Hệ Thống! Mau Mau Hiện Thân!

Chương 274






Khi nàng mỉm cười tính đưa tay chạm lấy Nĩ Nĩ thì liền thấy sau hắn một tên nào đó.

- "Ma tôn sao người lại ra đây? Người không tính đi khảo sát dân chúng sao?"
- "Ta nghe thấy ngươi muốn dẫn hắn đi xem kịch, ta cũng muốn xem kịch của nhân gian!"
- "Người xem cũng không hiểu được vậy theo ta làm chi? Đây là chuyện riêng của ta với chàng, người không cần đi theo!"
Nàng kéo tay Nĩ Nĩ mở không gian đang tính rời đi thì tên Lâm Phong kia nhanh chóng huấn di qua không gian trước nàng, nàng không kịp kéo hắn lại đành mặc hắn.

Tới thị trấn nhỏ kia mọi người đều chỉ trỏ Nĩ Nĩ nàng dùng ánh mắt giết người liếc qua đám phàm nhân kia cảnh cáo, bọn họ cũng biết đường mà quay đi.

Nĩ Nĩ bám chặt lấy tay nàng, nàng cầm chắc tay Nĩ Nĩ trấn an.

- "Không sao đâu! Chàng tim tưởng ta!"
Nhìn ánh mắt nàng Nĩ Nĩ mỉm cười, hắn luôn tin tưởng nàng! Lâm Phong thấy vậy tức giận muốn giả vờ ngã vào lòng nàng liền bị nàng nhanh chóng né qua.

Nàng nhìn xuống tên ngã sõng soài dưới đất thở dài.

- "Người tự ý theo ta rồi thì không nên làm phiền ta, ta còn có việc của mình.

Đừng có quậy!"
Lâm Phong nghe vậy thu lại bộ dáng kia trở nên điềm tĩnh hơn, nàng thấy vậy mới thở phào đưa Nĩ Nĩ tới quan phủ.

- "Hoàng thượng, thần đã đem người bị hại tới!"
Nĩ Nĩ kinh ngạc nhìn nàng, tên quan huyện kia thấy Nĩ Nĩ trong lòng liền có chút run sợ.

- "Hoàng thượng, bọn chúng cùng một ruộc với nhau cả! Người hãy nghe thần giải thích, đám dân đen ngu muội dám bôi nhọ bản quan!"
Nàng ngứa tai đạp tên cẩu quan kia một cái khá nhẹ khiến hắn văng vào cột làm cho mọi người trên công đường hít một ngụm khí lạnh, nàng cười hiền từ nhìn qua đám binh lính.


- "Chưa thấy mỹ nhân đánh người bao giờ sao? Lôi hắn ra đây để hoàng thượng xử tội tiếp!"
Hoàng thượng thấy nàng như vậy có chút ba chấm, nhưng hắn không lên lời không được...
- "Hỗn xược! Đây là công đường, ta còn ngồi đây sao ngươi có thể tự tiện ra tay như vậy!"
Tên cẩu quan nghe vậy hai hàng nước mắt tuôn rơi.

- "Hoàng...hoàng thượng.

Người nhất định phải tin thần, ả tiện nhân kia nhất định sợ thần nói đúng mới ra tay như vậy!"
Không để hắn nói hết nàng liền nhanh chóng tới cạnh tên cẩu quan kia đem tay kéo lưỡi hắn ra để con dao ngay trên lưỡi của hắn cười gằn.

- "Ta nghe thật ngứa tai, phải làm sao đây? Cắt tạm lưỡi của ngươi trước nhé? Một cãi lưỡi ghê tởm như vậy mà khiến ta phải chạm vào, an tâm đi! Ta nhất định sẽ không để ngươi yên đâu!"
Nĩ Nĩ thấy nàng như vậy liền ấm lòng lôi nàng lại, Nĩ Nĩ cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng.

- "Vở kịch nàng muốn cho ta xem là đây sao?"
Nàng gật nhẹ đầu, Nĩ Nĩ lôi ra chiếc khăn tay của hắn lau đi tay nàng rồi ném xuống.

- "Nơi đây vẫn còn hoàng thượng, nàng không cần tự động tay.

Ta đã nghe qua về hoàng thượng nơi đây, ta tin hắn là một minh quân, sẽ không xử sai.

Người nàng chọn nàng nên có niềm tin đúng chứ?"
Nghe vậy nàng gật đầu ngoan ngoãn về chỗ ngồi.

Tên viết án cũng ngoan ngoãn tự nhường chỗ cho nàng, dù sao với nữ nhân sư tử trước mắt hắn vẫn còn yêu đời!
- "Hoàng thượng người đừng trách thần nhé! Nãy thần trượt chân va phải tên cẩu quan kia thôi, còn việc vừa nãy ta thấy con gì đó giống con rắn chui vào miệng tên cẩu quan kia.

Thần cũng chỉ là lo người chưa tra ra án mà hắn lại bị độc chết thì thật là!"
Hoàng thượng có chút ba chấm, lời vô lý như vậy mà cô cũng có thể thốt ra hay sao? Nhưng hắn cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Dù sao...nữ nhân như vậy hắn cũng không dám động.

- "Được rồi, nếu đã vậy đem tên cẩu qua...đem tên quan huyện kia ra đây.

