Trầm mặc.
Yên lặng vài giây, rốt cục Kiều Bắc Vọng hô lên trước.
“…. Cái gì?”
Hắn ta khó có thể tin nhìn Vân Khuynh.
Hoàn toàn không có cách nào liên hệ người trước mắt cùng mặt hàng xấu béo “Vân Xuất Tụ” kia với nhau.
Nhưng, âm sắc thanh lãnh quen thuộc kia của đối phương, chói lọi nhắc nhở hắn ta rằng ——
Nàng xác thật là “Vân Xuất Tụ”, tiền nhiệm hắn ta từng cho là sỉ nhục….
“Cô, cô như thế nào lại…?”
Kiều Bắc Vọng thẳng tắp mà nhìn Vân Khuynh, ý đồ tìm ra bóng dáng từ ảnh chụp xấu béo kia.
Nhưng hắn ta đánh giá vài lần, chỉ nhịn không được lộ ra kinh diễm trong mắt ——
So sánh cùng với nàng, những người phụ khác, đều là cặn bã!
“Bắc ca.”
Lúc này, Vương Mộng Huyên phát hiện ánh mắt bạn trai có chút không đúng cắn môi, tiến lên một bước, vô lực túm chặt hắn ta.
Kiều Bắc Vọng quay đầu, thấy cô ta nước mắt ướt hàng mi, bộ dáng yêu kiều sợ hãi lã chã chực khóc.
Nhưng mà, khi nhìn đến gương mặt xinh đẹp trang điểm tỉ mỉ của Vương Mộng Huyên, hắn ta lại không khỏi nhíu mày.
Hình như…. có chỗ nào không đúng?
Kiều Bắc Vọng sửng sốt, trong chớp nhoáng, khuôn mặt kinh diễm kia chợt hoa lên trong đầu.
Hai con ngươi hung hăng co rụt lại, ánh mắt hắn ta đảo qua giữa Vân Khuynh cùng Vương Mộng Huyên, rốt cuộc phát hiện ra chỗ nào không đúng ——
Phong cách trang điểm của Vương Mộng Huyên, nơi chốn lộ ra dấu vết đối phương.
Lúc này hai bên đối lập, phảng phất như khác biệt giữa hàng thật và hàng fake vậy!
Lại nghĩ tới bức ảnh xấu xí kia của “Vân Xuất Tụ”, không phải là do Vương Mộng Huyên đưa cho mình sao?
“Sao lại thế này?”
Kiều Bắc Vọng mạnh mẽ kéo tay Vương Mộng Huyên ra, cắn răng nói.
“Bức ảnh kia!?”
“Em, em….”
Hốc mắt Vương Mộng Huyên phiếm hồng, liền rơi lệ.
“Bắc ca, em không hề lừa anh, đó đúng thật là cô ta mà….”
“Em!” Ánh mắt Kiều Bắc Vọng tàn nhẫn, trên trán nổi gân xanh, bàn tay bóp chặt bả vai cô ta.
Mắt thấy bên phải thang máy sắp trình diễn một “vở kịch ngược luyến” ——
Vân Khuynh cười nhạo, chớp mắt, liền kéo lại lực chú ý của hai người.
Vương Mộng Huyên chuyển mắt, thế nhưng thẳng tắp tiến đến, muốn bắt lấy nàng ——
Thân mình Vân Khuynh nghiêng về một bên, tránh khỏi tay cô ta.
Vương Mộng Huyên lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.
Cô ta khẽ cắn hàm răng, ngồi dậy, run giọng khóc lên.
“Cầu xin cô, đừng tranh với tôi nữa có được không? Cô mau nói cho anh ấy, tôi không lừa anh ấy….”
Vân Khuynh nheo mắt lại, nhìn gương mặt yêu kiều điềm đạm đáng yêu này.
Đáng tiếc, kỹ thuật diễn không qua cửa ——
Oán độc trong mắt, quả thực muốn hóa thành thực chất.
Công lực này, so với Diệp Âm Âm, kém không chỉ nột chút.
“À?”
Nàng không chút để ý nhếch môi, lại nhìn lướt qua “Giang Sơn Bắc Vọng” có chút mất hồn, ý cười tà tứ.
“Xác thật. Cô cũnt chỉ lén chụp một ảnh dìm hàng tôi thôi, sao có thể tính là lừa người được?”
