Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Chương 106: Phú hào hiển uy




Kinh Sư: La Thần.

La Thần hắn lúc này trước mặt hiện người của hắn đang được huyết tinh của hắn bao bọc thành một vòng lớn đang nhanh chóng hồi phục cũng như là cải thiện kinh mạch lại cho bọn họ.

La Thần thấy việc cứu người hiện cũng đã ổn thì lại liền hướng hệ thống nói.

"Hệ thống!. Nếu ta chỉ có mua một ít Linh Thạch thôi thì có thể hồi phục cho Hắc Xích Phượng phần nào không?."

"Được!." Hệ thống liền đáp. "Nhưng ít nhất thì cũng phải đạt được một thành khí lực, thì mới có thể động dụng Hắc Xích Phượng được."

Nghe vậy La Thần liền vội tính toán qua nói. "Vậy hiện liền mua một trăm viên Linh Thạch đi."

"Có ngay!." Hệ thống liền vui vẻ đáp xong thông báo.

Ting... "Mua thành công: 100 x Linh Thạch."

Ring... "Khấu trừ: 100.000 Lượng."

Nghe hệ thống thông báo xong La Thần liền lại có chút tính toán khác hỏi.

"Hệ thống!. Rừng Phong Lâm cái đó không biết ngươi có còn nhớ không?."

"..X... x... o... o...". Thế là La Thần và Hệ thống liền lại có chút trao đổi với nhau một hồi.

Qua thêm một lúc La Thần hắn liền đã rõ ràng nhiều chuyện rồi, nên tiếp La Thần hắn liền muốn đi ra ngoài. Còn những người bị thương đang phải hồi phục thì cứ tạm để họ ở đây là được.

Nghĩ liền làm La Thần hắn lập tức tiến đến cửa phòng lập tức muốn mở cửa đi ra bên ngoài. Nhưng cũng bỗng lúc này La Thần hắn liền phát hiện ra một điều lạ.

"Hả!. Sao cửa lại không mở ra được thế này!. Không phải là La Thần ta đã bị nhốt rồi đó chứ."

Hơi nghi hoặc La Thần liền mắt sắc lãnh, hướng mặt lên mái nhà nói. "Muốn nhốt ta sao, không dễ đâu."

Nói xong La Thần liền vận dụng khí lực dậm chân bật mạnh một phát bay thẳng lên mái nhà, hòng muốn phá nát mà đi ra.

"Ầm!. Binh...!". Nhưng đời có nào như là mơ, La Thần liền tông mạnh một cái rõ đau rơi lại xuống phòng.

"Bịch!." Một tiếng rớt đập mạnh xuống sàn nhà.

"Ui... da... Là thằng quỷ nào đã nhốt ông đây lại vậy hả...!"

- ----------...----------

Bên ngoài Tiểu Bạch, Tiểu Hắc do cảnh giới rất cao nên việc đánh giết đám người muốn tiếp cận quả thật rất dễ dàng. Nhưng tuy dễ dàng là vậy ấy nhưng mà số lượng hắc y nhân quả thật cũng rất là đông đúc nếu so với cái trang viện nhỏ nhoi của La Thần.

Mỹ yêu Liễu Nhu, Ấu Lam đang đề cao cảnh giác canh cửa cho La Thần lúc này cũng đã có chút quá sức vì số lượng đông đúc của đám hắc y nhân. Trên cao những mỹ yêu đang trợ giúp La Thần cũng đã hơi bất lực vì số lượng quá đổi là đông đúc.

Với lại những mỹ yêu và Bạch nương tử, Phượng Kỳ Kỳ cứ đứng bàn quan xem chiến cũng góp phần không ít cho việc hắc y nhân thuận lợi lao vào.

Thành ra lúc này hắc y nhân lọt lưới phi vào trang viện của La Thần hắn càng ngày càng có dấu hiệu đông hơn, còn có ám khí, tia chấn hư ảnh khí lực, cũng rất nhiều bay đầy trời hướng trang viện La Thần mà lao đến.

