"Tháng 9 năm 2012, một bé gái 13 tuổi mất tích tại khu phức hợp kế bên vườn hoa Hưng Đức, đến nay vẫn không rõ tung tích. Mọi người đều cho rằng bé gái bị bọn buôn người lừa bán, kỳ thật nạn nhân đã bị cưỡng bức và giết chết ngay tại khu phức hợp kia, xác chôn ở cổng phía tây của vườn hoa Hưng Đức."
"Tháng 12 năm 2014, nữ sinh năm nhất họ Quách của đại học Thượng Hải mất tích, đồng dạng đến nay vẫn chưa rõ tung tích. Nạn nhân bị cầm tù ba tháng, rồi bị hung thủ phanh thây, nấu nhừ ném vào cống thoát nước."
"Tháng 4 năm 2015, một người giúp việc 21 tuổi tiến vào biệt thự Vọng Hải liền không đi ra nữa. Cô gái đó bị lăng nhục suốt một tháng, rồi bị chặt thành thịt vụn cho chó ăn."
"Năm 2017..."
"Đủ rồi! Đừng nói nữa!"
Nhậm Thạch Lâm đột nhiên nổi điên hét ầm lên, nước bọt theo lời hắn nói phun ra, con mắt tràn đầy sự kinh hoàng, trừng lớn.
"Ngay cả cảnh sát cũng không điều tra ra được, mày làm sao biết được? Mày rốt cuộc là ai? Mày muốn gì?" Đầu hơi cúi xuống, ánh mắt và ngữ điệu của Nhậm Thạch Lâm thoáng chốc đều trở nên cực kỳ âm trầm. Cả người hắn bắt đầu thay đổi, lộ ra một cỗ tà dị.
Bất quá vẻ mặt của hắn đã dấy lên một cơn sóng phản ứng mãnh liệt từ phía người xem. Hơn năm trăm người xem livestream trực tiếp nổ tung.
"CMN! Ánh mắt của con hàng này cũng thật doạ người rồi."
"Những vụ án này sẽ không phải là do hắn làm đó chứ?"
"Tôi chính là người ở khu phức hợp, cô bé mất tích kia tôi biết, rất xinh đẹp đáng yêu, hắn ta vậy mà... CMN!"
"Mẹ nó thằng chó đội lốt người, đồ sát nhân, đi chết đi!"
Toàn bộ phòng livestream lập tức bùng nổ, hận không thể mỗi người một ngụm nước bọt nhổ chết Nhậm Thạch Lâm.
Lúc nay, Dương Triếp vẫn tiếp tục nói.
"Tháng 2 năm 2017, bên trong biệt thự Vọng Hải truyền đến một tiếng khóc nỉ non, đó là một bé gái vừa mới chào đời. Nhưng một giây sau, cô bé lại bị ném vào nước sôi, chết bỏng, bởi vì hung thủ nghe nói rằng ăn thịt bé gái mới sinh có thể tư âm bổ thận."
"Đó là toàn bộ câu chuyện. Hiện tại tôi xin được giới thiệu với mọi người, vị này chính là tên sát nhân cuồng ma trong các vụ án kể trên, Nhậm Thạch Lâm, tổng giám đốc công ty bất động sản Đế Hoa, nhân vật nổi tiếng ở thành phố Thượng Hải và trên khắp cả nước!"
"Quả nhiên là hắn, thằng mặt người dạ thú biến thái! Đi chết đi!"
"Cái phòng livestream này là thật hay giả? Đóng kịch à? Có nhầm không vậy?"
"Lầu trên đừng có ngây thơ như thế, ông nghĩ Nhậm Thạch Lâm là diễn viên chắc, có thể diễn tốt như thế thật? Không nhìn thấy hắn đang chảy mồ hôi lạnh kia à?"
"Còn không phải? Hắn không phải đã thừa nhận đó sao? Trời ơi bao nhiêu mạng người. Cầu streamer trừng trị hắn, loại người này thật đáng chết."
Thời khắc này ánh mặt của Nhậm Thạch Lâm cực kỳ hung hăng, cả người lộ rõ một cỗ sát khí, hận không thể đem kẻ kia chặt thành thịt vụn. Nhưng hắn cũng rất sợ hãi, đối phương biết rõ hắn như lòng bàn tay, lại còn lấy một loại phương thức quỷ dị xuất hiện. Hết thảy đều lộ ra sự kinh khủng vô tận.
Một giây sau, Nhậm Thạch Lâm bẻ tay lái sang phải, trực tiếp đổi hướng, chuẩn bị chạy lên đường cao tốc chạy trốn.
"Nói đi, mày là cảnh sát à? Làm thế nào mà tra ra được tao?"
