Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 134




Hàng mi dài của Vân Khuynh khẽ run, ánh mắt bằng phẳng.

“Ý ngài là gì?”

Nàng nhấc lên mắt trong, một bên liếc xéo người đàn ông mới vừa thăng cấp thành “Thủ trưởng” của mình, một bên mặt không đỏ tâm không loạn nói.

“Nếu là nói về tinh hạch, tôi trước đây tò mò đã lấy dùng vài lần.”

Lục Tiêu: “……”

Thật là quý hóa quá.

Một lát sau, người đàn ông thanh tuấn hơi câu môi mỏng.

Đã lần thứ hai.

Có điều, cảm giác nghẹn họng vì một người như vậy

Còn rất mới lạ…… Ít nhất là chưa bao giờ từng trải qua.

Vì thế, Lục Tiêu nhướng mày: “Thật thú vị.”

“Vậy về sau, đầu tang thi liền cho cô xử lý đi.”

Vân Khuynh: “……”

Quả thật là quả báo, tới quá nhanh.

Có điều, mặc kệ như thế nào, chuyện Vân Khuynh đảm nhiệm chức trợ thủ của Lục Tiêu, liền thần kỳ như vậy mà định ra, nàng cũng bởi vậy có được quyền cư trú tại căn cứ Giang Nam——

Đương nhiên, là làm “Người”.

Loại “Ưu đãi” này, ngay đến Vân Khuynh cũng có chút ngoài ý muốn.

Càng miễn bàn những người khác ——

Khi biết tin tức này, không ít người thậm chí kinh hãi đến lời nói cũng nói không hoàn chỉnh.

Mà loại không thể tin tưởng này, khi nghe được mỹ nữ trợ thủ mới muốn…… ở  cùng Lục Tiêu…

Càng lên tới đỉnh điểm!

“Ai, các người nói.” Ẩn nấp trong một gian phòng thí nghiệm, một vị nam trợ lý dẫn đầu bà tám hạ thấp giọng.

“Chẳng lẽ tiến sĩ Lục cây vạn tuế ra hoa?”

“Không thể nào,” một cái y tá rùng mình.

“Tiến sĩ Lục không phải chỉ cảm thấy hứng thú đối với cắt xẻ các loại vật thí nghiệm thôi sao? Người sống ở trong mắt hắn…… chính là khung xương thêm tổ chức cơ bắp a!”

“Ai,” một vị trợ thủ khác thở dài: “Nếu tiến sĩ Lục có thể bình thường một chút……”

“Mấy người đang nói chuyện gì?”

Đột nhiên, một thanh âm nhạt nhẽo vang lên.

Thoáng chốc, mấy người nói chuyện phiếm sắc mặt đều trắng bệch.

“Tiến, tiến sĩ Lục…”

Những kẻ liên quan nhìn tư thái hoàn mỹ của Lục Tiêu, thậm chí hàm răng cũng bắt đầu phát run.

Đối với đồng bạn trong căn cứ, người đứng đầu kỳ dị này mặt ngoài vẫn luôn hòa nhã.

Nhưng mà, chỉ cần tưởng tượng đến những người mạo phạm hắn đều biến mất một cách khó hiểu, cuối cùng thấy nằm dưới bàn giải phẫu, còn trở thành tiêu bản….

Mấy người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm ——

“Chào mọi người.”

Ngay tại lúc bọn họ thiếu chút nữa thì ngất, đột nhiên một giọng nữ thanh lãnh vang lên, lập tức đánh tan sự yên lặng.

Mấy người ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy một mỹ nữ khí chất tuyệt trần, đang cười nhạt chào hỏi với họ.

“Tôi là trợ lý mới của tiến sĩ Lục, Tống Vân Khuynh. Sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn.”

Nhưng mà, mấy người lại nhất thời ngơ ngẩn.

Không phải chỉ vì bộ dáng của đối phương ——

Người như vậy, trước mạt thế có thể coi là một người đẹp xuất sắc, càng không nói đến mạt thế.

Nhưng, điều càng khiến bọn họ trợn mắt há hốc mồm hơn chính là, áo blouse trắng trên người cô ấy….

Hình như là của tiến sĩ Lục mà?!

Mà lúc này, hai người dựa vào thực gần, lại có cảm giác hài hòa khó nói…

“A? Ừ.”

“Trợ lý Tống, chào, chúng tôi là…”

Mãi đến một lát sau, chạm phải ánh nhìn mát lạnh của Lục Tiêu, mấy người mới đột ngột phản ứng lại, vội không ngừng tự giới thiệu.

