Lưỡi dao sắc bén xuyên tim.
Lúc máu tươi tràn ra, thế giới trong mắt Vân Khuynh dần dần mờ nhạt.
"Ngươi đồ điên này!"
Có tiếng phụ nữ hoảng sợ kêu lên. Trong mảnh hoảng loạn, nàng đau đến ngã xuống đất, đầu tóc tán loạn.
Đáng sợ là, khuôn mặt nửa che kia, một nửa là dung mạo đẹp đẽ tinh xảo tuyệt mỹ, nửa kia, lại đầy vết sẹo, hình dạng như ác quỷ.
Vân Khuynh cố gắng nâng đầu lên, giây sau, mấy thanh kiếm sắc nhọn áp bức, nhắm ngay nàng.
"Giải dược......." Giọng nam nhân khàn khàn nghiêm khắc vang lên, Vân Khuynh nâng đầu lên, thì thấy Đế vương cao cao tại thượng kia, sắc mặt trắng bệch được một mỹ nhân đỡ lấy, oán hận nhìn bản thân.
Mà nữ tử kia, vẻ mặt rõ ràng đã rất luống cuống, lại còn không quên thể hiện dáng mềm mại đáng yêu, bất lực mà dựa vào nam tử bên cạnh.
"Tỷ tỷ, tỷ, tỷ đừng có đã sai thêm sai. Nể mặt tình cảm ngày trước, nhanh đem giải dược giao ra, tỷ nhẫn tâm đối xử với Tịnh Diễn ca ca như vậy sao?"
"Hề Nhi.....Đừng cùng.....cùng.....nhiều lời với độc phụ này."
Hoàng đế trẻ tuổi tuấn mỹ hơi thở yếu dần, lại vẫn dịu dàng an ủi mỹ nhân bên cạnh.
Chỉ là quay đầu, hắn nhìn về nữ tử chật vật dưới đất kia, ánh mắt lại lạnh lùng, ý tứ uy hiếp trong đó, có thể thấy rõ ràng.
Vân Khuynh cong khóe môi, một làn máu tươi từ cổ chảy xuống. Nàng nhìn thấy đôi nam nữ này ân ái ở trước mặt chính cung hoàng hậu mình, nhìn thấy sự khinh thường ẩn sâu trong mắt của bọn họ, nhìn thấy vẻ mặt thị vệ và tỳ nữ xung quanh có thương hại cùng tiếc hận.......
Tình cảm? Nhưng, trong tim của nàng, sớm không còn gợn sóng!
Chỉ có, hận, hận, hận!
Tuổi mới mười tám, ngày đại cát, cả thành trang sức màu đỏ, nàng phượng khăn quàng vai, lòng tràn đầy vui mừng, gả cho nam tử tôn quý nhất thiên hạ.
Đêm tân hôn, nàng một mình trong phòng.
Nến đỏ cháy hết, ngày kế, lại thấy tỳ nữ trong nhà chống đỡ đến hơi thở cuối, liều chết đưa tin!
Chỉ qua một ngày, long trời lở đất!
Đại triều đời thứ nhất đến hậu tộc, suy tàn vang dội.
Cửa cung sâu thẳm, nàng bị tù nửa tháng, mà......
"Thù của Vân gia.......992 người chết, các người còn muốn cùng ta nói tình cảm? Nực cười, nực cười!"
Vân Khuynh cười, cất tiếng cười to. Lúc cười, động tới vết thương, đau đớn vô cùng lan tràn ra, nàng lại không chút để ý.
Tiêu Tịnh Diễn, Tô Hề Hề, các người thật độc, thật độc!
Nước mắt dọc theo vết sẹo của khuôn mặt rơi xuống, lại giống như máu.
"Ngươi biết rồi." Tiêu Tịnh Diễn trầm xuống, Vân gia này......Chẳng lẽ còn có người truyền tin? Quả nhiên, gia tộc thế lớn này, buộc phải nhổ cỏ tận gốc!