Thấy hắn thay đổi phương hướng, Dương Triếp cả người nấp trong bóng tối, khoé miệng lộ ra một tia cười lạnh.
"Rất đơn giản, vụ án thứ nhất, ông lúc đó đi thị sát hạng mục liền gặp đứa bé đó, ý đồ tà ác nổi lên, nhưng không may là bảo vệ đã trông thấy ông cùng người bị hại đối thoại. Vụ án thứ hai cũng là đột nhiên bộc phát. Lúc ông nhìn thấy nữ sinh năm nhất kia, tốc độ xe nhanh chóng giảm từ 80 đến 30 km/h. Khi ấy ông đã hạ cửa sổ xe xuống để quan sát nạn nhân, hình ảnh này vừa vặn bị camera theo dõi bắt được. Đến các vụ án sau, hiện trường gây án được chuyển vào trong biệt thự. Lá gan của ông càng lúc càng lớn. Ông bắt đầu ưa thích tiếng các nạn nhân đau đớn cầu xin tha thứ. Nếu như cảnh sát động não, thêm một chút phân tích, ắt hẳn đã sớm tìm ra hung thủ. Đáng tiếc, toàn một lũ không có đầu óc. Đã vậy, cứ để tôi đến phán xét ông đi!"
Phán xét tao?
Một cỗ hàn ý đánh thật sâu vào lòng Nhậm Thạch Lâm.
Không chỉ là bởi câu nói sẽ phán xét hắn của kẻ kia, Nhậm Thạch Lâm ngay từ đầu chỉ coi âm thanh phát ra từ đài là thu trước, thế nhưng hắn hỏi gì kẻ kia đều tức khắc trả lời được, điều đấy chứng tỏ hắn đang bị theo dõi?
Không đúng, ngay từ đầu kẻ kia có nói đây là livestream Tử Vong!
Chẳng lẽ hình ảnh của hắn đang được phát sóng trực tiếp?
Không đúng, trong xe không có camera, nhất định là kẻ kia đang cố tình muốn doạ hắn.
"Mày rốt cuộc là muốn làm gì? Giết tao để báo thù cho bọn nó? Hay là vì tiền? Bao nhiêu? Chỉ cần mày giữ bí mật, cho tao số tài khoản, không cần phải tiếp tục giả thần giả quỷ!"
"Ôi ôi, tôi đúng là rất cần tiền, dù sao thì giết người cũng cần tài chính mà. Tiếc là tôi ngại tiền của ông bẩn, nên chỉ có thể giết ông thôi. Bất quá vì ông là đối tượng livestream đầu tiên của tôi, trực tiếp giết chết thì sẽ không thú vị a, không bằng cùng tôi chơi một trò chơi tử vong, có lẽ ông sẽ có cơ hội sống sót đó."
Lời vừa dứt, phòng livestream lập tức xôn xao.
"Để cho hắn sống sót? Streamer sao vậy, loại người này chẳng lẽ không đáng chết sao?"
"Streamer không có tiền thì để bọn tôi ủng hộ, tôi tặng anh một cái hoả tiễn, mau giết chết hắn!"
"Cháu là học sinh tiểu học, cháu dùng tiền tiêu vặt một tuần tặng chú một cái máy bay, cầu chú vì người đã chết báo thù!"
Mưa đạn oanh tạc, người xem trong phòng livestream không ngừng tặng các loại lễ vật.
Nhậm Thạch Lâm hung hăng nuốt xuống một ngụm nước miếng, ngay khi thấy bảng chỉ đường dẫn đến đường cao tốc thì liền mỉm cười nhẹ nhõm.
"Mặc kệ mày muốn chơi trò gì, tao cũng sẽ không tham gia!"
"Tôi có để một thứ phía trên tấm che nắng, ông nhìn một chút rồi nói."
Nhậm Thạch Lâm nhìn tấm che nắng phía trên đầu, đưa tay tách xuống từng chút một. Bỗng nhiên giống như chạm phải một cơ quan nào đó, một đạo ngân quang xẹt tới. Hắn theo bản năng rút tay lại, sau đó đạo ngân quang kia trực tiếp ghìm xuống cổ Nhậm Thạch Lâm.
Két Két.
Khẩn cấp phanh xe lại. Lúc này, đầu Nhậm Thạch Lâm bị kéo về sau, lưng tựa vào ghế ngồi. Cơn đau lập tức truyền tới. Trong guơng là hình ảnh của hắn bị một cọng thép nhỏ vòng qua cổ.
"Chào mừng đã đến với trò chơi tử vong."
"CMN! Mày dám trêu đùa tao!"