Nàng thấy tên Lâm Phong kia có vẻ vẫn còn nghi ngờ liền thở dài.
- "Lời nói gió bay, tại đây giấy trắng mực đen chúng ta cũng có chứng cứ đó.
Nếu có tranh chấp sẽ dễ xử hơn, vậy nên ta với ngươi cứ ký, các ngươi thiệt hại bao nhiêu nghi lại.
Lương của ta hàng tháng sẽ là bao nhiêu nghi lại, sau khi trả xong ta sẽ tự động rời đi."
- "Vậy được, ta sẽ ký."
Bên đám ma binh đã há hốc miệng rồi, nàng từ tốn nhấc miệng một đám bên cạnh.
Nàng không muốn dẫn dắt một đám lệch miệng xấu xí đâu!"
Sau khi hắn ký xong nàng niệm phép làm thành hai bản.
Hắn một bản, nàng một bản như vậy đã xong rồi.
Lâm Phong cho người đem nàng tới một căn điện khá lớn, trang trí đều là vật có giá trị.
Không hổ là ma giới cướp bóc hình như cũng được khá nhiều.
- "Ma giới các ngươi bình thường làm những thứ gì?"
Thân là Bạch hộ pháp nàng cũng không thể không hiểu biết công việc, ngoài ra...nàng sâu sắc nghi ngờ tên ma tôn kia có vấn đề về mắt.
Nàng mặc một thân hồng y hắn lại cho nàng làm Bạch hộ pháp, mắt hắn bị mù màu sao?
- "Bình thường ma binh sẽ xuống giúp dân lấy chút tiền, ma binh cấp cao hơn sẽ giúp quan phủ vận chuyển đồ, bắt cướp.
Ma binh cấp cao hơn nữa sẽ phá án, buôn bán qua các nước.
Một số sẽ là lính đánh thuê."
Nàng có chút ba chấm...vội chạy ra ngoài cửa nhìn lại.
Quả đúng đó là Ma giới, nàng còn tưởng bản thân vào nhầm nơi nào đó rồi.
Ma giới từ khi nào xuống cấp như vậy rồi? Thân là một nhân vật phản diện tại đây, không làm việc xấu thì có khác gì có miếng mà không có tiếng đâu? Mà...buôn bán...
- "Các ngươi có buôn bán người sao? Linh khí của người? Hay các ngươi buôn bán nội tạng người, thuốc cấm?"
- "Bạch hộ pháp người nói gì vậy? Chúng ta buôn bán hợp pháp, chỉ buôn bán những gì mà luật đưa ra, ngoài ra chúng ta cũng không làm gì hại tới con người! Nếu không chúng ta sẽ bị điều luật phạt mất!"
Nàng ném luôn mũ bạch hộ pháp xuống.
Cmn! Nàng gia nhập vào ma giới hay công ty tư vấn việc làm hợp pháp thế này! Ma giới...là ma còn sợ tới pháp luật hay sao?
- "Vẫn là để ta cải tạo chút đi! Giúp cho các giai cấp đỡ bị phân cấp hơn!"
Nàng thở dài...mà chư vị cũng biết.
Nữ chính của chúng ta rất có duyên buôn bán..
Nàng vừa tới liền lập hơn 10 sòng bạc lớn nhỏ từ nhân giới tới ma giới, nàng vừa mở ra liền đắt khách.
Giống như thần tài là nàng chứ không ai vậy...
Nhân giới những kẻ nhà giàu làm nhiều điều ác ma tính khá lớn hay tới những sòng bạc lớn khiến nàng kiếm được không ít ma khí.
Ngoài ra mạng lưới thông tin của nàng càng lớn, nàng càng dễ dàng tìm kiếm Nĩ Nĩ hơn.
Nhìn mỗi ngày bạc thu về càng nhiều, ma giới cũng ngày một đi lên nàng hài lòng gật đầu.
Chỉ trừ một số việc...
- "Nàng làm rất tốt, cho nàng làm cánh tay phải của ta rất đúng!"
Lâm Phong bước tới tính đưa tay ôm nàng vào lòng liền bị nàng nhanh chóng tránh né.
- "Ta đã nói bao lần rồi, ta ghét nhất bị nam nhân khác chạm vào.
Ngươi mà không thu tay, ta mặc kệ ngươi là ma tôn hay gì cũng sẽ đập ngươi ra bã đấy!"
Nàng mỉm cười nhìn qua tên ma tôn kia, Lâm Phong khẽ ho thu tay lại.
- "Ta dù sao cũng là ma tôn, nàng không thể cho ta chút mặt mũi hay sao?"
Nàng xoa cổ tay..nếu nàng không cho hắn mặt mũi chỉ e hắn sẽ không còn lành lặn mà thôi.
Ai đời là ma tôn mà...
Nửa đêm nàng đang nằm ngủ ngon lành liền bị một tên nào đó mở cửa lén vào...
Khiến nàng đang ngủ ngon cũng phải dậy đá hắn ra ngoài.
Rồi lại một ngày đẹp trời, tên nào đó mặt dày khi nàng đang ăn nho liền có kẻ nào đó cướp nho của nàng, kêu rằng ăn nho của nàng thật ngọt...
Liền bị nàng một cước đá ra khỏi cửa.