Tiểu Bạch lúc này đã có chút khó chịu vô cùng hướng Tiểu Hắc nói. "Tiểu Hắc!. Ngươi còn chờ gì nữa mà không biến thân đánh hết bọn chúng đi hả."

Nghe vậy Tiểu Hắc liền đáp. "Chỗ này quá nhỏ, nếu biến thân quá lớn thì sẽ rất khó để bảo toàn được nơi này."

"Vậy ngươi hãy bay lên cao mà hóa thân đi." Tiểu Bạch lại gợi ý.

"Nhưng những người này họ không hướng trên không mà đánh nha. Nhìn bọn họ là liền biết chỉ dám công kích ở dưới này thôi đi." Tiểu Hắc liền tỏ ra hiểu biết nói.

Cái này cũng không được, cái kia cũng không được. Tiểu Bạch nghe vậy thì càng thêm cáu gắt hướng đám hắc y nhân mắng lớn.

"Một đám đáng ghét....."

"Ầm...!"

Bỗng ngay lúc này một tiếng phá nát gì đó liền vang lên, lập tức La Thần liền đang sau lưng mang theo một đôi cánh lớn đen tuyền hắc xích lập tức phá nát mái nhà bay thẳng lên trên không trung hô lớn.

"Một đám chết Tiệt.....".

Mỹ yêu Liễu Nhu, Ấu Lam là người canh phòng nên liền phát hiện ra trước lập tức hướng mắt nhìn theo bóng dáng La Thần đang ở trên cao. Khi vừa nhìn thấy được hình ảnh La Thần hắn lúc này thì cả hai liền rất kinh ngạc nói.

"Có... Cánh... Cánh...! Chủ nhân ngài ấy khí tức rõ ràng là con người mà."

Những mỹ yêu quan chiến Khiết Ly, Tử Anh, Tước Yên, Bàng Kim Thuyên lúc này cũng rất kinh ngạc không kém nhìn La Thần. Bạch nương tử, Phượng Kỳ Kỳ cũng rất đỗi là ngạc nhiên. Những mỹ yêu đang chiến đấu thì bỗng cũng liền nhìn lại khi nghe được động tĩnh lớn.

Những mỹ yêu vẻ không quan tâm thì có Thạch Hồng Thủy, Ngân Tâm Thảo, Thổ Thanh Liên, Liễu Đồng, Tử Lan, Ô Trúc lúc này bỗng cũng có chút sợ hãi nhìn La Thần.

Mỹ yêu Tiểu Hồng Ngư lúc này khi thấy La Thần mình mang đôi cánh lớn một màu đen tuyền bá khí như vậy thì liền lòng rất chấn động nói.

"Sao... Sao lại... lại là... là nó chứ...".

Mỹ yêu Mộc Lan, Thanh Trúc, Lam Trúc, Đằng Trúc, Tinh Đình cũng rất kinh ngạc mở to mắt khó tin nổi.

Mỹ yêu Du Điệp mắt đẹp lúc này cũng rất chấn kinh nói. "Ngài ấy... Thật cũng rất mạnh mẽ sao?."

Mỹ yêu Lãnh Điệp thì ngay lúc này bỗng hướng Du Điệp phóng nhanh qua hô lớn.

"Du!. Cẩn thận...".

"Phóc!. Phụt...". Bỗng Du Điệp liền bắt ngờ bị tập kích khiến cô liền miệng phun máu.

"Không......" Lãnh Điệp thấy vậy liền lòng nổi cơn thịnh nộ phóng qua lập tức ôm lấy Du Điệp vào lòng, tan thương gọi lớn.

"Du.... Đừng mà... Hức... hức... đừng mà... Du....".

Tiếp trong lúc Lãnh Điệp đang đau khổ mà không chú ý liền bị một tên hắc y nhân khác xuất hiện bên cạnh tung ra một đá chấn mạnh.