Nhưng bất luận thế nào, hiện tại phải giải độc trước.
Vân Khuynh độc phụ này, ngày trước kiêu ngạo kiên cường, nhưng cũng là một người ác!
Nàng dám ở trong trà bỏ thuốc độc, mưu hại thiên tử!
Tiêu Tịnh Diễn đang giận dữ, Tô Hề Hề ở một bên liền mở miệng.
"Tỷ tỷ, tỷ sao có thể nói như vậy. Vân gia vốn chính là tội mưu phản, hôm nay Tịnh Diễn ca ca nhớ đến cùng tỷ có tình phu thê, đến tiễn tỷ một đoạn, tỷ....."
Tô, Hề, Hề!
Vân Khuynh rũ mi mắt xuống, trong lòng hung hăng thầm đọc tên này, thân thể cũng khẽ run rẩy lên.
Nực cười biết bao! Nữ nhân này, trước đây, là "muội muội" của nàng, không lâu trước, trở thành "tẩu tử" của nàng, hôm nay, thế mà lại kêu mình là "tỷ tỷ".
Luôn mồm nói tội mưu phản, lại là hoang đường cỡ nào!
Vân gia tuy là thế tộc bổn triều, nhưng vẫn luôn là gia tộc thanh quý, từng có nhiều trung liệt, chết trên chiến trường. Trong thịnh thế, một lòng phụ tá triều cương, chưa từng có tâm độc quyền.
Nhưng không nghĩ tới, có một ngày như thế!
Lúc đầu, cô nhi được gửi đến nhà kia, là Tô Hề Hề tỷ muội tốt của nàng cùng ca ca nàng sớm có hôn ước ; Tiêu Tịnh Diễn vốn ở lãnh cung kia, được cha nàng lúc nhậm chức Thái phó hết lòng dạy dỗ......
Đôi cẩu nam nữ này không biết khi nào thì thông đồng lẫn nhau, mà lại hủy diệt Vân gia!
Nàng hận! Rất hận! Vân gia chỗ nào có lỗi với bọn họ chứ?
Trong giọng mềm mại của Tô Hề Hề, Vân Khuynh căn chặt môi, lại nhớ đến ngày đó nàng ta xông vào trong điện, đắc ý thuật lại tình trạng bi thảm của Vân gia.
Vân Khuynh cầm lấy dao găm, ở trên mặt mình rạch xuống một đao, Tô Hề Hề mới tiết lộ một chút tin tức.
Cho đến......
Dung mạo vốn thanh tú tuyệt mỹ kia, cũng trở thành nửa mặt Tu La! Nàng mới biết.....
Toàn tộc 992 người, không một ai sống!
Mà hôm nay, Tô Hề Hề mang theo Tiêu Tịnh Diễn đến tiễn nàng một đoạn, cũng chỉ là, muốn ở trên vết thương của nàng rạch thêm một đao mà thôi.
Nhưng, sợ rằng bọn họ cũng không nghĩ tới, trên người mình, còn mang theo kịch độc.
Ngày đó, tỳ nữ liều chết, mang đến là một phong thư máu, một tề thuốc độc dược.
Ngày đêm, nàng miễn cưỡng, kéo dài mạng sống, chính là vì đợi cơ hội này!
Đem thuốc độc, tự mình đưa vào miệng hôn quân này!
Vân Khuynh cúi đầu cười, lại ho ra vài ngụm máu. Nàng biết, thời gian không nhiều rồi, không thể lãng phí nữa......
Vì vậy, nàng nhịn đau, trầm giọng nói: "Đừng, đừng nói nữa. Giải dược......Giải dược ở sau vạt áo thắt lưng của ta."
Lời vừa dứt, liền thấy vẻ mặt buông lỏng của đôi nam nữ kia.
"Soát......"
"Đợi đã!.....Tô Hề Hề, ngươi, ngươi đến."
Tiêu Tịnh Diễn đang muốn để thị vệ hành động, Vân Khuynh miễn cưỡng nâng cao giọng, cắt đứt hắn.