Rồi tên nào đó ngày ngày lượn lờ trước mặt nàng khiến nàng mỗi ngày đều muốn đấm hắn một trận.
Nàng không để ý liền có ý muốn động tay động chân, dù nàng có từ chối như nào mặt hắn vẫn luôn tỉnh bơ.
Ngoài ra hắn còn hay nói mấy lời mật ngọt khiến nàng muốn đấm vào mặt hắn...
Thấy nàng không nói gì hắn lại càng lấn tới.
- "Ây ya, nàng đừng vậy mà! Đừng coi như không thấy ta vậy chứ, trái tim mềm yếu này dễ bị tổn thương lắm đấy! Hơn nữa...nàng càng lạnh lùng như vậy, càng xinh đẹp nha!"
"Bụp" Nàng không ngần ngại đưa tay đấm một cái vào mặt hắn, cmn nàng nhịn đủ rồi!
- "Nếu người không nghe hiểu ta nói, vậy chúng ta dùng bạo lực để nói chuyện đi!"
Nàng vừa nói xong liền lao lên, tên nào đó cũng vội bỏ chạy.
Đám nô tì vừa đi qua nghe thấy tiếng động phòng nàng cùng tiếng hét của ai đó chỉ có thể thở dài, lại đánh nhau nữa sao.
Bọn họ chán cảnh đó lắm rồi, mấy hôm trước còn phá nguyên một đạo quán bên ngoài, tiền lại chia đôi.
Không lâu sau họ chỉ thấy Lâm Phong một đầu heo bước ra khỏi phòng nàng, hắn vừa ra khỏi phòng nàng nàng liền tạo kết giới.
Lâm Phong thấy vậy liền bực tức hét lên.
- "Chử Linh nàng có ngon thì ra đây, ta lại sợ nàng sao? Nếu nàng không phải nữ nhân nhất định ta sẽ đánh nàng rồi!"
Đám người hầu như quen lệ tiến tới kéo Lâm Phong rời đi.
Một số kẻ lại chỉ biết lắc đầu, riết rồi không biết đây là ma giới hay cái gì đó giới nữa.
- "Hôm nay ta rời khỏi đây, ta sẽ lên nhân giới.
Có gì thì liên lạc với ta qua truyền âm, lúc trước Ma tôn đã đánh dấu ta rồi.
Nên có gì cứ bảo y truyền âm cho ta, ngoài ra ngươi chớ gọi ta nếu hắn phát điên gì đó.
Trực tiếp đập hắn là được rồi!"
Nói xong nàng mở cổng không gian rời đi luôn, rõ ràng nàng đã làm đủ tiền nàng làm hư đồ rồi.
Không hiểu sao nàng lại không nhịn được đánh hắn thêm vài trận, số tiền lại nâng cao đè đầu người.
Mà hắn lại không thèm lấy tiền mặt mới điên, lấy công của nàng mà trả nợ.
Nàng có chút hối hận, tự nhiên nâng cấp ma vực trở nên tráng lệ như vậy khiến nàng có đánh nhau một chút thôi.
Tiền bỗng dưng cũng lên cao hẳn, đôi khi nàng muốn đấm hắn nhưng lại xót tiền.
Ầy, tài năng quá cũng khổ mà.
Gió phương nam có chút lạnh, đứng trên một chiếc nghe thả hồn theo dòng sông quanh co.
Lấy sáo ra thổi một bài Nĩ Nĩ vẫn thường thổi cho nàng, Nĩ Nĩ...ngươi đã trốn tại đâu rồi.
Ta chỉ có một cái tên, tìm ngươi khắp châu lục sao có thể tìm ra người đây.
- "Vũ Nhạc!"
Nĩ Nĩ ôm bức tranh vẽ nàng lặng yên cảm nhận cái lạnh.
Trời đã lập đông đã có tuyết, Nĩ Nĩ sinh phải một nhà nghèo, dù tài năng hắn có nhưng tại phía Nam này ít chịu sự quản lý của triều đình, rất nhiều kẻ vì tiền bạc mà vùi dập kẻ có tài.
Không lâu trước có vị vua mới lên, nhưng phía nam vẫn chưa được xử tới.
Ngắm nhìn hình bóng nàng đứng giữa rừng đào, hắn đã cố gắng tu luyện nhưng lại không thành.
Hắn không có căn...
Hắn cố làm giàu, nhưng cũng không có duyên với làm ăn.
Lần đầu hắn đã ốm, đã biết đau, biết nóng, biết lạnh.
Nĩ Nĩ thèm hơi ấm của nàng, nụ cười tỏa nắng ấy như khắc ghi thêm vào trong tim hắn.
Tiếng nàng gọi...
- "Nĩ Nĩ, Nĩ Nĩ...."
Là hắn mơ sao? Nĩ Nĩ ôm chặt lấy bức tranh, hắn mỉm cười.
Dù chỉ là mơ, giấc mơ có nàng cũng thật ấm áp.
Nĩ Nĩ có chòi ở ven bờ, lại trùng hợp chính là dòng sông của nàng đang đi.
Người nói, kẻ có duyên ắt sẽ được gặp nhau.
Liệu rằng chữ "duyên" mà Nĩ Nĩ đã vạn năm cố nắm, sẽ giúp hắn được gặp lại nàng thêm một lần nữa?.