"Ầm....". Lập tức Lãnh Điệp tay đang ôm chặt lấy Du Điệp liền bị đánh văng xuống đập mạnh vào mặt đất bên dưới cạnh một gốc cây già trong trang viện của La Thần.

Lãnh Điệp không ngại thân mình thương tích ngồi dậy ôm ngang Du Điệp tựa vào lòng cô nói.

"Du!. Tỉnh!. Du ngươi hãy tỉnh dậy đi mà.... hức... hức...".

Mọi người thuộc một lòng với La Thần lúc này bỗng giật mình thấy thế thì liền lại có chút tức giận hướng đám hắc y nhân nhìn với một ánh mắt rất sắc lãnh. Còn những người vẫn có dị tâm với La Thần thì cũng chẳng mấy quan tâm đến việc Du Điệp bị thương.

La Thần trên không thấy hết tất cả vào mắt, liền rất tức giận ngút trời gồng mình phát lực kết hợp với khí lực Hắc Xích Phượng, lập tức liền gầm gừ đáng sợ chấn động thập phương.

"Grừ...ra....a......".

Tiếng gầm gừ của La Thần hắn lúc này nó tựa như tiếng ác quỷ chốn địa ngục tăm tối, hai mắt sắc lãnh, gương mặt hung hãn, kết hợp với đôi cánh rất lớn Hắc Xích Phượng và màn đêm một màu đỏ rực do Tiểu Hồng Ngư làm ra khiến hình ảnh nó càng thêm rất đáng sợ.

Còn có trên bầu trời thành Kinh Sư thì sấm sét nó giăng kín cả một bầu trời cũng góp phần không ít làm hình ảnh của La Thần hắn lúc này càng thêm khiếp đảm đến dị thường.

"Á!. Tiểu Hắc!. Tiểu Hắc!. Hình như đại ca ca nổi giận rồi a..." Tiểu Bạch bên dưới thấy vẻ đáng sợ của La Thần thì liền cũng không kiềm được nói.

- ----------...----------

"Grừ...ra....a.....".

Lúc này cả thành Kinh Sư liền mọi người cũng nghe được rõ ràng tiếng gầm gừ đáng sợ ở trong đêm đen. Luôn cả các thôn trấn nhỏ lẻ xung quanh thành lớn Kinh Sư cũng nghe được rất rõ ràng.

Lập tức mọi người ai nấy liền rất khiếp sợ, trẻ nhỏ thì cũng không kiềm được sợ hãi mà khóc rống lên không ngừng. Người lớn trong nhà ai nấy thì liền vội vàng chốt chặn kín của không dám đi ra bên ngoài.

Trong thành Kinh Sư hiện ở tây thành dân chúng cũng đã không dám ở lại tại nhà mình nữa, mà liền bồng theo nhi tử trẻ nhỏ bỏ chạy về hướng các phủ đệ lớn thuộc Tứ Bất Tượng cầu giúp đỡ.

Các cao thủ trong thành Kinh Sư hiện cũng đã phát hiện ra điều dị thường, nên liền cũng rất đông tò mò mà lén phi thân hướng tây thành hòng muốn xem đã có chuyện gì.

Kinh Sư nhóm cấm quân ba ngàn người đang trên đường chạy đến lúc này liền cũng đã hiểu tại sao hoàng thượng lại rất xem trọng việc này mà không ngại động đến cấm quân bọn họ rồi. Bởi có thể làm ra dị tượng chấn động lớn đến như vậy ở trong thành Kinh Sư, thì hỏi sao hoàng thượng người có thể làm ngơ cho được.

Hoàng cung lúc này hoàng thượng hiện trong lòng cũng đã có chút lo lắng nóng vội lên tiếng nói.

"Quốc Cửu!. Hay là người cũng giúp trẫm đi xem một chút đi."