Mắt thấy cuộc trò chuyện kia, người đàn ông thanh tuấn cười nhạt một tiếng, xoay người, lưu loát duỗi đôi chân dài rời đi.

“… Thật ngại quá.”

Vân Khuynh thoáng nhìn thấy động tác của đối phương bèn lưu lại một câu cuối cùng, vội đi theo.

Tại chỗ.

Mấy người tựa như sống sót sau tai nạn đồng thời thở ra, lại nhịn không được nói.

“Sao tôi lại cảm thấy…”

“Trợ lý Tống với tiến sĩ Lục?”

“Nhìn thật xứng á…”

Bên kia.

Vân Khuynh rốt cuộc đuổi kịp Lục Tiêu cười cười đầy ẩn ý.

“Không nghĩ tới, căn cứ Giang Nam lan truyền tin tức nhanh đến vậy.”

Người đàn ông chuyển mắt, thần sắc khó lường liếc nàng một cái, không nói.

Vân Khuynh rũ mắt, không biết suy tư gì.

Hai người trầm mặc, mãi cho đến khi —— tới chỗ của Lục Tiêu.

Chỉ là…

“Hóa ra tiến sĩ Lục ở trong phòng nghiên cứu?”

Vân Khuynh chớp chớp mắt, xác nhận một lần nữa… Thật ra, hai người chỉ là từ tầng năm lên tầng sáu.

“Ừm.” Lục Tiêu nhàn nhạt đáp một câu, đi vào độc chiếm một tầng riêng làm phòng thí nghiệm.

Vân Khuynh hứng thú đánh giá vài lần, đột nhiên ngừng lại.

“Cho nên… Ngày thường ngài nghỉ ở đâu?”

Dõi mắt nhìn quanh, chỉ thấy trước mắt toàn là máy móc y học, tiêu bản cơ thể sống.

Lục Tiêu cong môi mỏng, lành lạnh nhìn lướt qua bàn giải phẫu ở giữa.

Vân Khuynh nháy mắt ngẩn ra… Không thể nào?

Thì thấy người đàn ông cười nhạt, xoay người bước vài bước, lấy ra một chiếc giường gấp từ trong góc.

Nàng bật cười, không nghĩ tới vị chủ nhân này còn có một mặt đùa ác như thế.

Có điều…

Vân Khuynh nhìn chiếc giường gấp đơn, theo bản năng nói: “Chỉ có một cái?”

Lục Tiêu hơi nhướng mi, rõ ràng cam chịu điều này.

“Tôi thì sao?”

“Cô ngủ với tôi.” Người đàn ông lạnh lùng nói, đứng đắn giống như đang báo cáo kết quả thực nghiệm.

Vân Khuynh: “….”

Nàng trầm mặc một lát, nhìn con ngươi không chút tạp chất của Lục Tiêu, cả người sạch sẽ như một cây băng.

“…. Được.”

*

Vào đêm.

Căn cứ Giang Nam. Bên ngoài tang thi du đãng, quân đội võ trang không ngừng tuần tra.

Bên trong thành khu an toàn, một mảnh say sưa.

Chỉ có tòa nhà nghiên cứu một mình độc lập, ở trong u đêm lặng yên mà hoạt động.

Phòng thí nghiệm tầng sáu.

Có người ở trên giường gấp hẹp bỗng nhiên mở mắt.

Quanh thân một mảnh hắc ám.

Lục Tiêu lưu loát mà xoay người xuống, động tác thế nhưng nhanh nhẹn đến không một tiếng vang.

Hắn nheo mắt, bóng đêm trong mắt hắn, cùng ban ngày không hề khác biệt ——

Cô gái nhỏ nằm cuộn trên giường, tư thế ngủ yên ắng.

Vì thế, nam tử nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng thí nghiệm.

Sau đó không lâu.

Trong một phòng phụ nhỏ, bỗng nhiên sáng đèn.

“Thế nào?”

Lục Tiêu bước đi nhẹ nhàng mà đến gần bàn giải phẫu, thanh tuyến sạch sẽ.

“Tiến sĩ Lục.” Mấy vị mặc áo blouse trắng cung kính lui đến một bên.

“Mục tiêu từng có dấu hiệu khôi phục ý thức, chúng tôi đã liên tục dùng chất gây tê thần kinh.”

“Nghe nói người này có không gian tự do ra vào, chúng tôi…”

Có người mở miệng, ánh mắt lộ ra vài phần cuồng nhiệt.

Lục Tiêu cười nhạo, không chút để ý mà nâng nâng tay.

“Các người? Có thể nghiên cứu ra cái gì?”

