Nàng vừa kịp chạy tới khu đất nàng chưa mua cũng là khi bọn chúng phát động tấn công.
Bao nhiêu đòn đánh đều bị nàng nhẹ nhàng né được, nàng mở cổng không gian vòng ra sau chúng, lần lượt từng tên ngã xuống một.
Nàng còn rất nhẹ nhàng ôm lấy tay xoa xoa.
- "Mẹ ơi, quả thực nhân sinh đáng sợ mà! 1,2, 3 eo các ngươi chỉ đi đánh một nữ nhân thôi mà có cần kéo hơn năm chục người đi như vậy hay không? Các ngươi làm ta hổ thẹn đó!"
- "Dù sao nàng ấy cũng từng là một chiến thần khét tiếng, các ngươi chỉ có vậy không đọ được với nàng đâu!"
Độc Cô Tư Thần từ phía sau đi tới mỉm cười vô tư lự.
Đám đạo sĩ kia nhìn thấy hắn thì khiếp sợ không thôi, bọn chúng đã từng được nhìn Độc Cô Tư Thần tiêu dao tự tại, giờ hắn mặc một bộ đồ bình dị tay lại cầm cây chổi, cả người đều không sạch sẽ cho lắm.
- "Nữ nhân kia rốt cuộc là người như nào mà khiến một tiên gia mạnh mẽ như vậy phải phục tùng?"
Đám đạo sĩ kia nhìn nhau phát tính hiệu.
Nàng mỉm cười tựa vào một chiếc cây bên cạnh.
- "Nếu các ngươi đã tới đây rồi, thì cũng đừng đi vội! Nửa đất nước này đang là của ta, ta cũng đang thiếu nhân viên làm việc.
Các ngươi nay đã tự nộp thân mình, vậy ở lại đây làm việc cho ta đi!"
- "Tại sao chúng ta lại phải nghe ngươi chứ?"
Nàng khẽ nghiêng đầu cười.
- "Các ngươi xác định?"
Bọn chúng nhìn nhau khẽ run.
- "Chúng ta có gì mà không xác định chứ!"
Nàng bẻ tay mỉm cười.
- "Nếu ta đánh các ngươi bây giờ sẽ gọi là ỷ lớn hiếp yếu, vậy nên ta sẽ cho các ngươi hai lựa chọn.
Thứ nhất các ngươi tốt nhất vẫn nên theo ta, tự nguyện ngoan ngoãn làm việc.
Thứ hai, ta không ngại để các ngươi phơi thây tại nơi này!"
Sao lại có một nữ nhân kiêu ngạo tới vậy chứ? Bọn chúng chính là không phục!
- "Chúng ta không phục!"
- "Vậy lại đành dùng bạo lực vậy!"
Nàng mỉm cười tà mị.
Một lúc sau, một đám nam nhân nãy còn tự tin đều bị cô đánh cho tơi tả.
Tóm đầu một kẻ lên cô mỉm cười.
- "Chúng ta chơi chọn lại nhé? Ngươi muốn chọn sao đây?"
Người nói "kẻ thức thời là trang tuấn kiệt" bọn chúng còn giấc mơ dang dở...thà sống nhục còn hơn chết vinh!
- "Bà chủ!"
Không lâu sau đó bọn chúng cũng đều kéo nhau gọi cô như vậy.
Cô mỉm cười rút trong túi bàn tính ra.
- "Vậy chúng ta tính tiền các ngươi phá hoại nhé!"
Độc Cô Tư Thần nghe vậy bật cười lắc đầu xoay lưng, chỉ là khi hắn xoay lưng nụ cười cũng vụt tắt.
Cô nhìn theo hắn bên môi yên lặng nở nụ cười tựa phi tiếu giống như là đã nhìn ra gì đó, lại như không.
Những ngày sau đó đất đai của nàng cũng mở rộng không ít, hơn nữa hàng cũng diện kiến qua kha khá thích khách.
Nơi này có vẻ cần thay một vị vua khác rồi, đem mồi lửa trên tay ném xuống đất nàng mỉm cười nhìn cả kinh thành chìm trong biển lửa tặc lưỡi.
Giờ chắc nàng được sống trong bình yên đúng nghĩa rồi nhỉ? Đem môi vẽ nụ cười nàng quay lưng bước đi.
Độc Cô Tư Thần nhìn nàng như vậy siết chặt tay.
- "Vua là con được trời chọn, nàng mạo phạm như vậy..."
Nàng quay qua nhìn hắn nghiêng đầu.
- "Ý ngươi là sao? Nếu hắn là kẻ được lão già trên đó chọn...vậy sao ngươi không đi cứu hắn còn ở đây nói nhảm cạnh ta?"
- "Hắn đã cố giết nàng!"
Nàng hài lòng vuốt má của Độc Cô Tư Thần cười.
- "Rất tốt, nếu người đã biết vậy ngoan ngoãn đi làm nốt công việc của mình đi, cả giang sơn của ta...nhờ ngươi quét dọn cho sạch sẽ nhé!"
Nàng nhếch môi rời đi, đám đạo sĩ kia cũng không dám nói một lời.
.
Hãy tìm đọc trang chính ở || .n e t ||
- "Bà chủ, vua nước Âu muốn sang cầu thân!"
Nàng nhìn thư trên tay hắn không quan tâm lắm chẹp miệng.
- "Ta từ chối! Kêu hắn đừng làm phiền ta, nếu không ta sẽ mua cả nước của hắn đấy!"
Nàng nhàm chán hạ tay đang vẽ một bức tranh xuống, A Minh nhìn qua, đó là một nam nhân tuấn mỹ nhưng lại có tà khí mái tóc bạc cùng đôi mắt vô cùng đẹp đẽ.
