống, mạnh mẽ đáp trả.

*

Nửa tháng sau.

Căn cứ Ma Đô.

Trên cổng thành, một người đàn ông đứng nghiêm, thương xót nhìn ánh hoàng hôn.

“Anh rể.” Vu Nhân Tuyết mềm mại gọi gã một câu, cắn cắn môi.

“Anh đang nhớ tới chị họ ư?”

“Nhân Tuyết…”

Triệu Thành Nam xoay người, hơi nghẹn họng.

Mà Vu Nhân Tuyết nâng mắt, hoàn toàn tạo thành hình mẫu rưng rưng chực khóc.

“Nếu chị Vân Khuynh đã ra đi rồi, em là người giống với chị ấy nhất, không thể được ư?”

Cô ta ngập ngừng đáp, ánh mắt lóng lánh đưa tình.

Lại không ngờ rằng Triệu Thành Nam vừa nghe thấy cái tên kia đã tức tới xoắn cả ruột cả gan ——

Tống Vân Khuynh!

Gã phí tâm đi cứu cô, lại còn bị xiên một nhát!

Nếu gã mà không có không gian, sợ là tèo ở căn cứ Giang Nam thật.

Mà sau khi khốn khổ khốn nạn trốn thoát, vì để giữ thể diện gã đành tuyên bố con ả kia chết rồi!

Có điều…

Cô ta không muốn mình cứu, một thân một mình sống trong cái phòng thí nghiệm đó có khi đã bị phanh thây giải phẫu rồi cũng nên.

Triệu Thành Nam cầm quyền, nghĩ tới kết cục bi thảm của cô bạn gái trước “vong ân bội nghĩa”, sảng khoái Yomost!

Sau đó, hắn đảo mắt, nhác thấy Nhân Tuyết tự mình tuyên bố nhìn giống “Tống Vân Khuynh” nhất, lòng căm hận lại khó hiểu dâng trào.

“Nhân Tuyết.”

Triệu Thành Nam nheo mày, ra dáng chính khí lẫm liệt.

“Cô đã gọi tôi là anh rể, thì xin hãy tự trọng cho!”

“Em…” Vu Nhân Tuyết lắp bắp, tái cả mặt.

Triệu Thành Nam không chịu được bước đi ——

Lại đụng ngay phải cô gái xinh đẹp phía đối diện.

“Anh Triệu!”

Triệu Thành Nam ánh mắt hiện lên sự kích động, nhưng mặt vẫn nghiêm nghị, chỉ có giọng nói mềm đi đôi chút: “Dao Dao…”

Tôn Niệm Dao cúi thấp đầu, có chút ngượng ngùng.

Triệu Thành Nam thấy biểu cảm của cô thì vui như mở cờ trong bụng.

Xem ra, cô vợ nhỏ sắp về tới tay rồi…

Gã đắc ý nghĩ, định nói cái gì đó đã bị một tiếng gào cắt ngang.

“Thủ lĩnh!”

Cô gái mình đầy anh khí chắp tay một cái, ánh mắt tràn đầy sùng kính.

Còn cô gái mang hương vị mỹ nhân cao lãnh đã bước lên phía trước.

“Bác sĩ Tô muốn gặp ngài.”

Triệu Thành Nam chút xíu ngu luôn: “…. Ninh An, Tô Mân?”

Thật trùng hợp quá, mấy người phụ nữ mình để ý lại cùng gặp mặt lúc này?

Hắn khẽ run trong lòng, không hiểu sao hơi bị nhột.

Nhưng trong thoáng chốc thấy chúng nữ đều nhìn chuyên chú mình, Triệu Thành Nam không khỏi cảm thấy tự hào.

Những người này kiểu gì cũng sẽ trở thành người đàn bà của gã.

Trước khi sống lại gã cũng chỉ là một tên tiểu tốt, làm gì có chuyện chấp chưởng chính quyền lẫn ong bướm vây quanh như này?

Thoải mái trong lòng, thần sắc của Triệu Thành Nam lại càng đứng đắn hơn:”Có chuyện gì vậy?”

Tô Mân dẫu sự khó chịu, ngước mắt lên lần nữa nhìn chằm chằm về phía gã.

“Tôi vừa nghiên cứu…”

“Thủ lĩnh! Thủ lĩnh!!”

Đột nhiên thông báo đầy lo lắng cắt đứt cuộc đối thoại của họ.

Lại bị nhảy vào họng!

Triệu Thành Nam khó chịu nghiêng đầu, không thèm khách khí với người đàn ông thô kệch trước mặt:”Chuyện gì?”

“…Người của căn cứ Giang Nam tới, đang ở phía dưới!”

“Hả?” Hắn sửng sốt, theo bản năng quay người tiến vài bước, nhìn từ tường thành xuống ——

Bóng dáng quen thuộc đập vào mắt.

——

P.s Đây là mạt thế nên hem có thế lực hắc ám bên ngoài đâu hehe