Ánh mắt hoài nghi quét qua, nàng nhắm mắt, mặt không chút máu, phát ra giọng yếu ớt.
"Ta.....Dù sao cũng là nữ tử. Lại, lại nói.......Ta đây, bộ dạng này, chẳng lẽ, ngươi, các người còn......còn không yên tâm?"
Vân Khuynh đang cược, "muội muội" hay giả làm người tốt này, sẽ mắc bẫy không?
Quả nhiên, ánh mắt Tô Hề Hề xoay chuyển, liền nhẹ nhàng đứng dậy: "Tịnh Diễn ca ca, muội đi lấy, huynh đừng lo lắng, muội tin tưởng tỷ tỷ là nghĩ rõ ràng rồi, sẽ không hại muội đâu.""
Vì vậy, mọi thị vệ nhao nhao tản ra.
Một làn gió thơm thoáng qua, Vân Khuynh mở mắt, đối diện với mắt hạnh chứa đựng mỉa mai của Tô Hề Hề, đối phương cúi người xuống, cố ý lộ ra cổ trắng nõn, bên trên là dấu đỏ của ái muội.
Trong lòng Vân Khuynh cười lạnh, bề ngoài lại như đau khổ dời mắt, chỉ lẩm bẩm nói: "Ở.....phía dưới, bị đè lại rồi."
Tô Hề Hề nhíu mày, ôn nhu mà đỡ Vân Khuynh, đầu ngón tay kề sát sau lưng nàng, nhưng lại không khách khí bắt đầu lục lọi.
Lúc này, hai người chính là vị trí trước sau rồi.
Chính là lúc này!
Trong con ngươi ướt đẫm của Vân Khuynh lóe lên tia hận ý, nàng đột nhiên nâng tay nắm trường kiếm trước ngực, ngửa về sau một cái.
Một giây sau, hung hăng, hung hăng, đâm xuống!
Lần này, lưỡi dao sắc bén xuyên qua tim!
Vân Khuynh nhịn đau đớn kịch liệt, đem kiếm xuyên qua người mình, đâm vào người Tô Hề Hề!
Một phát, rồi một phát, nàng không chút lưu tình mà đâm càng sâu vào.
Máu chảy như nước.
Trong nháy mắt, một màn thảm thiết này, lại trấn trụ được mọi người.
Đương nhiên, rất nhanh, mọi người phản ứng lại, tiếng huyên náo vang lên liên miên.
Trong gào thét của nam nhân, hai người bị kéo đi, Vân Khuynh mạnh mẽ ngã xuống đất.
Nàng nhìn thấy nước mắt của Tiêu Tịnh Diễn, Tô Hề Hề ôm chặt ngực đã mở ra một lổ thủng.
Cuối cùng, thành công rồi!
Vui sướng?!
Nhưng, trước mắt Vân Khuynh hiện lên, là đêm tân hôn, nàng ở trong cung, coi chừng nến đỏ, mà Vân gia ngoài cung, huyết quang đầy trời.
Vì vậy, lại nhịn không được, nước mắt rơi như mưa.
Ý thức càng ngày càng mơ hồ.
Nàng nhắm mắt, lại nhớ lại lúc tết.
Toàn tộc đạp thanh du ngoạn, mọi người đùa nghịch, nói sau này muốn tìm cho mình người tốt nhất.
Cha nương, ca tỷ, lão tổ tông....Có thể đợi ta không?
Nhưng, Khuynh Nhi hiện tại bộ dáng tràn đầy máu tươi, chỉ sợ là phải xuống địa ngục rồi.
Nhưng, nàng không hối hận!
Nước mắt làm mơ hồ ánh mắt, giữa thiên địa màu máu, Vân Khuynh nhắm mắt......
Tích -----
Một âm thanh kỳ quái vang lên.
"Hệ thống đang kiểm tra, đã khóa chặt Ký chủ."