- "Soái chứ? Đó là nam nhân của ta đó! Chỉ tiếc hắn lúc nào cũng tới trễ, chậc.
Ta đành chờ hôm nào trời đẹp đi gặp hắn vậy, có lẽ hắn đang dỗi ta ở góc trời nào đó cũng nên.
Ngươi xem, đẹp trai như vậy mà như con nít ấy.
Lâu rồi cũng không thèm tìm ta!"
Nàng bĩu môi có vẻ hờn giận, nhưng biết sao giờ.
Qua cả vạn năm, bao nhiêu thế giới vẫn là hắn luôn tìm thấy nàng...Nĩ Nĩ có lẽ lần này để nàng tìm hắn rồi.
Nàng mỉm cười vuốt tóc.
- "A Minh ta sắp đi chu du thế giới này, nơi này ta giao cho ngươi quản lý.
Chỉ là nếu ta nghe được bản thân bị thất thu xu nào, ta sẽ chặt thân ngươi đấy!"
A Minh nghe vậy liền có chút run người.
- "Lần này người đi trong bao lâu?"
- "Ta không biết, ở lại đây nếu rảnh hãy kêu bọn đạo sĩ kia giúp ngươi tu luyện, ta sẽ dẫn Lục Hạo theo.
À! Còn vua nước này cứ chọn một tên có tài đức song toàn được dân yêu mến làm.
À! Nếu cho hắn lên ngôi vua thì bắt hắn ký vào một hợp đồng, bắt hắn chỉ có một vợ.
Tất cả các nam nhân ở trên mảnh đất này chỉ được phép duy nhất có một vợ, ngoài ra mở thêm kỹ lâu dành cho nam.
Nếu nam nhân có thể vui đùa, nữ nhân cũng vậy.
Nếu hắn không thể làm, vậy đá hắn xuống kiếm một kẻ khác!"
- "Nhưng tôi cũng không phải bà chủ, hắn sẽ nghe sao?"
- "Lúc đấy ngươi hướng phía mặt trời gọi tên ta ba lần là được! Ta sẽ về xử hắn!"
- "Người sẽ đi luôn sao?"
Nàng nhìn ra ngoài trời trầm ngâm.
- "Không, ba ngày nữa ta sẽ đi! Lúc đó giờ mới đẹp!"
Nàng mỉm cười ý vị cố nói to một chút cho tên bên ngoài nghe.
Độc Cô Tư Thần đứng ngoài nghe vậy liền rời đi, tiên gia à tiên gia! Nghe trộm vậy thật không tốt.
Nàng nhìn qua cánh cửa bước tới bàn nhấp một ngụm trà.
Đêm đó nàng nằm mơ thấy Nĩ Nĩ bị phong ấn nơi tận cùng của Man Hoang.
Tiếng thở yếu ớt của hắn, những tra tấn hắn gặp phải.
Từng vết sẹo trên người hắn làm nàng bừng tỉnh.
Lại ngắm ánh trăng tròn sáng trên bầu trời nàng đưa tay ra.
Trên đời này nàng từng yêu sâu đậm hai nam nhân, cũng hận nhất bọn hắn.
Một kẻ không nghe thấy nàng, luôn tin nàng là kẻ xấu dù đã cùng nhau trải qua bao điều.
Khiến nàng chịu 10 kiếp đau khổ tới tột cùng, khiến nàng đắng cay tới vạn phần.
Một kẻ đâm nàng, hại cả gia tộc nàng vào diệt vong.
Sau đó lại cướp đi đôi mắt của nàng....khiến nàng rơi vào vạn kiếp bất phục.
Vậy mà hai kẻ đó đều nghe lời một nữ nhân, nàng thấy buồn cười thay.
Nàng trách bọn hắn mà không nhận ra bản thân cũng đã làm tổn thương một người coi nàng như cả bầu trời.
Một kẻ sẵn sàng vì nàng khiêu chiến tam giới, vì nàng mà bị phong ấn chịu đau khổ vạn năm.
Vì nàng kiếm đường hồi sinh, đi tìm kiếm nàng trong cả ngàn thế giới.
Nàng hối hận vì tiêu pha tình cảm nhầm chỗ.
Mà cũng có mấy ai tình duyên trắc trở như nàng chứ? Nếu có thể nàng muốn đập chết nguyệt lão! Thân ái! Nàng thật quá hiền rồi! Tự chọc cười mình nàng vẫn chăm chú nhìn ánh trăng.
Mặc cho ánh mắt của Độc Cô Tư Thần luôn rối rắm nhìn nàng.
- "A Nhạc..."
Độc Cô Tư Thần hắn rốt cuộc bị sao vậy? Trước kia tuy biết như vậy nhưng vẫn không ngừng làm tổn thương nàng, độc ác với nàng.
Tuy đã trải qua vạn năm, nàng có thể sống cuộc sống bình thường rồi...sao hắn vẫn cố chấp muốn kéo nàng lại.
Muốn nàng nhớ lại, muốn nàng hận hắn như vậy.
Hướng nàng về lại sao? Nực cười..
Hắn biết bản thân chính hắn không muốn nàng quên đi.
Cả vạn năm trong bóng tối, thứ duy nhất hắn nhớ tới là nụ cười của nàng.
Sao ngày đó hắn lại tổn thương nàng, sao hắn lại...tổn thương nàng.
Giờ ngay cả mỗi khi hắn muốn gọi tên nàng cũng nghẹn khuất nơi cổ họng.
Trái tim bị đè nặng, tâm hồn dần trống rỗng.
Chắc nàng biết, tâm ma của hắn đã ngày càng thêm quá lớn.
Giờ nàng đã không phải nguy hiểm của thế giới nữa...mà là hắn..