"Trưa nay chúng ta đi ăn cà tím đi!"
Đó là món nguyên chủ ghét nhất, cô nhanh chóng lấy bút vẻ mặt phi thường ghét bỏ viết ra.
"Cậu...đồ đáng ghét! Biết rằng tôi ghét nhất ăn cà tím còn dám rủ tôi đi ăn cà tím! Muốn giết tôi hay gì?"
Viết xong cô vo tròn lại ném cho hắn.
Huân Khinh Dạ sau khi xem câu trả lời mới yên lòng, bất quá cái thái độ thay đổi của cô khiến hắn vẫn một mực dè chừng.
Buổi trưa tới, Huân Khinh Dạ không ngừng tìm cách thử cô.
Cô cũng rất là bình tĩnh để vượt qua từng ải.
Nói gì thì nói, dù sao với kẻ đa nghi phải bình tĩnh mà đối đáp chỉ như vậy mới không bị nắm thóp.
\-"Tôi nhận ra...tôi với cậu thì ra cũng không thân tới vậy! Bao điều tôi thích tôi ghét cậu cũng không nhớ! Đã vậy còn nghi ngờ tôi? Hỏi tôi bao việc như vậy, cậu có ý gì đây?"
Khi ra về cô kéo Huân Kinh Dạ tới một góc ép hắn vào cái cây chặn đường lui của hắn nhíu mày khó chịu.
Huân Khinh Dạ nhìn cô như vậy mày càng nhíu sâu rốt cuộc cũng nói ra vấn đề.
\-"Nếu là trước đây Thư Di sẽ không bao giờ làm như vậy?"
Cô nhíu mày rồi môi câu nụ cười.
\-"Cuối cùng cậu cũng chịu nói ra rồi sao? Trước kia tôi như nào? Hiền lành nhu nhược...hay điềm đạm, đáng yêu? Trong một đêm tôi thay đổi như vậy khiến cậu nghi ngờ tôi?"
\-"Không ai thay đổi trong một đêm!"
Cô tóm cổ Huân Khinh Dạ rồi nhón chân đặt lên môi hắn một nụ hôn, Khuân Khinh Dạ bị dọa sợ hai mắt mở lớn nhìn cô.
\-"Sao? Tôi thích thay đổi...cậu có ý kiến gì sao? Tôi nhận ra trước kia tôi quá yếu đuối rồi, giờ muốn thay đổi một chút cậu có ý kiến gì sao?"
\-"Không...không có!"
Hai tai Khuân Khinh Dạ đều đã đỏ cả lên, cô nhìn vậy chỉ biết lắc đầu.
Ngay cả một nụ hôn cũng có thể khiến hắn đỏ mặt như vậy...cô khẽ nhếch môi cười.
\-"Vậy được rồi! Cậu nên quen dần với con người này của tôi!"
Nói rồi cô quay lưng đi, cô vừa đi ánh mắt dưới kính Huân Khinh Dạ cũng đổi theo.
Hắn đưa tay lên môi rồi nhếch lên nụ cười.
Thanh mai của hắn...ngày càng mê người như vậy, dâng lên tận miệng nói hắn làm sao buông đây?
\-"Đi thôi! Mai chúng ta đi một xe, tôi đèo cậu đi học!"
Huân Khinh Dạ chạy tới ôm eo cô, cô cũng lười bàn cãi liền gật đầu.
Nếu hắn muốn sao thì mặc hắn đi, nhưng trước hết...cô phải xem nam chính là muốn triệt hạ ai.
Nếu hỏi thẳng hẳn hắn sẽ không nói đi...
Những ngày sau Huân Khinh Dạ quả nhiên thấy cô khác hẳn trước kia.
Hắn từng lấy tóc cô đi giám định ADN nhưng kết quả cô là chính cô khiến hắn không muốn tin cũng phải tin rồi! Bất quá...con người hiện tại lại có thể thu hút hắn.
\-"Cô gái xinh đẹp! Em đi đâu đây? Em đi một mình như vậy không sợ lạc đường sao? Hay để mấy anh hộ tống em đi nhé?"
Cô nhìn liếc qua bọn chúng bĩu môi.
\-"Mấy người? Hộ tống? Hộ tống tôi vào khách sạn sao?"
Lời này của cô khiến bọn chúng sửng sốt không thôi! Không ngờ tới một cô gái trông xinh xắn như búp bê như vậy lại có thể mở lời nói này...hẳn cũng là gái làng chơi rồi! Nếu vậy lần này bọn chúng gặp may rồi!
Trong lúc đó cô ở trong hệ thống đã đổi được một cuốn sách thôi miên dùng tích phân nâng cấp liên tiếp tới lever 6.
