Sau khi cho người đem Lang Thiên Bá đi cô quay lại ngồi cùng Thiệu Hỉ.
\-"Ta bây giờ muốn con bày trận ngũ hành, chờ Kỳ Thanh Nhiên và Khả Lạp Lạp về con hãy nhờ hai người họ hộ pháp.
Ta bây giờ trong người không còn pháp lực lại chỉ là thân thể người phàm không làm gì được nên đành nhờ con."
Giọng cô bỗng biến ngọt nói chuyện với Thiệu Hỉ.
Nghe tới vậy Thiệu Hỉ khẽ thở dài, mỗi lần cô nói ngon ngọt thì y như rằng sẽ có chuyện chẳng lành.
\-"Sư phụ người còn căn dặn gì thêm?"
\-"Đúng là đệ tử ta, con hiểu ta đó! Ta nghe rằng phía Lãnh Cung có rất nhiều oán khí, một số trướng khí cũng nhờ đó có thể xâm nhập vào hoàng cung.
Có một số nô tì đã bị ma hóa, biến thành yêu ăn thịt người.
Ta mong con dọn dẹp cho sạch đống này! A Hoa sẽ theo sau phụ giúp con!"
Thiệu Hỉ nhận lệnh đứng lên cúi đầu với cô.
\-"Đệ tử nhận lệnh!"
Nói rồi Thiệu Hỉ rời đi.
Cô vẫn trâm trà uống bình thản mặc cho bên ngoài mưa máu bắt đầu khởi động.
\*Hệ thống, ngươi biết chính xác khi nào giọt lệ của thần xuất hiện chứ?\*
\*Ta vẫn chưa biết, ta chỉ biết giọt lệ của thần sắp xuất hiện rồi thôi!\*
\*Được rồi!\*
Cô nhấp ly trà bên cạnh mới nhớ ra Nĩ Nĩ cũng uống qua.
Không kiêng nể cô liền ném đi.
Không lâu sau Khả Lạp Lạp và Kỳ Thanh Nhiên về tới hoàng cung, cũng là lúc Thiệu Hỉ cũng A Hoa dọn sạch hoàng cung.
Vừa vặn cô cũng đã chuẩn bị xong đồ để làm pháp trận.
Cũng may từ lúc Lang Thiên Bá tỉnh lại cũng không nhắc tới chuyện đó nữa.
Có lẽ hắn có hệ thống nên cùng hệ thống nói chuyện rồi.
\-"Hoàng hậu, nàng sao lại ở ngoài này? Ngoài này gió lạnh nàng không nên ở lâu, nếu nhiễm phong hàn sẽ không tốt cho cơ thể nàng sao?"
\-"Hoàng hậu? Ta đã nói chờ một thời gian?"
\-"Hai nữ sĩ kia đã trở lại, nạn dân đã được bình an.
Mọi sự đã lo xong.
Ta đã cho thông cáo toàn thiên hạ.
Ngày 29 tháng sau."
Vừa đúng ngày tháng đó ta phong nàng làm hậu cũng giống như ở thế giới đó!
Cô khẽ nhíu mày thở dài.
Có vẻ như cô không thoát nổi nữa!
Một tuần sau Thiệu Hỉ cũng Kỳ Thanh Nhiên và Khả Lạp Lạp bắt đầu bày trận đồ.
Đứng trên cổng thành cô nhìn thấy trận đồ bắt đầu xoay chuyển liền yên tĩnh nhảy xuống.
Chờ trận đồ xong cũng đã 6.6 36 ngày.
Cũng sắp tới lúc cô được phong hậu.
Những ngày này các nô tỳ cũng như bách tính đều nô nức chuẩn bị lễ phong hậu này.
Lần này hắn sẽ cho kiệu lớn tới rước cô từ nhà đi sao cho thật xa hoa vì vậy cô được đưa trở lại nhà cũ.
\-"Phụ thân, mẫu thân!"
Thấy cô về hai người họ nhào tới ôm chầm lấy cô.
\-"Ôi nữ nhi của ta con trong đó sống tốt chứ? Nhìn con ốm đi rất nhiều! Tâm tư quốc vương con đừng bị sa vào, con sẽ đau lòng đấy!"
Mẹ cô xoa tay cô rơi hai hàng lệ.
Cô thở dài ôm lấy bà.
\-"Nương con không sao, con lớn rồi biết tự bảo vệ mình.
Nương an tâm, con sẽ không để bản thân chịu thiệt đâu!"
\-"Được rồi! Chúng ta còn đang ở ngoài đường đấy như vậy còn ra thể thống gì? Mau vào nhà!"
Cha cô ôm lấy hai mẹ con vào nhà.
Vào lại ngôi nhà này cô lại không muốn rời đi nữa.
Tuy hoàng cung xa hoa bên cô lại có Lang Thiên Bá và Thiệu Hỉ thường xuyên tới chơi cùng nhưng cô vẫn thấy nơi đó lạnh lẽo tới lạ thường.
Cô vốn không thích hoàng cung cho lắm, như đã có thù oán từ kiếp nào với nơi đó!
Đêm 27 Lang Thiên Bá trèo tường tới phòng cô.
Cô đang ăn nhẹ liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô rút thanh kiếm ra đem theo mình mở cửa ra liền thấy Lang Thiên Bá.
Thở phào nhẹ nhõm cô mở cửa cho hắn vào.
\-"Hoàng thượng nửa đêm lại tới đây không biết có chuyện gì tìm thần thiếp?"
\-"Ta nhớ nàng!"
Lang Thiên Bá ôm cô vào lòng cô liền né hắn ra.
\-"Hoàng thượng mời ngồi! Chúng ta từ từ nói chuyện!"
