Cô mang dây thừng ra rồi thả xuống ban công, đây cô chẳng còn thời gian để sợ hãi! Tiến lên để tìm đường sống cho mình, cô vội trượt xuống khiến hai tay bị bong.
Bất quá cô cũng chẳng có thời gian mà bi thương cho đôi tay ngọc ngà này! Cô dùng đao cắt đi dây sau đó từ ban công trèo xuống dưới.
Cô không biết rằng bản thân đã an toàn hay chưa nhưng nhà của Huân Khinh Dạ không xa, cô chỉ cần qua đó!
Đem cả người bị xước xát cô nhanh chân bỏ chạy, bất quá chưa kịp làm gì cô liền bị kéo lại! Đem dao cô đâm vào tay kẻ đang tóm mình, hắn liền buông cô ra.
Xoay người lại cô liền đứng hình! Là ông chủ hiệu sách?
Hắn chửi thề một câu liền đem chiếc bình nhỏ có chứa thuốc ngủ phun vào mặt cô.
Hít khí ngủ cô liền có chút choáng váng sau đó cô chẳng còn tỉnh táo.
Sớm hôm sau Huân Khinh Dạ vừa bước vào liền thấy nhà cô có sự khác lạ, nhất là nơi bãi cỏ.
Hắn liền biết cô có chuyện rồi! Hắn điên cuồng phá cửa nhà cô rồi chạy thẳng tới phòng cô, cô không có ở đó! Tìm khắp căn nhà đều không thấy cô hắn như muốn phát điên liền gọi tới cảnh sát! Không lâu sau cảnh sát xuất hiện kéo không ít người tới xem kịch hay, Huân Khinh Dạ đã gọi điện cho ba mẹ cô hai người họ đang trên đường trở lại! Bất quá hắn cũng không chịu ngồi yên, hắn rà soát lại các camera cuối cùng cũng có một cái thấy được bóng lưng của hung thủ! Bất quá chưa đủ bằng chứng cũng như đoạn video đó hoàn toàn không có quay lại được mặt của hắn! Huân Khinh Dạ tức giận muốn đập bàn nhưng hắn nhìn ra được hình xăm trên cổ tay tên kia có chút quen mắt...như ông chủ của hiệu sách! Chợt nhớ tới ánh mắt khi tên đó nhìn cô, Huân Khinh Dạ như đoán ra được điều gì đó.
Nhưng vì chưa chắc chắn hắn cũng chỉ có thể thử....
Cô tỉnh lại thấy bản thân đang bị nhốt tại một căn phòng kín, hai tay hai chân cô đều bị trói chặt trên chiếc giường lạnh lẽo.
Xung quanh mùi ẩm mốc khiến cô có chút ghê người, bên tường treo rất nhiều những dụng cụ như dao từ to tới nhỏ, rất nhiều kéo, máy cưa cũng như n loại đồ có tính sát thương cao khác.
Cô có chút muốn nuốt nước miếng, cũng may quần áo của cô vẫn còn.
Nhớ lại kiếp nào đó cô bị xâm hại, cảm giác ghê tởm đó vẫn luôn ám ảnh lấy cô.
Cô muốn cuộn tròn người lại nhưng chẳng thể!
"Cạch" cánh cửa mở ra ông chủ hiệu sách bước vào! Cô nhìn hắn nhíu mày rồi quay đi, hắn có chút ngạc nhiên nhìn cô.
\-"Sao vậy? Sao không kêu gào? Sao không hỏi tôi điều gì?"
Cô khẽ cười nhìn hắn nhướng mày.
\-"Tôi kêu gào thì được cái gì đâu? Chỉ tổ đau họng cũng chẳng có ai cứu tôi, còn hỏi anh...tôi hỏi anh sẽ trả lời thật sao? Dư thừa!"
Cô đảo mắt quay đi, Lam Phong nghe vậy khẽ cười.
\-"Chậc! Không hổ là người tôi nhìn trúng! Rất lạ!"
\-"Cậu tính dùng cách hì để yêu thương tôi đây? Móc mắt để trưng trước hay rút móng tay móng chân trước? Cắt thịt trước hay đầu trước?"
Lam Phong có chút cao hứng nhung cô chăm chú, cảm nhận ánh mắt hắn cô cảm thấy có chút phiền phức.
\-"Này người anh em! Tôi với anh có thù oán gì sao? Nếu không thì đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy! Tôi ngại lắm, hơn nữa da mặt tôi rất mỏng đấy, cậu nhìn như vậy nếu da mặt tôi bị thủng ảnh hưởng tới dung nhan này thì cậu tính đền bù như nào đây?"
Lam Phong có chút ba chấm nhìn người con gái trước mặt.
\-"Tôi chưa từng thấy ai biết sắp bị giết còn nói nhiều lời xàm xí như cô! Cô không sợ bị giết sao?"
\-"Sợ hay không cũng đâu giải quyết được vấn đề sự thật kia? Hơn nữa nể tình cũ anh có thể cho tôi ăn một bữa cuối thật no hay không? Dù sao giao tình trước kia của chúng ta cũng không tệ! Dạo này tôi thèm ăn một số món nhưng không được ăn, bạn thân mến anh có thể cho tôi ăn một chút?"
