Buổi chiều ở Thượng Hải trở nên vô cùng nóng nực.
Giống như một cái lò hấp, hơi thở của mọi người đều trở nên ngột ngạt.
Răng rắc!
Vào lúc sáu giờ, có một tia chớp xuất hiện trên bầu trời, sau đó một cơn giông ùa tới.
Trong phút chốc, bầu không khí thay đổi bất ngờ, gió nổi lên đột ngột, mây đen bao trùm cả thành phố.
Mười phút sau.
Ái chà!
Trời mưa như trút nước!
Toàn thành phố đều trở nên thoáng đãng.
Đến 7h30, bên ngoài trời vẫn mưa, Dương Triếp liền cầm ô ra cửa.
Vừa ra khỏi chung cư, hắn đột nhiên gặp một chiếc Audi đang đậu trước tòa nhà.
Trương Diệu Úy vội vàng từ trên xe bước xuống, mở cửa sau của xe ra.
"Anh Dương, mời!"
Dương Triếp hơi kinh ngạc, nhưng đối phương đã đến, hắn cũng không tiện từ chối đành gật đầu lên xe.
Trương Diệu Úy đóng cửa xe, sau đó quay trở lại ghế lái bắt đầu lái đi.
Thời điểm bọn họ rời đi, có một cô gái toàn thân ướt sũng đang đứng ở tầng dưới, đó chính là hàng xóm của Dương Triếp - Chu Văn Yên.
Cô nhìn chiếc Audi rời đi mà cảm giác như mình đang ở trong giấc mơ.
Một tên bảo an thấp cổ bé họng vậy mà còn có một chiếc xe đặc biệt được sử dụng để đưa đón? Đó là xe Audi A8, hơn nữa nhìn biển số kia của chiếc xe chỉ sợ nó có giá hơn mấy trăm vạn! Chẳng lẽ anh ta là một thiếu gia nào đó đang trải qua cuộc sống thử làm bảo vệ sao?
Trời ạ!
Chu Văn Yên không khỏi rùng mình một cái.
Xe nhanh chóng được lái đến Phong Cảnh Thủy Ngạn, Tôn Kiêu đang ngồi nghe nhạc trong phòng bảo vệ thì nhìn thấy chiếc Audi biển 16666 chạy tới, trên mặt lập tức nở một nụ cười.
Tô Hề chuyển tới đây đã được mấy ngày, Tôn Kiêu cũng thuận tiện móc nối quan hệ. Tô Hề là con gái của Trương Quỳnh Vân, Trương Quỳnh Vân là giám đốc của Thượng Hải Sáng Tạo Khoa học Kĩ thuật, Trương Diệu Úy là em trai của cô. Nhưng Tôn Kiêu không biết chồng của Trương Quỳnh Vân là ai, có nhiều ý kiến khác nhau trên mạng cho rằng Trương Quỳnh Vân là chưa lập gia đình đã có con, cũng có bài viết nói Tô Hề là nhận nuôi.
Dương Triếp nói lời cảm ơn rồi từ trên xe bước xuống, liếc Tôn Kiêu nói: "Trở về đi."
"Thật ra tôi trở về cũng không có việc gì, nếu biết thì tôi đã gọi điện thoại cho anh bảo anh đừng đến."
"Đi, trở về đi." Dương Triếp thản nhiên nói.
Năm phút sau, Tôn Kiêu gọi một chiếc taxi rời Phong Cảnh Thủy Ngạn.
Dương Triếp liếc nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa là đến tám giờ, nghe tiếng mưa bên ngoài kêu tách tách, khóe miệng của hắn hơi cong lên, lộ ra một tia cười nham hiểm.
"Còn bốn giờ nữa là đến hạn, không biết các ngươi có thể tạo ra được kỳ tích không nhỉ? Nếu như không thể, vậy còn không mau ngồi xuống xem livestream của Nhà Thiết Kế Tử Vong!"
Vì vụ giết bọn người Phạm Đại Vi, Giang Lân mấy ngày nay cũng rời khỏi thành phố Thượng Hải. Thứ nhất là để tránh đầu sóng ngọn gió, thứ hai là để tìm kẻ sát nhân trong vụ án giết người hàng loạt Đồng Thành. Hắn biết rõ, nếu như trong bốn ngày tìm được hung thủ, cảnh sát có thể nhanh chóng mai phục, phục kích Nhà Thiết Kế Tử Vong!
Thành phố Đồng Thành, ở một khách sạn nào đó.
Giang Lân chán nản châm một điếu thuốc, bôn ba bốn ngày, không có một chút manh mối nào cả.
"CMN! Nhà Thiết Kế Tử Vong, mày đợi đó! Sớm muộn gì cũng có một ngày tao sẽ cắm đao vào đầu mày!"
"Ong ong ong..."
Vừa dứt lời, điện thoại đã vang lên.
Giang Lân mở máy lên, ánh mắt lập tức dán chặt vào.
Giấy Thông Báo Tử Vong
Mục tiêu: Giang Lân
Tội ác: Giết người, cưỡng gian
Ngày chấp hành: 15/6/2017
Người thi hành: Nhà Thiết Kế Tử Vong
Một lúc lâu sau, Giang Lâm mới hoàn hồn.