Cô mỉm cười rót trà chỉ xuống ghế trống đối diện mình mỉm cười.
Lang Thiên Bá thấy vậy cũng ngoan ngoãn nghe lời cô.
\-"Hôm nay ta muốn kể tiếp với nàng về nàng ấy, ta còn mang theo nữ nhi hồng! Nghe đồn đây là rượu ngon nhân gian!"
Đem rượu lên Lang Thiên Bá hất trà đi đổ rượu vào ly.
Cô khẽ cười.
\-"Hoàng thượng ngày kia là hôn lễ cũng là lễ phong hậu rồi.
Chàng không thể để qua lễ phong hậu rồi kể sao? Hơn nữa nửa đêm chàng tìm ta...ta còn ngỡ chàng lo cho ta đâu! Cũng đã vài ngày chúng ta không gặp!"
Cô cảm giác trong trái tim mình thật khó chịu.
Khẽ nở nụ cười cô không chờ hắn liền đem rượu uống.
Thật cay.
Lang Thiên Bá thấy vậy khẽ mỉm cười.
Thật hiếm có ai lại ăn dấm của chính mình.
\-"Ta chỉ nói một chút.
Nàng nghe hay không...ta cũng không ngăn nàng!"
Thấy cô không có ý tứ gì Lang Thiên Bá tiếp tục.
\-"Sau khi ta chết đi cũng bơ vơ vòng luân hồi rất lâu lại có một lỗ đen cuốn ta đi.
Khi ta tỉnh lại đã là vương gia của một nước.
Nàng ấy đã là phu nhân ta thậm chí chúng ta còn có một bảo bảo.
Nàng ấy đã cùng ta sống chết nơi chiến trường.
Ban đầu ta chưa tới nàng ấy với thân thể kia như nước với lửa, ngày ngày bắt nạt nhau.
Tuy vậy nhưng rất vui.
Ta nhận ra nàng ấy rất dễ vướng vận đào hoa khi tính cách nàng quá phóng khoáng.
Nàng ấy mạnh mẽ quyết đoán lại vô cùng xinh đẹp.
Chỉ cần một nụ cười của nàng khiến ta say đắm không thôi.
Bất quá nàng không biết để ta có thể nhập vào thân xác của vương gia đó ta phải hoàn thành lời hứa giúp hắn có được giang sơn.
Chỉ có thể ta mới được bên nàng.
Còn nàng có lẽ mang nhiệm vụ không cho ta lên ngôi vua luôn muốn ta về cùng nàng làm đôi phu thê bình thường.
Cùng nhau trồng rau nuôi cá.
Ta với nàng đã làm tổn thương nhau không ít.
Cũng vì sự ích kỷ của ta mà làm cho huynh đệ nàng đã hi sinh.
Chuyện đó ta vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Ban đầu ta nghĩ chúng ta đều xuyên tới một game nào đó.
Nên ta coi thường sinh mạng của họ.
Tới khi máu chảy thành dòng ta mới nhận ra...ta đã sai rồi.
Cuối cùng ta cũng lên ngôi vua.
Chỉ là chẳng được bao lâu lại có cung biến.
Ta ngày đó phong hậu cho nàng, lễ phong hậu còn chưa diễn ra ta đã nhường ngôi.nTa lúc đó muốn cùng nàng an tĩnh trở về làm ruộng nên cùng nàng giả chết.
Chúng ta nguyện 1314 một đời một kiếp bên nhau.
Nhưng ta nghĩ rằng...ta muốn bên nàng tới thiên hoang địa lão.
Đã bao đời bao kiếp ta cùng nàng bên nhau.
Nhưng không ngờ nàng nói dối ta, nàng nói sẽ không đi nhưng lại đi quá sớm.
Nàng chỉ nhìn con rồi đi, ta không dám trách nàng.
Có trách cũng trách ta ích kỷ.
Ta đã đi chu du khắp thế giới, giúp đỡ cho nạn dân.
Cuối cùng vì bị nhiễm dịch bệnh mới qua đời.
Ở nơi đó mỗi khi ta tới đâu đều vẽ nên hình ảnh của nàng như minh chứng rằng ta và nàng cùng nhau chu du khắp bốn bề.
Ta nơi đó cũng có căn phòng riêng dành riêng cho mình nàng như muốn nói.
Thế giới ta cùng nàng đi qua dù có ra sao...ta vẫn luôn nhớ tới nàng ấy.
Ta vẫn luôn chỉ có duy nhất mình nàng!"
Cô đã có chút ngà ngà say nhìn tới ánh trăng cũng mơ màng.
\-"Hoàng thượng, đêm đã quá khuya.
Người nên trở về rồi!"
Trong lòng cô khi nghe tới Lang Thiên Bá kể ấm ức trước đó lại trở nên an tĩnh lạ kỳ.
Cảm giác hắn kể thật quen thuộc.
Nhưng càng nhớ cô lại càng thấy lu mờ.
Mấy thế giới trước kia cô qua...có thế giới nào như vậy sao? Sao cô lại nghĩ tới đó? Cô không biết...đầu cô rất nhức!
Trong không gian đêm tối hắc y nhân lại quỳ xuống bên Nĩ Nĩ.
\-"Chuyện này chúng ta bước tiếp nên làm sao?"
\-"Ngày mai ngươi tìm cách nào đó phục hồi trí nhớ lại cho nàng! Sắp có kịch hay xem rồi!"
Nam nhân kia gật đầu rời đi.
Bên kia Lang Thiên Bá thấy cô mệt mỏi liền gật đầu.
\-"Vậy nàng nghỉ đi! Ngày kia gặp lại!"