\*Ký chủ! Đột nhiên cô mua cuốn sách đó làm chi?\*
\*Ta đương nhiên có việc dùng rồi! Ta sẽ không mua những thứ mà vô dụng đâu! Trừ cái túi càn khôn kia!\*
Hệ thống nghe vậy liền hiểu ký chủ nhà nó vẫn còn ghim vụ đó.
Cũng qua 2 thế giới rồi sao mà ký chủ nhà nó vẫn chưa quên nhỉ?
\-"Haha.
Em thật thẳng thắn, anh thích! Thế nào? Có muốn cùng bọn anh vui vẻ một chút?"
\*Ký chủ! Nam chính đang ở gần đây, hắn muốn giết mấy kẻ côn đồ này!\*
Cô như nhận ra gì đó khẽ nhếch môi cười, giờ cũng đã nhá nhem tối hẳn...
\-"Khách sạn thì không cần, tôi yêu thích cảm giác dã chiến hơn.
Như vậy hít khí trời vận động mới tốt, bổ phổi.
Bổ phổi!"
Cô mỉm cười hiền lành bẻ ngón tay.
\*Ký chủ! Tôi muốn thông báo...vì để cô theo đúng kiểu nữ chính yếu ớt nên mọi kỹ năng cũng như dị năng và thể lực của cô sẽ bị khóa lại!\*
Sét đánh giữa trời quang, chân cô có chút mềm nhũn.
\*excuses me ngươi nói gì? Ý ngươi là ta đang trong tình trạng trói gà không chặt sao?\*
\*Đúng rồi ký chủ!\*
Việc này quả nhiên làm cô bị sang chấn tâm lý.
\-"Xin lỗi! Tôi mới nhận ra...hôm nay tôi có việc rồi! Hôm khác chúng ta có thể để hôm khác nói hay không vậy?"
Nhìn cô cười chân chó bọn hắn liếc nhau.
\-"Đương nhiên là không thể rồi! Biết mấy lần chúng ta có duyên gặp mặt chứ?"
\-"Trái đất này vừa tròn vừa nhỏ, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ! Ngày khác chúng ta nhất định gặp!"
Đám kia sao có thể dễ dàng tha cho cô? Điều này cô cũng hiểu, cô cắn răng chửi thề.
Biết vậy cô không chọc chúng cho rồi!
Có một tên tiến lên nắm tay cô, cô liều chết giãy giụa nhưng bất thành.
Nam chính đang tính xông ra liền bị Huyết Bạch chặn đường.
Huyết Bạch đạp tên đang nắm tay cô ra ôm lấy cô vào lòng.
Nhìn nữ nhân quen thuộc trong vòng tay hắn có chút kinh ngạc.
\-"Là cô?"
\-"Đại ca! Cứu tôi!"
\-"Không cần cô nói!"
Sau khi thì thầm to nhỏ với nhau xong Huyết Bạch rốt cuộc cũng buông cô ra.
\-"Nếu muốn đụng vào cô ấy...tốt nhất bọn mày nên bước qua xác tao!"
\-"Anh em! Lên!"
Tên cầm đầu hét lên, đám du côn đều lao tới Huyết Bạch, hắn rất điềm tĩnh chỉnh lại ống tay áo nhếch môi cười.
Tay còn lại nắm lấy tay cô nhanh chóng xoay người tìm một chỗ trống bỏ chạy.
Cô bị hắn nắm tay kéo chạy liền có chút ba chấm.
Tại sao ở thế giới nào cô cũng phải chạy nhỉ? Trước là nữ phụ chạy thì thôi đi! Giờ là nữ chính cô cũng phải chạy như vậy...cô nhịn nổi sao? Đương nhiên không thể.
Nhưng xét tới mọi thứ của cô đều bị khóa dù không phục cũng phải phục! Vắt chân lên cổ chạy tới bốn phương tám hướng không ngờ...dù có là nữ chính cô cũng là vận phân cẩu! Lại chạy ngay tới con đường có ngõ cụt.
Đám côn đồ đằng sau cũng đã đuổi tới.
Không nói nhiều bọn chúng liền lao tới đánh Huyết Bạch, Huyết Bạch đương nhiên không chịu thua mà đánh trả.
Kết quả bên kia có 4 người, Huyết Bạch hắn cộng thêm kẻ vô dụng là cô có như nào cũng vô dụng.
Huyết Bạch bị ăn một cú đấm, cô bị hai tên côn đồ còn lại giữ lấy.
Không biết mấy tên đó có bệnh gì không...cô cũng không dám như mấy nữ chính khác cắn bữa.
Vẫn là yêu mạng mình hơn!
Lần này Huân Khinh Dạ cũng không thể ngồi xem nữa đành chạy tới.
\-"Cảnh sát ạ! Đây là hẻm XX đang có một đám côn đồ ở đây đang gây mất trật tự nơi công cộng, thậm chí đã có xô xát sảy ra!"