"Mẹ! Sao có thể là tao? Ông đây cũng không phải là hung thủ của vụ án giết người Đồng Thành! Tao FYM mày Nhà Thiết Kế Tử Vong!"
Nội tâm Giang Lân sụp đổ, mặc dù hắn một lòng muốn tìm Nhà Thiết Kế Tử Vong báo thù. Nhưng khi hắn đột ngột tìm đến cửa, loại cảm giác này cực kì khó chịu, hơn nữa sự sợ hãi ở trong lòng càng ngày càng tăng lên.
"Nhất định là có sai lầm! Mẹ nó! FYM!"
Giang Lân muốn phân trần rằng mình không phải là hung thủ, lại phát hiện ra là không thể trả lời, thế là lấy ra con dao găm đang lóe sáng, căng thẳng nắm chặt ở trong tay.
"Mẹ, đến đây, ông đây nhất định sẽ giết ngươi!"
Cùng lúc đó, bốn ngày nay, Cao Song Duệ cũng là một trạch nam bám ở trong nhà, mỗi ngày hắn đều ôm điện thoại di động, nhìn những tin tức được đăng lên, sợ mình bị bại lộ.
"Mấy giờ rồi, còn có bốn giờ, Nhà Thiết Kế Tử Vong thật có thể tìm tới mình sao? Không, hắn sẽ không, ông đây đã nhiều năm không giết người, hắn sẽ không tìm được mình. Mình sẽ không chết! Ngày mai qua đi, mình vẫn là ông chủ quầy bán quà vặt, mình vẫn sẽ tiếp tục thưởng thức thân thể non nớt của những bé gái kia, ha ha ha..."
Cao Song Duệ không khỏi cười toe toét, đây là giây phút hắn thư thái nhất trong bốn ngày qua.
Giây tiếp theo, ding, điện thoại đổ chuông.
"Lại là tin tức à?" Cao Song Duệ vội vàng mở ra đọc, không phải tin tức, mà là tin nhắn.
Giấy Thông Báo Tử Vong
Mục tiêu: Cao Song Duệ.
Tội ác: Giết người, cưỡng gian
Ngày chấp hành: 15/6/2017
Người thi hành: Nhà Thiết Kế Tử Vong
Nhìn vào giấy Thông Báo Tử Vong, đầu óc Cao Song Duệ trở nên trống rỗng.
"Tại sao có thể như vậy? Hắn làm sao lại biết chuyện của mình? A...a…a…" Cao Song Duệ có chút sụp đổ, sợ hãi bốn ngày, kết quả là nó vẫn tới, nhưng hắn không hiểu tại sao Nhà Thiết Kế Tử Vong vừa ra tay đã tìm tới mình. Hắn càng nghĩ càng không rõ, càng sợ hãi, thân thể không khỏi run lên.
Mặc dù Dương Triếp không công bố thời gian phát sóng, nhưng vào buổi tối, rất nhiều cư dân mạng đã đổ xô đến trang phát sóng trực tiếp Douyu.
Bốn giờ trôi qua trong chớp mắt.
Tổ trọng án số 0.
Vu Kiện thở dài một tiếng, cuối cùng điều kỳ diệu đã không xảy ra.
"Cửu Nguyệt, mở nền tảng Douyu!"
"Rõ!"
Lúc này, trang chủ của Douyu đang phát sóng trực tiếp game mobile.
Nhưng trong phòng livestream, mưa đạn lại không bàn về game mobile.
"Đã mười hai giờ, livestream của Nhà Thiết Kế Tử Vong đâu rồi!"
"Nhà Thiết Kế Tử Vong sẽ như lần trước trực tiếp xử lý sao? Tôi rất mong chờ!"
"Mà này, cảnh sát có phát hiện thêm gì không?"
"Hơn mười năm đều không tra được. Lầu trên cho rằng trong bốn ngày có thể tìm được sao? Đồ heo! Nhà Thiết Kế Tử Vong cố ý tát vào mặt bọn họ!"
"Hahaha, vụ án bí ẩn như thế này phải do Nhà Thiết Kế Tử Vong thực hiện!"
Mọi người nhìn lướt qua mưa đạn, chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, như thể cách không trung bị tát mười phát vào mặt.
Mất mặt, xấu hổ!
Nhục nhã!
Giờ phút này, Vu Kiện đối với bốn chữ này lý giải có thể nói rõ ràng vô cùng!
Trong phòng trực tiếp đã bắt đầu đếm ngược.
"10, 9, 8, 7."
Đinh!
Mười hai giờ, thời gian nhảy sang ngày thứ 5.
Vu Kiện đám người cũng nhất thời mở to hai mắt nhìn, một phút, hai phút, ba phút.
"Hô!"
Vu Kiện thở hắt ra một hơi.
"Phát sóng trực tiếp còn chưa bắt đầu, chẳng lẽ hắn còn chưa nhốt được kẻ sát nhân?"
Vừa nói xong, hình ảnh trên màn hình bỗng lóe lên, lập tức vọt vào phòng phát sóng trực tiếp, tên của phòng phát sóng trực tiếp là: Livestream Nhà Thiết Kế Tử Vong
..........
Edit: NCGTTT
Beta: HAP