Tức khắc, sắc mặt người nọ liền thay đổi, nhưng chạm được ánh mắt người đàn ông, lại nín nhịn mà đè ép xuống

“Ngày mai ngừng tiêm chất gây tê, để hắn đi.”

“A?”

“Tiến sĩ Lục, này……”

“Hửm,” Lục Tiêu lạnh lạnh mà liếc bọn họ một cái.

“Gấp cái gì? Tôi nói để hắn đi, nhưng chưa nói để hắn hoàn hảo mà đi……”

Trong phòng âm trầm.

Người đàn ông mặt ẩn ở sau ánh đèn tối tăm, như ẩn như hiện.

Bên kia, phòng thí nghiệm.

Dường như người đàn ông vừa đi, Vân Khuynh liền sâu kín mà mở mắt.

Nàng hơi gợi lên môi, nhanh chóng đứng dậy.

Vài phút sau.

Ẩn nấp ở một chỗ đất trống trước tòa nhà nghiên cứu.

Có tiếng nói chuyện với nhau thấp thấp vang lên.

“Tôi hỏi thăm qua, đại tá xác thật muốn phát động đoạt quyền.” Giọng nữ nhỏ thô khó nén phức tạp.

Ngôn Hoa khẽ cắn môi, nhìn người trước mắt.

Đối phương xác thật là dị năng giả nữ xuất sắc nhất mình gặp qua, cô thậm chí rất bội phục.

Nếu không, cũng sẽ không lúc ấy mạo hiểm thả người đi……

Lại không nghĩ, đối phương chủ động vào căn cứ, còn nói muốn y tá truyền tin tức cho mình, lại vô cùng hiểu biết về cao tầng của bọn họ.

“Cô rốt cuộc làm sao mà biết được những thứ này……”

Càng nghĩ càng kinh hãi, Ngôn Hoa nhịn không được hỏi.

Mà Vân Khuynh hạ mắt, lại chỉ cười cười: “Qua mấy ngày, cô…”

Nàng nhìn lại đại khái tin tức căn cứ Giang Nam nội loạn trong “tin tức thế giới”, lại lần nữa mở miệng.

Vân Khuynh nói bố trí, mà Ngôn Hoa, lại nói: “Cô muốn làm gì?”

Đủ loại cách làm, rõ ràng là muốn ở trong thế lực tranh đoạt cắm một chân.

Rốt cuộc, nữ tử bị truy hỏi xốc mắt, đột nhiên nói: “Tôi hiện tại là trợ lý của Lục Tiêu.

!

Ngôn Hoa sắc mặt đại biến.

Một cái chớp mắt, trong lòng rung mạnh!

Đối phương là người của kẻ biến thái kia!? Hắn không phải cũng không quản việc căn cứ sao?

Chẳng lẽ……

Cô tâm tư phức tạp mà nghĩ, đột nhiên lại cảm thấy chính mình đã biết nội tình gì, trách nhiệm bỗng dưng trở nên trọng đại.

“Được, tôi hiểu.”

Ngôn Hoa ngữ khí khẽ run mà trả lời, quay người lại, liền biến mất trong bóng đêm.

Tại chỗ.

Vân Khuynh gợi môi.

Này.

Đứa nhỏ đơn thuần này, phỏng chừng là xem nàng thành người phát ngôn của Lục Tiêu đi?

Nếu đối phương biết nàng thật ra là… muốn chính mình đoạt quyền.

Không biết, có thể sợ tới mức ngất xỉu hay không?

Độ cong nhàn nhã bên khóe miệng mỹ nữ càng sâu, thân mình uyển chuyển nhẹ nhàng mà nhảy lên, lại lần nữa lặng yên mà quay vào tòa nhà nghiên cứu.

*

Tại phòng thí nghiệm lớn lành lạnh âm lãnh.

Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, một bóng đen cực nhanh mà lóe.

Lục Tiêu đứng yên ở trước giường gấp, ngưng thần khóa tầm nhìn vào nữ tử đang nhắm mắt.

Cánh tay nhỏ giao nhau đặt ở trước bụng, nàng nằm trên giường, hô hấp đều đều, tư thế ngủ mười phần tiêu chuẩn.

Dường như, tất cả đều không khác biệt với thời điểm hắn rời đi.

Nhưng mà…

Người đàn ông gợi lên môi mỏng.

“…… Tay trái, lệch 0.1mm.”

_____________

PS. Lục tiến sĩ là biến dị biến thái thân thể, không cần buồn nôn với 0.1mm, hãy biết thông cảm 233 ~

Báo trước nè, đến thứ sáu cuối tuần này chắc sẽ thường xuyên thêm 4000 chữ so với mọi khi