Hệ Thống Liên Minh

Chương 238: 238






“Dạ dạ.”

Vâng lời, Đại Nam hướng cằm về phía Long nói.

“Tên kia, cút.”

Long nhíu mày không nói. Kế đó, Minh Vệ chạy ra chắn trước mặt Long tức giận lên tiếng.

“Anh Đại Nam, như thế là không được.”

“Hừ, nhóc con không thấy đây là Lục thiếu sao?”

Đại Nam cười lạnh lên tiếng, còn quay ra Lục Vân Trác cười cười lấy lòng.

“Nhưng ....” Minh Vệ do dự, hắn biết Lục thiếu gia của Lục gia là một đại gia tộc có tiếng ở miền Trung này. Hắn cũng biết, tên này truy đại tiểu thư của hắn, chỉ cần có kẻ càn đường là sống không bằng chết. Hắn chỉ là quân quèn, người ta chỉ cần phun nước bọt cũng đủ dìm chết hắn rồi. tuy vậy hắn cũng không tránh ra.

Tuy vậy nơi đây chính là nơi cứu lấy Minh Vệ hắn, Lục gia đang muốn gây khó dễ cho gia chủ. Hắn cũng biết ít nhiều về việc này.

“Hừ, xử nó đi Số 7.” Thấy chờ đợi quá lâu, Lục Vân Trác mất kiên nhẫn. Ra lệnh cho người tiến đến xử lý Minh Vệ và Long.


Cánh cửa xe mở ra, một người đàn ông bước ra. Thân cao 2m cơ bắp nảy nở, đầu trọc cùng đeo kính đen, trên thân một bộ vest.

Không cần nói nhiều, số 7 bọc phát ra khí thế Dẫn Nguyên Cảnh cấp 22 của mình. Dưới khí thế này, Long vẫn thảnh thơi không mảnh mai để ý, hiện giờ đừng nó là Dẫn Nguyên Cảnh, cho dù là khí thế của Thiên Nhân Cảnh cũng không làm hắn có thể yếu thế. Tuy vậy, nếu đánh nhau thiệt với một Thiên Nhân Cảnh, Long cũng không chắc mình an toàn.

Đó là Long thôi, còn với Minh Vệ thì khác. Minh Vệ chỉ có thực lực là Luyện Tinh Cảnh cấp 17 thôi, dưới khí thế này Minh Vệ còn đứng được là đủ hay rồi.

Số 7 không nói gì, bay thẳng về phía Minh Vệ. Minh Vệ khởi động phòng thủ nhưng cũng vô dụng khi cả hai thực lực quá trên lệch nhau.

Một đấm thẳng tay ngay bụng của Minh Vệ, lực mạnh mẽ khiến Minh Vệ không thể chống đỡ, bay ngược về phía sau va vào tường khiến bước tường vỡ nứt.

“Hự”

Hộc ra ngụm máu, Minh Vệ tay ôm lấy ngực ngưng động nhìn số 7.

“Lực Quyền.”

Số 7 ngưng tụ một lực cực mạnh ở tay, đấm mạnh vào hư không, lập thực một hư lức hình nấm đấm bay về phía Minh Vệ.

“Mẹ kiếp! Con còn chưa lấy vợ mà tịt ngòi sớm vậy.”

Đối với một chiêu của Dẫn Nguyên Cảnh thì làm gì một Luyện Tinh Cảnh như hắn có thể chịu được.

Đang nhắm mắt chửi ông trời, thì một giọng nói vang lên.

“Cảnh này quen quen.”

Làm người xem chán rồi, Long đứng lên tiến về phía Minh Vệ.

“Coi chừng.” Thấy Long sắp ăn Lực Quyền, Minh Vệ hét lớn.

Long mảnh mai không để ý, tùy ý phất tay một bức tường gió hiện ra ngăn cản lấy Lực Quyền. Hai chiêu thức va chạm nhau rồi tan biến trong không khí.

Long phất tay thêm lần nữa, một luồng kiến khí bay thẳng vào số 7 nhanh như chớp, khiến số 7 không kịp trở tay mà bay ra ngoài, để lại trên đất một đường dài.

“Giống ăn hiếp con nít vãi ra.” Long cười cười nói.

Ở trong xe, Lục Vân Trác nhíu mày lên tiếng.

“Nhóc con, ngươi có án tử rồi đấy.”


Cửa xe mở ra, Lục Vân Trác bước ra ngoài. Hắn đường đường là thiếu gia của Lục gia làm gì để a miêu a cẩu dám ở trước mặt hắn mà lộng hành được chứ.

“Dân đen, có biết ta là ai không?”

-Bốp.

Một viên đá bay thẳng vào đầu của Lục Vân Trác, khiến hắn đen mặt. Người ném cục đá không ai khác chính là Long, định quát lên thì thấy Long cỡ lấy mũ xuống lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ khiến hắn càng căm phẫn.

“Tao thật không hiểu sao mấy tên nhân vật phản diện bọn mày cứ thích nói “có biết ta là ai không?” để làm đéo gì?” Vuốt vuốt tóc, Long lên tiếng nói.

“Mày...”