Chúng ta tiếp tục xử!"
Mới không quá hai ngày ở gần nữ nhân kia, một quân vương như hắn cũng xíu nữa mất kiềm chế mà nói bậy trước dân chúng.

Đúng là gần mực thì đen mà...
- "Phạm nhân bên dưới nghe đây, ngươi bị buộc tội cấu kết với quan thi cử làm giả điểm số, mua bán quan chức, ăn chặn số bạc cứu trợ, tham ô, bóc lột người dân, trẫm hỏi ngươi đã biết tội?"
- "Hoàng thượng, thần bị oan! Chứng cứ, nếu nàng ta có chứng cứ thì mới có thể kết tội thần!"
Nàng ở một góc bỗng nhớ ra gì đó.

- "A! Đúng rồi, ta muốn kiện thêm hắn tội xử án sai cho dân nữa!"
- "Tiện nhân! Ngươi có bằng chứng không?"
Nàng nghiêng đầu nhìn tên quan đang quỳ kia nhếch môi cười.

- "Nếu ngươi dám thốt thêm một từ không hoàn mỹ về ta, ta không chắc răng và lưỡi ngươi tới lúc chém đầu sẽ còn nguyên đâu!"

Tên quan kia thấy nàng như vậy thì lạnh người, ả điên kia lại nói gì đây? Trước mặt hoàng thượng nàng ta dám nói như vậy sao?
- "Ấy, đừng nghĩ ta vô lễ với hoàng thượng nhé! Ta chỉ là giúp ngài thanh trừng bộ máy thối nát bởi các tên rác rưởi như ngươi thôi! Ta là vì dân phục vụ, ta tin không ít bá tánh tại đây muốn làm vậy với ngươi đâu!"
Theo ánh nhìn của nàng người dân tại nơi đây hiểu rõ, nữ nhân kia chính là cứu họ bởi áp bức liền không ngại tỏ rõ thái độ!
- "Cẩu quan chết đi!"
- "Tên quan độc ác! Cường hào ác bá! Chết đi!"
Nàng nghe vậy nhún vai cười, Nĩ Nĩ biết.

Nàng từng nói sẽ trả thù cho hắn, không ngờ nàng lại làm tới như vậy.

Nĩ Nĩ biết được, nữ nhân ngốc nghếch của hắn đã mạnh mẽ nhiều rồi.

Ôm nàng vào lòng, đó là cái ôm nhẹ nhõm nhất của hắn.

Bởi...trong giây phút ấy, hắn thả lỏng thật sự.

Giống như trở lại vạn năm trước, ngày hắn ôm nàng dưới gốc đào.

Nàng nói nếu có kiếp sau, nàng sẽ bảo vệ hắn.

Lỡ nhau một vạn năm, lỡ nhau bao nhiêu thế giới.

Cuối cùng nàng cũng đã thực hiện được lời hứa ấy rồi.

- "Ta nói rồi, nhất định ta sẽ đòi lại công bằng cho chàng!"
Lâm Phong một bên siết chặt tay, biến mất trong đám đông.

Nàng cũng không rảnh để ý tới hắn.

- "Chứng cứ! Chứng cứ đâu?"
- "Ngươi gấp làm chi? Người đâu! Đem nhân chứng tới đây!"
Lúc đưa tên hoàng đế đi dạo, nàng cũng đã tóm vài tên thương gia kia.

Hoàng thượng cũng đã nắm trong tay sổ sách của những kẻ đó, nàng còn lo không có chứng cứ sao? Chỉ lo chứng cứ sẽ đè chết tên cẩu quan kia thôi!

Một vài tên thương gia cấu kết với tên cẩu quan kia bị lôi vào, mặt tên đó liền trắng bệch.

- "Nếu ngươi thấy chưa đủ...đem thêm điếm tâm, ý ta là mấy tên quan giám thi lên!"
Tên quan huyện kia thật sự chính là mặt cắt không còn giọt máu.

- "A đúng rồi! Đem tạm một nửa số sổ sách kia lên đây, và đem cho ta chút trà nữa nhé! Nói nhiều quá ta có chút khát rồi.

Công đường mà thật là nghèo nàn, chẳng bù cho biệt việt đầy vàng của ngươi nhỉ? Ngươi kê khai tài sản rồi chứ? Nếu chưa...hắc.

Ngươi nói xem...nó có được coi là tài sản vô chủ không?"
- "Hoàng thượng!"
Những tên kia thi nhau gào lên.

- "Thần xin khai, thần khai.

Xin người hãy cho thần một con đường sống, trên ta còn mẹ già, dưới ta còn con nhỏ! Hoàng thượng!"
Nàng nhếch môi cười, có vạn lý do vẫn lấy lý do cũ rích ra xin xỏ.

Thật là, không có sáng tạo!
- "Vậy ngươi còn không mau thành thật khai báo hết tội danh? Kẻ nào khai báo trước, ta sẽ khoan dung!"
Thay vì dùng lăng trì xử tử thành nhẹ hơn là chém đầu, quá nhẹ rồi! Nhưng...chỉ vậy nàng vẫn chưa hài lòng.

Nàng nhếch môi cười lạnh, làm như tên hoàng thượng kia còn quá nhẹ nhàng rồi.

Như vậy ấm ức của nhân dân sao có thể dịu lại chứ? Hắn đã hành hạ bao nhiêu người...nàng không dễ mà tha cho tên cẩu quan kia đâu!.