Lam Phong nghe vậy có chút suy tư.
\-"Chút nữa tôi lôi ruột với dạ dày cô ra thì rất phiền phức! Thôi thì coi như bạn cũ cô đừng ăn gì vội, cứ nói những món mình thích ra cho tôi! Chờ khi cô chết tôi sẽ cúng cho cô mấy món đó!"
Cô nghe vậy khóe môi có chút co rút.
\-"Anh không thể nể khuân mặt xinh đẹp này của tôi không phanh thây tôi ra sao?"
\-"Đương nhiên không thể rồi! Cô nói xem thân xác cô lớn như vậy nếu không lọc ra để chặt tôi đem đi rất dễ bị phát hiện, hơn nữa tên thường đi cạnh cô cũng đâu phải tầm thường! Tôi nào dám coi thường!"
Cô nghe xong liền thấy nực cười, hắn làm như bắt cóc cô là không phải coi thường Huân Khinh Dạ vậy.
\-"Mà tâm lý của cô cũng thật vững vàng! Bị như vậy còn không khóc lấy một tiếng, giết cô bây giờ thì thật tiếc!"
\-"Chậc! Dù sao tôi sống chết cũng không quan trọng lắm! Cùng lắm tôi hồi sinh lại thêm lần nữa, làm lại thế giới này từ đầu thôi cũng chẳng có mấy đáng ngại! Bất quá nếu tôi sống lại lần nữa người đầu tiên tôi hại chết nhất định phải là anh! Anh làm như nào với tôi nhất định tôi phải làm gấp hai lần! Dù sao tôi cũng có hệ thống và nam chính chống lưng, sau tôi ngoài hai kẻ đó còn có bàn tay vàng! Ngại quá! Tôi cũng không sợ lắm haha!"
Cô cười vui vẻ không hề có chút sợ hãi.
\-"Này người anh em! Tôi kể anh nghe mấy cái này không phải tôi không có, tôi có cả súng giảm thanh, k54, bom, lựu đạn, kiếm từ thời cổ đại! Có cả zombie cùng N thứ khác! Thế nào? Ganh tị không? Kho vũ khi của anh chả bằng một góc kho vũ khí của tôi, gọi tôi hai tiếng sư phụ giao nộp toàn bộ tài sản cho tôi đi! Tôi sẽ nhận anh làm đệ tử!"
Cô nói xong nhìn qua Lam Phong vẫn đang mờ mịt lại tiếp lời.
\-"Kể anh nghe! Tôi từng giết rất nhiều zombie, cũng tham gia không ít cung biến rồi! Kinh nghiệm chiến trường của tôi cực tốt, anh muốn thử nghiệm không?"
Hệ thống bên trong đang chuẩn bị dồn một đòn đánh nặng tới cô, như đã sớm cảm nhận được nguy hiểm cô vội ôm chân hệ thống.
\-"Cô nói thật nhiều! Tôi sẽ cắt lưỡi cô trước!"
Lam Phong không thèm nhìn cô nữa quay lại chọn đao, cô lại thèm khát ý muốn đả kích hắn! Quả thực tình như cô chê bản thân sống hơi lâu rồi!
\*Hệ thống! Ngươi có gì từ từ nói không được sao? Dù sao ta nói mấy câu đó người kia cũng đâu tin? Ta cũng sắp bị giết rồi không phải sao? Sẽ reset lại hết không phải sao? Vậy nên đừng manh động nhé! Dù sao ta cũng không được ba hoa về năng lực rất lâu rồi, con người như ta sao chịu được chứ? Ta đây tài hoa vô biên như vậy không được ghi danh mà die sớm vậy thật không cam lòng!\*
Hệ thống có tai nhưng muốn giả điếc vô cùng "vui vẻ" thả sét từ trên cao xuống! Cũng lúc đó Lam Phong đụng vào cô, hắn không may liền bị giật cùng cô.
Căn bản cô cũng không phải chưa từng bị giật tuy là linh hồn nhưng nhờ giọt nước mắt của thần bên cạnh cô vẫn dược bảo hộ không ít, chỉ tiếc cho tên kia muốn giết cô lại chẳng có gì bảo hộ.
Hắn lăn đùng ra đất, cả người co giật dữ dội! Cô thấy hắn như vậy có chút mặc niệm.
\*Báo cáo! Hệ thống giết người rồi!\*
Hệ thống không thèm để ý tới cô đưa tay lên thổi một cái như những cao bồi thường thổi lên súng của họ.
\*Cô mà còn nói nữa tôi sẽ tua nhanh tới lúc hắn tỉnh lại\*
\*Wao! Hệ thống ngươi cũng có chức năng vậy sao? Vậy ngươi sao không tua nhanh tới kết thúc truyện luôn đi? Ta còn đi kiếm chút đồng ở thế giới khác! Thế giới này bết bát quá, ta chẳng làm ăn được gì!\*
Hệ thống có chút ba chấm! Nó mới lỡ lời một chút thôi mà!.