Đám côn đồ nghe vậy liền đập áo nhau bỏ chạy.
Huân Khinh Dạ thở phào nhìn qua liền thấy kha khá camera nhếch môi cười nhưng khi quay qua cô liền mang bộ dáng vô tội.
\-"Thư Di! Cậu không sao chứ?"
\-"Thư Di? Đó là tên cô sao? Tên tôi là Huyết Bạch!"
Huân Khinh Dạ nghe vậy liếc qua Huyết Bạch cảnh cáo.
\-"Cảm ơn cậu đã cứu cô ấy! Cậu cứ đi viện khám, tiền thuốc men tính vào tôi! Hôm nào rảnh tôi sẽ mời cậu bữa cơm cảm ơn?"
Cô ngáp ngắn ngáp dài nghe hai người kia nói chuyện.
Đều quen nhau cả vậy mà còn ăn nói xa lạ như vậy đủ hiểu tình cảm cũng đếch thân thiết gì!
\-"Huân Khinh Dạ cậu nói xong chưa? Huyết Bạch, hôm nay cảm ơn anh vì đã giúp tôi! Ơn nghĩa này tôi sẽ không quên.
Sau này có việc gì cần tôi giúp hãy hét một câu, dù là núi đao biển lửa tôi cũng sẽ không từ đâu!
Hai nam nhân kia nghe được câu này có chút ba chấm.
Nếu không phải có khuân mặt vóc dáng cũng như giấy khai sinh thì bọn họ hẳn không ai nghĩ tới một nữ nhân cũng có thể hào hùng nói như vậy.
Nhìn hai tên ngốc nhìn mình như vậy cô xoa mặt một cái cười cười.
\-"Thu lại ánh mắt ngưỡng mộ của hai người đi! Tôi lặn trước đây bye bye!"
Khi cô tính chuồn liền bị Huân Khinh Dạ giữ lại.
\-"Tôi đưa cậu đi! Dù sao cũng đã tối, cậu đi lại như vậy không ổn!"
Cô suy sét thấy hắn nói cũng đúng liền gật đầu đồng ý để hắn đưa đi, bất quá cô có cảm giác như bị theo dõi! Liếc mắt nhìn qua một góc tối cô liền thấy vạt áo trắng nhanh chóng biến mất.
Trong góc khuất một nam nhân mặc áo bluse trắng mỉm cười nâng gọng kính lên.
\-"Tiểu búp bê cũng thật nhạy bén!"
Cô có cảm giác bản thân sởn da gà.
Trước kia cô không biết bản thân bị khóa sức mạnh nên thường cậy bản thân mạnh lăn lộn khắp nơi, giờ thì cô chẳng dám nữa.
Cô dừng lại ở một tiệm sách cũ, nơi này nguyên chủ thường hay tới, chủ tiệm là một chàng trai trẻ có mái tóc che khuất mắt, vô cùng ít nói.
Trước kia cô cùng hắn cũng không hay nói chuyện lắm nhưng đôi khi vẫn thường nói với nhau vài câu.
Nhất là sau này, cô và người ấy nói chuyện nhiều hơn chút nhưng cô vẫn không biết tên của hắn.
\-"Tôi trả sách! Cảm ơn lão bản nhé.
Dạo này tập truyện tôi hay thuê đã có tập mới rồi chứ?"
\-"Ch..chưa có.
Nhưng tôi mới nhập một số sách mới về."
Huân Khinh Dạ liếc qua những quyển sách cô thuê..nào là "nữ cường nhân", lúc lại là "lão đại thiêu nữ!"
Ra là nhóc con của hắn học hư từ mấy bộ này! Cùng lúc hắn đưa mắt nhìn lên chỉ tiệm vừa vặn đụng phải ánh mắt tên chủ tiệm.
Tuy tên đó rất nhanh tránh né ánh mắt Huân Khinh Dạ nhưng một cái chạm mắt đó thôi liền làm hắn hiểu...tên chủ hiệu sách là một kẻ không phải đơn giản! Cũng không như bề ngoài.
Đồng loại đôi khu chỉ cần một ánh mắt liếc qua cũng có thể nhận ra nhau.
\-"Lão bản! Không ngờ lô hàng này cậu nhập về cũng khá là nhiều truyện thú vị nha!"
Cô vui vẻ ôm một chồng đam mỹ ra nhìn ông chủ.
Huân Khinh Dạ hứng thú nhìn xem nữ nhân kia lần này lại đọc gì! Vừa đem mắt nhìn xuống dưới hắn liền nhìn thấy hai nam nhân quấn quýt dây dưa nhau.
Huân Khinh Dạ; ...
Tự dưng hắn thấy người mù cũng có phúc của người mù!