Nghe vậy, Vương Mộng Huyên âm thầm cắn môi, lệ rơi càng nhiều, thân mình cũng lung lay sắp đổ.
Mà Kiều Bắc Vọng một bên nhăn mày, không thể nào sắp xếp lại rõ ràng mọi chuyện.
Nhưng hắn ta có thể khẳng định ——
Tuyệt đối là tiện nhân Vương Mộng Huyên này lừa mình!
Nếu không, sao mình có thể vứt bỏ một đại kỹ nhân như “Vân Xuất Tụ” để tìm tới một kẻ bắt chước như cô ta?
Nghĩ, Kiều Bắc Vọng cũng không rối rắm.
Hắn ta tiến lên vài bước, tới trước mặt nàng tha thiết nói: “Tụ Nhi.”
Nháy mắt dứt lời kia, Vân Khuynh chỉ cảm thấy một trận thiên lôi, hung hăng đánh xuyên qua người!
Cái, con, khỉ!
Nàng bất động thanh sắc lui một bước, lạnh lùng nói.
“Vị tiên sinh này, chúng ta không thân.”
Kiều Bắc Vọn lại thở dài một hơi, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng.
“Là anh có lỗi với em.”
Hắn ta nói một cách chậm rãi, cố tình đè nặng tiếng nói cho có vẻ thâm tình.
“Nhưng đó là vì anh bị tiểu nhân lừa gạt, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh. Thật sự không thể tha cho anh sao, chúbg ta một lần nữa….”
Nhưng mà, không đợi Kiều Bắc Vọng bày tỏ thâm tình xong, Vân Khuynh đã không nhịn được nữa mà đánh gãy hắn ta.
“Cảm ơn. Nhưng mắt tôi không bị thui chột, cũng không có sở thích nhai lại cỏ.”
Nàng ngữ điệu băng hàn, trong mắt là mười phần châm chọc.
“Mặt khác, tôi đã có vị hôn phu. Anh ấy không thích có đàn ông xa lạ dựa vào tôi quá gần.”
Dứt lời, Vân Khuynh hừ lạnh một tiếng, xoay người, định rời đi ——
“Không có khả năng!”
Kiều Bắc Vọng gầm nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy nàng đang giận dỗi.
Dù sao hai người mới chỉ chia tay ngắn ngủi một tháng….
“Em sao có thể tìm đựoec người đàn ông nào tốt hơn anh chứ?!”
Bước chân Kiều Bắc Vọng hơi nhấc, muốn tiến lên cản người ——
Vương Mộng Huyên bỗng dưng chạy lại đây, gắt gao túm chặt hắn ta: “Bắc ca!”
“Cô buông ra……”
“Đinh ——”
Hai người đang lôi kéo, cửa thang máy lại đột nhiên mở ra. Tiếp theo có tiếng bước chân truyền đến.
“Này, mấy người đang làm gì?”
Một giọng nam văn nhã nôn nóng truyền đến.
“Tiểu Chu, cậu quản lý trật tự thế nào thế!?”
Thoáng chốc, Kiều Bắc Vọng và Vương Mộng Huyên đều ngừng lại động tác, cảm thấy mất mặt.
Lại đảo mắt nhìn lại, lại thấy Chu Nhiên dẫn đường họ vào khách sạn lúc trước, xấu hổ đứng một bên ——
Đối phương chính là nhân viên cao tầng của công ty đã phát hành game “Đại Sở Hoàng Triều”, Khoa học kỹ thuật Thần Hoàng!
Mà người này có thể gọi là “Tiểu Chu”, có thể thấy được thân phận không bình thường!
Vương Mộng Huyên hơi ủ rũ, một bên sợ hãi sửa sang lại quần áo, một bên trộm ngước mắt.
Kiều Bắc Vọng hắng giọng một tiếng, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Nhưng mà, khi hai người nhìn thấy người đang được vây ở trung tâm nọ, đồng tử đều không khỏi co rụt lại ——
Người đàn ông yên lặng đứng ở đó, chỉ là áo sơ mi trắng, quần âu đơn giản.
Nhưng gương mặt tuấn mị tới cực điểm, môi mỏng hơi mím, không có một động tác gì khác, khí tràng quanh thân đã khiến người ta không dám nhìn gần.
Nhân vật như vậy….
Quả thật hoàn mỹ như muốn chứng minh thế nào mới là cực phẩm trong mắt phụ nữ, kẻ địch số một trong mắt đàn ông!