Lục Vân Trác tức giận không nói tiếp, từ trong không gian nhẫn lấy ra một cây thương thuộc hàng tứ giai cao phẩm.

“Lục Gia Thương Thứ Nhất: Trảm Túy.”

Lục Vân Trác xoay thương hình vòng tròn, rồi chém mạnh về phía trước tạo ra một đường chém đầy uy lực tiến thẳng về phía Long.

“Cũng được đó.” Long cũng từ trong không gian nhẫn lấy ra thanh katana.

Thật không hiểu sao, hắn lại không liên lạc được với hệ thống, nên dẫn đến trừ những kĩ năng ra thì toàn bộ điều không sử dụng được, kể cả kiếm BF.

Đường khí sắp chém tới nhưng bỗng chốc bị Long quơ kiếm, chém thành 2 nữa rồi tan biến.

Lục Vân Trác nhíu mày ngưng trọng, nên biết hắn đã là Dẫn Nguyên Cảnh cấp 20, cộng thêm việc vũ khí của hắn đã là tứ giai, chưa kể đến Trảm Túy là một trong những tuyệt học lừng danh của Lục gia. Việc Long ngăn cảnh được Trảm Túy làm hắn phải ngưng trọng nhìn cảnh giới của Long. Rất tiếc là nhìn không ra.

“Công pháp tuy mạnh, nhưng thằng sử dụng thì yếu quá.” Thở dài Long nói.

Qua đường thương vừa nãy, Long có thể xác định đây là công pháp địa cấp cao giai. Tuy vậy người sử dụng quá yếu và không hoàn thiện dẫn đến Long đễ dàng phá giải nó.

Lục Vân Trác mắt toàn lửa hận, tức giận nhìn Long nói.

“Tiểu tử, mày xong....”

Chưa kịp nói xong, một luồng kiếm khí xực qua mặt Lục Vân Trác để lại một đường máu trên mặt hắn.

“Mày....”

Lục Vân Trác như muốn giết người một dạng, đựng định cầm thương đâm lấy Long thì một tiếng nói thanh thót phát ra từ trong biệt thự.

“Các vị hình như không phải phép rồi nhỉ?”


Cửa mở ra, đó là một người con gái tuổi chừng 20, mái tóc dài vàng óng xoắn nhẹ, được cột lại theo kiểu đuôi ngựa. Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt huyết ngọc sắc bén như nhìn thấy tất cả, bạch bích vô hạ khiến người ta hít thở không thông. Viện một bộ phục học với chiếc sơ mi trắng bên trong cùng áo khoác nâu bên ngoài, mạc một chiếc váy nâu chỉ tới đầu gối lộ ra cặp đùi trắng tuyết cùng đôi tất đen huyền, rất dễ làm cho người khác u mê.

Kế bên đó là một cô gái tuổi chừng 15, mái tóc màu hạt dẻ, cùng gương mặt tuy không bằng người kế bên nhưng cũng là một mỹ nữ với vẻ nhú nhảnh, nghịch ngợm l. Tuy vậy, theo Long thấy thì đây là một tiểu loli.

Kế đó là Minh Vệ đang ôm ngực, khỏi cần nói cũng biết lúc cả 2 đánh nhau, Minh Vệ đã đi vào thông báo.

Hai người này không ai khác chính là, tiểu thư của Nguyễn Gia. Nguyễn Mộng Uyển và Nguyễn Thanh Nhi .

“Thì ra là hai vị tiểu thư.”

Thấy Mộng Uyển, Lục Vân Trác hai mắt tỏa sáng không dấu nổi sự dục vọng trong mắt. Cất thương vào không gian nhẫn, Lục Vân Trác lên tiếng nói.

“Thì ra là Lục thiếu gia.” Nguyễn Thanh Nhi chán ghét nhìn Lục Vân Trác định lên tiếng thì bị Mồ Uyển ngăn cản, xoa lấy đầu cô nàng. Xoay ra nhìn Lục Vân Trác, Mộng Uyển cười cười chấp tay chào.

“Còn vị này là..... ” Mộng Uyển nhìn về phía Long, do Long đứng đối diện với Lục Vân Trác nên cô chủ có thể thấy được lưng của Long.

“Ồ.”

Long từ từ xoay lại, đập vào mắt cả hai là một đôi hoàng đồng vô cùng xinh đẹp giống như hai viên hỏa tinh thạch mà nàng từng nhìn thấy cùng với gương mặt tuấn mỹ khiến cho phái nữ càng say mê. Càng đặt sắc hơn là khí thế mà Long phát ra, nó như một vị hoàng đế nhìn chúng sinh.

Về đôi hoàng đồng này ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao, chỉ có thể đợi hệ thống trở lại mới biết rõ nguyên nhân.

Mộng Uyển mở to mắt hết cỡ, ngưng động nhìn lấy Long. Không phải vì khuôn mặt soái ca hay khú chất vương giả mà Long phát ra, mà là vì khuôn mặt của Long quá dỗi quen thuộc.

Mộng Uyển định lên tiếng thì thấy Long nháy mắt nhìn mình. Như hiểu ý, cô quay sang Nguyễn Thanh Nhi lên tiếng.

“Thanh Nhi, em dẫn người này vào trước đi.”