"Tuân mệnh!. Hoàng thượng." Lão Bá Vương Chi Quốc liền đáp, xong lập tức phóng lên cao phi hành rời đi.

- ---------...----------

Trang Viện: La Thần.

Nhóm hai ngàn người hắc y nhân lúc này đã chết mất một phần, nhưng hiện vẫn rất hung hãn không sợ chết cứ không ngừng nhảy vào trong trang viện La Thần không ngừng ra sát chiêu chém giết.

La Thần lúc này giống như ác ma đến từ địa ngục, sấm sét rền vang đầy trời, một đôi cánh lớn đen tuyền tỏa ra hắc khí, một bộ y phục toàn một màu đen, một vùng trời đỏ như máu. Thật càng nhìn càng thấy rất đáng sợ.

La Thần lúc này ánh mắt lạnh lùng miệng không ngừng khẽ gầm gừ nghiến răng, tiếp trong sự ngỡ ngàng của nhiều người La Thần liền từ trong không gian hệ thống xuất ra các món pháp khí.

"Ầm... Ầm... Ầm... Ầm....". Sấm chớp vang trời không ngừng, sau lưng La Thần bỗng xuất hiện ra tầm ba mươi thanh thương kích pháp khí cảnh giới cao đủ loại. Liền ba mươi thanh thương kích đủ hình dáng này lại đều chĩa mũi giáo ra ngoài bao quanh lấy người La Thần.

Liền có thể thấy La Thần như một mặt trời tỏa ra nhiều tia nắng bén nhọn vậy, chỉ khác là mặt trời này nó toàn một màu đen mà thôi, còn có những tia nắng đang xoay thành vòng lớn kia nó cũng chẳng phải là tia nắng ấm áp gì đâu.

"Keng... keng... keng... keng.... ". Tiếp không những không dừng lại, mà còn thấy tiếp thêm vòng tròn lớn rất nhiều thanh pháp khí đao kiếm nhiều loại. Càng thêm góp phần vòng quanh La Thần hắn lúc này càng thêm hình ảnh rất chấn động kinh thiên.

Hình ảnh La Thần lúc này nếu nhìn từ xa thì liền có thể thấy cứ như một vị đại thần tiên không ngừng phát ra hào quang xung quanh người hắn vậy, vòng hào quang này rất lớn, rất kinh thiên, và nó cũng rất bén nhọn vô cùng.

La Thần lúc này ánh mắt hung dữ trên cao lẫm lẫm như hung thần nhìn xuống chúng nhân khinh thường tất cả. Tiếp La Thần bỗng đưa tay ra vung mạnh một phát hô.

"Phóng....."

"Víu... víu.... víu.... víu....". Lập tức rất nhiều pháp khí thương, kích, đao, kiếm liền tựa như hào quang gián trần, lập tức như mưa lao xuống bên dưới.

"Á... á... á... Phụt.... phụt.... phụt..... Bùm... bùm.... bùm.... ". Lập tức một cảnh tàn sát liền xảy ra, không gian bỗng nhiên tiếng thét đau đớn, tiếng phun máu, tiếng chấn vỡ nổ lớn không ngừng.

Nhưng lạ là dường như những pháp khí này đã được La Thần tính toán cẩn thận, tuyệt không một cái nào phóng tới hai căn phòng của người bị thương và phòng của Song Ngư cả, còn có nó cũng không có nhắm vào nhóm người của La Thần.

"Ầm... Ầm.... Ầm.... Ầm....". Pháp khí cứ vậy không ngừng lao xuống xuyên qua nhiều tên hắc y nhân rồi lại lao mạnh xuống đất chấn vỡ một mảng đất lớn.