Vương Mộng Huyên ngơ ngẩn nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy Kiều Bắc Vọng mình luôn bám lấy chẳng là cái thá gì.
Mà Kiều Bắc Vọng âm thầm cắn răng, ý thức so đấu của giống đực dâng lên, chỉ cảm thấy bộ dáng trong mắt không chứa nổi một hạt cát của đối phương, rõ ràng là đang khiêu khích mình!
Nhưng mà, cho dù bọn họ não bổ thế nào, đối với Tiết Cận Sâm, cũng chẳng khác gì không khí.
Hắn căn bản không đặt hai người vào trong mắt.
Đột nhiên.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ sau lưng truyền đến, ánh mắt người đàn ông hơi lóe, môi mỏng gợi lên một độ cong.
Vương Mộng Huyên bỗng nhiên tim đập thình thịch —— hắn thế mà cười với mình….
Giây tiếp theo.
Lại thấy người đàn ông tuấn mỹ kia xoay người, ôm chặt một cô gái vào lòng.
“Khuynh Khuynh, đừng nháo.”
Thế nhưng lại quay lại với Lục Vân Khuynh!
Vương Mộng Huyên thoáng chốc trừng lớn mắt.
Kiều Bắc Vọng càng không thể tin tưởng mà nhìn hai con người thân mật, máu nóng trào dâng!
Nhưng mà, đối phương ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho bọn họ.
Vân Khuynh cười khẽ liếc một đám người bên cạnh Tiết Cận Sâm, ánh mắt giảo hoạt.
“Đây là….?”
Lại không ngờ, vừa dứt lời, mấy tiểu tử kia liền cong eo, cùng hô lên.
“Chị dâu!”
Vân Khuynh: “….”
Nàng có chút dở khóc dở cười mà nhìn bọn họ, đánh giá tình huống, lại vẫn mở miệng trêu chọc.
“Ừ? Đây là mấy tiểu đệ dưới tay Tiết ca sao?”
Giây lát, mấy người trẻ tuổi cười hì hì đứng thẳng lên.
Chàng trai trang điểm văn nhã đẩy gọng kính, nói trước.
“Không sai, kẻ hèn tên Quý Thiên. Là một trợ lý nhỏ dưới tay Tiết ca.”
“Tôi là Chu Nhiên, lão bản nương (*) khỏe….”
(*) lão bản nương: chủ quán, ông chủ bình thường gọi là lão bản, còn vợ của chủ quán thì gọi lão bản nương.
Mấy thủ hạ tò mò nhìn “người nhà” của lão đại bắt đầu sôi nổi tự giới thiệu.
Ánh mắt Vân Khuynh nhẹ chuyển, chỉ cảm thấy dường như người yêu…. có bí mật muốn gạt mình.
Tiết Cận Sâm cười như không cười liếc bọn họ vài lần, rốt cuộc mở miệng.
“Đứng trước cửa thang máy làm gì?”
Ánh mắt u oán của chúng thuộc hạ quét lại đây, hắn cười nhẹ, âm sắc như tiếng đàn violon du dương.
“Về công ty nói.”
Vì thế, đoàn người lại lưu loát vào thang máy.
Tại chỗ, để lại một nam một nữ bị xem nhẹ, oán hận cắn răng.
“Không đúng!”
Vương Mộng Huyên nhớ lại giọng nói của người đàn ông vừa rồi.
“Hắn chính là tài khoản ‘1’ tại trận chung kết kia!”
Kiều Bắc Vọng chấn động, lại bị cô ta giữ chặt gắt gao.
“Người đàn ông kia ở cùng Chu Nhiên, rõ ràng là cao tầng của ‘Thần Hoàng’, thi đấu nhất định có tấm màn đen!”
“Hơn nữa Vân Xuất Tụ, cô ta, cô ta hút mỡ chỉnh dung, em không hề lừa anh!”
“Này….” Kiều Bắc Vọng ngẩn ra, chỉ cảm thấy tức giận dâng lên.
Mà Vương Mộng Huyên rũ mắt xuống, giấu đi tia oán hận trong mắt.
Lục Vân Khuynh, tôi tuyệt sẽ không để cô sống tốt!
Đêm đó.
Trên diễn đàn võng phối, đột nhiên xuất hiện một thiếp ——
818 nội tình Vân nữ thần chỉnh dung, ngoại tình, dùng quy tắc ngầm giành thắng lợi!