Đám hắc y nhân lúc này bỗng thấy bọn họ cứ như là lạc vào mộng cảnh khó tin nổi lên tiếng nói. "Đây là cánh đánh gì vậy... Trên đời có ai lại đánh như vậy đâu chứ... cái này... cái... cái... này rõ ràng là lấy tiền đập vào mặt người mà.... bởi rõ ràng những cái này nó toàn là pháp khí không đó nha....X... x... o... o...".

Phía xa xa những chúng nhân có tu luyện hiện đang lấp ló xem chiến thấy vậy mắt cũng liền như muốn rớt ra ngoài nói.

"Pháp khí!. Khi nào mà nó lại trở nên như đồ chơi trẻ con vậy rồi a... Pháp khí mà hắn cứ coi như ám khí tùy tiện phóng như vậy sao a.... Thật... thật... cái tên đó hắn đầu óc có được bình thường không vậy nha.... X... x... o.... o.... ".

Nhóm hắc y nhân sau một hồi kinh ngạc thì liền như gặp được đại phúc vậy, liền hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào những món pháp khí đang cắm đầy trên mặt đất.

Tiếp nhóm hắc y nhân này liền như muốn động thân phi lên đoạt bảo thì bỗng trên cao lại nghe thấy những âm thanh chấn kinh lòng người kia.

"Keng.... keng.... keng... keng....".

La Thần hắn lại một lần nữa xuất ra không ít các món pháp khí đủ loại, La Thần lúc này bỗng mắt khinh miệt chúng nhân hướng xuống dưới nói.

"Nếu có bản lãnh thì cứ việc lấy!. Ông đây còn nhiều lắm."

"Í.....". Nhóm hắc y nhân nghe vậy liền như hít phải một hơi khí lạnh kinh ngạc nhìn La Thần hắn như nhìn một tên điên. Mà cái tên điên này hắn đang cứ như một ma thần đang đứng hiên ngang giữa bầu trời dị tượng sấm chớp, hình ảnh rất kinh khủng, càng khiến nhóm hắc y nhân này liền lòng có chút kinh sợ.

Lúc này phía xa lão Bá Vương Chi Quốc cũng đã nhìn thấy được rõ ràng tình cảnh. Thế là lão liền bỗng lòng càng thêm vững tin với cái suy nghĩ phía sau lưng hai hồn thú kia thật thế lực rất là khủng bố.

"Chiu....iu..... Bùm!." Bỗng ngay lúc này phía gần trang viện La Thần liền xuất hiện ra một tia pháo hiệu nổ lớn trên bầu trời.

"Rút!." Bỗng trong màn đêm không biết cường giả phương nào liền không thấy bóng dáng hô lớn rút lui.

Thế là liền ngay lập tức nhóm hắc y nhân dường như nhận ra được tiếng người kia là ai. Nên liền đã không chần chừ lập tức quay đầu chạy rất nhanh rời đi.

La Thần trên cao thấy vậy liền thở phào một hơi khẽ nói. "May mắn!. Chứ thật ta cũng chẳng còn mấy loại pháp khí nữa đâu nha."

"Rầm... Rầm... Rầm....". Bỗng lúc này một hướng khác lại nghe thấy tiếng oanh động lớn của gió ngựa ba ngàn người thuộc cấm quân của hoàng cung cuối cùng cũng đã kịp đến nơi.

La Thần mắt nhìn xa liền nhận ra đó là quan binh thì liền lập tức phi thân xuống dưới thu hồi lại Hắc Xích Phượng ngay lập tức, hắn cũng không quên hướng Tiểu Bạch gọi.

"Tiểu Bạch Bạch!. Mau!. Mau đến giúp đại ca ca thu hồi pháp khí lại, mau lên."

"Hả!." Tiểu Bạch vẫn còn ngơ ngác vì sự bá đạo của đại ca ca của nó vừa rồi, thì liền như tỉnh mộng đáp. "Chờ Tiểu Bạch Bạch với a..."

Nhóm mỹ yêu thấy La Thần vẻ mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách thì liền càng thêm há hốc mồm kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm lấy La Thần.